15.

Thật ra, Thẩm Tu Lập chẳng nợ gì tôi cả.

Ngược lại, nửa năm qua, anh ấy đã cho tôi đủ nhiều rồi.

Bây giờ bạch nguyệt quang của anh ấy đã trở về, tôi cũng nên buông tay.

“Tôi sẽ chúc hai người hạnh phúc.”

Anh nghiến răng, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Thấy tôi đứng dậy thu dọn hành lý, anh càng tức điên.

Dứt khoát bế thẳng tôi lên, ném vào phòng tắm.

“Hạnh phúc cái rắm.”

Tôi vùng vẫy, trong lòng đau đớn muốn chết.

“Vậy không lẽ còn cách nào khác? Dù sao anh cũng đâu có thích tôi.”

Anh khựng lại, cúi đầu nhìn tôi:

“Ai TM nói là tôi không thích em?”

Tôi buông xuôi hết, vứt luôn chút ngượng ngùng cuối cùng ra sau đầu.

“Vậy sao kết hôn lâu như vậy mà anh chưa từng động vào tôi.”

“Còn ngủ giường riêng nữa?”

Thẩm Tu Lập bật cười.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Giang Tây, nếu tôi không thích em, thì tôi nuôi em lâu như vậy làm gì, mỗi tháng còn vui vẻ đưa tiền cho em tiêu.”

“Em than phiền hợp tác xã không mua được kem dưỡng da, tôi liền đi lấy đồ ngoại nhập cho em dùng.”

“Từ khi em bước vào cửa nhà họ Thẩm, tôi mỗi tháng đều đưa cho Lưu Thúy Anh năm mươi tệ, coi như là tiền cơm nước và tiền thuê bà ta giặt quần áo, làm việc nhà giúp em.”

“Ngủ riêng? Tôi sợ dọa em, không muốn chạm vào em khi em còn chưa chấp nhận tôi. Sau này tôi lại thấy mất mặt, nên không dám nói với em.”

“Tôi nuôi em như thế, em nói tôi không thích em? Nhìn tôi giống kẻ bị lừa lắm sao? Không thích em, chẳng lẽ tôi đi nuôi vợ cho người khác chắc?”

Tôi sững sờ, khẽ hé miệng.

Mỗi tháng anh ấy đều đưa Lưu Thúy Anh năm mươi tệ sinh hoạt phí?

Vậy mà tôi còn nghĩ vì anh ấy phung phí tiền bạc nên tôi phải làm không ít việc nhà, đối xử với Lưu Thúy Anh cũng nhường nhịn rất nhiều.

Thật sự quá uất ức.

Không ngờ anh ấy đã trả tiền rồi.

Bảo sao mỗi lần Thẩm Tu Lập về, Lưu Thúy Anh đều không để tôi làm việc.

Thẩm Tu Lập nhìn thấy vẻ nghi hoặc của tôi, khẽ nhíu mày.

“Sao? Bà ta không làm cho em sao?”

Tôi cũng không giấu, kể hết mọi chuyện cho anh ấy nghe.

Sắc mặt Thẩm Tu Lập càng lúc càng khó coi.

Khi tôi kể đến chuyện Thẩm Đại Cường còn bắt tôi và Tô Vân rửa chân cho ông ta, dù cuối cùng chúng tôi đã cho ông ta một trận, nhưng lửa giận vẫn bốc lên trong mắt Thẩm Tu Lập.

“Chuyện này để sau hẵng nói.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Vậy còn cô gái chiều nay ở đối diện anh là…”

Anh cúi đầu, lườm tôi một cái.

“Là dì út của tôi.”

Tôi hoàn toàn sững sờ.

Người phụ nữ đó nhìn chỉ khoảng hai ba mươi tuổi thôi mà.

“Bà ấy bốn mươi bảy rồi.”

Nghe Thẩm Tu Lập nói vậy, tôi bắt đầu thấy ngượng.

“Vậy còn cô gái mà anh thích năm mười bảy tuổi thì sao?”

Trong nguyên tác, Thẩm Tu Lập thầm yêu cô ấy suốt ba năm.

“Thích cô gái nào? Ai nói với em vậy?”

“Giang Tây, em biết đấy, người anh thích, dù phải dùng cách gì, anh cũng sẽ không buông tay.”

Nói xong, anh khẽ cắn môi tôi.

“Sau này còn dám tùy tiện nhắc đến chuyện ly hôn nữa, anh sẽ xử chết em.”

Ngón tay anh khẽ lướt lên trên.

“Ban đầu anh sợ làm em hoảng, định sẽ đợi đến khi em thật lòng thích anh rồi mới chạm vào em.”

“Nhưng bây giờ, Giang Tây đã muốn rồi, thì anh có nghĩa vụ… phải đáp ứng em.”

16.

Phòng tắm lúc này vô cùng hỗn độn.

Thẩm Tu Lập ôm tôi, mặt đen như đít nồi.

Tôi thở dài một hơi.

Quả nhiên là “cây đại thụ treo ớt.”

Mà nói vậy cũng không đúng, dù sao thứ đó… cũng không phải ớt.

Nhưng mà, haiz.

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường.

Thời gian… cũng ngắn quá rồi đó.

17.

Thẩm Tu Lập nhìn theo ánh mắt tôi, sắc mặt càng khó coi hơn.

Anh ném tôi xuống giường.

Nghiến răng nói:

“Vừa nãy là… sai sót vì quá kích động.”

“Giờ làm lại.”

Thật ra tôi rất muốn nói, thôi khỏi, dù có hơi tiếc, nhưng ít nhất anh còn có gương mặt này nhìn cũng được mà.

Nhưng tôi không nỡ đả kích anh.

Chỉ dùng ánh mắt vừa thương hại vừa dịu dàng nhìn anh, đưa tay xoa đầu anh một cái.

“Không sao đâu, đừng ép bản thân quá.”

Anh nghiến răng ken két.

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

Nói xong liền lao vào tôi như vũ bão.

Tôi cắn môi, không dám phát ra tiếng nào.

Hơi thở nóng bỏng của Thẩm Tu Lập phả bên tai tôi, anh khẽ cười:

“Ngốc, không cần phải như vậy, không ai nghe thấy đâu.”

Tôi nghi hoặc quay đầu lại.

Giây tiếp theo, nước mắt tôi suýt nữa trào ra.

Sự thật chứng minh…

Không phải ai cao to cũng là “cây treo ớt”, ít nhất Thẩm Tu Lập, khụ khụ… đúng là giống với chiều cao thật.

Có lẽ để chứng minh điều gì đó.

Thẩm Tu Lập đặc biệt ra sức.

Đến mức gà ngoài sân cũng kêu vài tiếng, vậy mà anh vẫn kiên trì không biết mệt.

Cho đến khi tôi mệt lả, ngủ thiếp đi.

18.

Lần nữa tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối.

Trước cửa vang lên tiếng khóc lóc của Lưu Thúy Anh.

“Hai đứa bay đúng là không có lương tâm.”

“Quả nhiên con của người ta thì nuôi không thân nổi.”

Tôi cố gắng chịu đựng sự khó chịu trên người, thay một chiếc quần ống loe và áo voan màu be.

Rửa mặt đơn giản rồi bước ra ngoài.

Vừa mở cửa liền thấy Tô Vân đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ trước cửa, vừa ăn hạt dưa vừa chờ tôi.

Cô ấy quay đầu lại, nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi, ánh mắt đầy trêu chọc.

“Làm hòa rồi à?”

Tôi xấu hổ muốn chết, rất muốn ưỡn ngực phản bác:

“Làm gì có!”

Nhưng có vài thứ đúng là không thể che giấu được.

Tôi chỉ đành im lặng gật đầu.

Tô Vân khẽ cười: “Có tiền đồ đấy.”

Cô ấy luôn hiểu rõ tính cách của tôi, nói dễ nghe là bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong mạnh mẽ, nói khó nghe chính là… nhát gan.

Thật sự, nếu không có Tô Vân, tôi đúng là hơi nhát thật. Có lúc tôi cảm thấy may mắn vì hai chúng tôi gả vào cùng một nhà.

Ít nhất không bị bắt nạt.

Hơn nữa hai người hợp sức có thể cô lập cả gia đình.

Tôi ngượng ngùng chuyển đề tài.

“Trong nhà đang có chuyện gì thế?”

Tô Vân nhổ vỏ hạt dưa.

“Không có gì, Thẩm Tu Lập đề nghị tách hộ, Thẩm Quốc Lập đã đồng ý rồi.”

Tôi vội kéo tay Tô Vân.

“Không được, tôi không muốn tách khỏi cậu.”

Ở cùng nhau vẫn tốt hơn.

Tô Vân chia cho tôi một nửa túi hạt dưa.

“Không phải chúng ta tách nhau, là hai anh em nhà họ Thẩm muốn tách khỏi Lưu Thúy Anh thôi.”

Thấy tôi vẫn mơ hồ không hiểu, cô ấy giải thích tiếp:

“Tôi cũng mới biết.”

“Thẩm Quốc Lập và Thẩm Tu Lập tuy cùng họ Thẩm, nhưng thật ra chỉ là họ hàng xa với nhà này thôi.”

“Lưu Thúy Anh không có con trai, sau khi bố mẹ của hai anh em họ mất vì lũ lụt, bà ta liền dụ dỗ, đem hai người bọn họ cùng với sổ tiết kiệm và đất đai của bố mẹ họ về đây.”

“Hai anh em cũng đáng thương, chưa từng được đi học một ngày, toàn ăn đồ thừa, bảy tuổi đã phải ra đồng làm việc, còn phải làm việc nhà, thường xuyên bị đánh mắng.”

19.

Giọng của Lưu Thúy Anh càng lúc càng to.

Tôi và Tô Vân đành phải bước lại gần.

Chỉ thấy Lưu Thúy Anh ngồi bệt dưới đất, vừa đập đùi vừa khóc lóc.

Còn Thẩm Nguyệt thì ngồi một bên, cau mày khó chịu.

Thẩm Đại Cường im lặng không lên tiếng.

“Anh cả, anh hai, cho dù hai đứa không phải con ruột, nhưng dù gì ba mẹ cũng đã nuôi các con khôn lớn.”

“Các con tách hộ rồi, ai sẽ chăm lo cho ba mẹ đây?”

Thẩm Quốc Lập cau mày, không nói gì.

Thẩm Tu Lập hôm nay tâm trạng không tệ, nhưng nghe câu này liền cười lạnh một tiếng:

“Đó là ba mẹ của cô, liên quan gì đến chúng tôi?”

“Thẩm Nguyệt, năm đó trong sổ tiết kiệm của ba mẹ tôi, cộng cả tiền trợ cấp, có năm ngàn tệ, đủ để trả chi phí chúng tôi sống ở nhà họ Thẩm suốt bao năm qua rồi.”

“Thậm chí còn dư rất nhiều.”

“Trong sính lễ kết hôn của cô có ba mẫu đất, là đất của ba mẹ tôi để lại.”

“Tiền tôi có thể bỏ qua, nhưng đất thì phải trả về, dù tôi không cần, đó cũng là thứ ba mẹ tôi để lại.”

Sắc mặt Lưu Thúy Anh lập tức biến đổi.

Nhìn thấy tôi và Tô Vân, bà ta cũng quên luôn chuyện cũ, chỉ thẳng vào mặt chúng tôi mắng chửi:

“Chắc chắn là do hai con tiện nhân các người xúi giục đúng không? Vào nhà chưa được nửa năm đã đòi tách hộ, chắc chắn là do các người xúi giục.”

Tôi còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Tu Lập đã nhấc ghế bên cạnh đập mạnh xuống đất, ghế lập tức vỡ vụn.

“Đó là vợ tôi, không đến lượt bà lên tiếng.”

“Tôi đưa tiền cho bà mỗi tháng là để bà chăm sóc vợ tôi, bà đối xử với cô ấy thế nào? Lại sai khiến cô ấy làm việc như tôi hồi nhỏ?”

Anh lại quay sang nhìn Thẩm Đại Cường.

“Ngay cả tôi còn chưa từng bảo cô ấy bưng nước rửa chân cho tôi, ông dám bảo cô ấy rửa chân cho ông?”

Thẩm Đại Cường nhìn dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Tu Lập, sợ đến mức run lẩy bẩy.

“Tôi là… tôi là chủ gia đình.”