Thẩm Quốc Lập cũng cau mày, giọng trầm thấp:

“Tách hộ.”

“Số tiền trong sổ tiết kiệm các người không cần trả, nhưng đất của ba mẹ tôi phải trả về.”

“Chúng tôi sẽ chuyển về lại nhà cũ.”

Thẩm Nguyệt không thể ngồi yên được nữa.

Đừng nói ba mẫu đất kia là sính lễ của cô ta.

Ngay cả ngôi nhà của Thẩm Quốc Lập mà cô ta xin mẹ mình cho khi kết hôn cũng là niềm tự hào khiến nhà chồng nể trọng cô ta.

Giờ mà lấy lại, sao cô ta chịu nổi?

“Anh cả, anh hai…”

Thẩm Tu Lập lạnh lùng cắt lời:

“Chuyện này không đến lượt cô xen vào.”

Lưu Thúy Anh nhìn mảnh gỗ vỡ đầy đất, cuối cùng vẫn nghiến răng đồng ý.

Danh tiếng tàn nhẫn của Thẩm Tu Lập sớm đã lan khắp làng.

Trước đây còn có tin đồn Thẩm Tu Lập từng đánh gãy chân người ta.

“Được, tách hộ cũng được, nhưng hai đứa mỗi tháng phải đưa tôi một trăm tệ tiền dưỡng già.”

Thẩm Quốc Lập lập tức đi mời trưởng thôn.

Thẩm Tu Lập đá lật cả bàn.

“Muốn tiền dưỡng già? Được thôi, đánh gãy chân hai người, nằm liệt giường, tôi nhất định sẽ nuôi.”

Lưu Thúy Anh suýt ngất.

Sau khi trưởng thôn đến, nghe ý của hai anh em nhà họ Thẩm xong, lập tức đồng ý cho tách hộ.

Lưu Thúy Anh vừa sợ, vừa nể mặt trưởng thôn, cuối cùng cũng phải đồng ý.

Chỉ là khi thấy một vòng người dân vây quanh trước cửa, bà ta khóc lóc kể lể rằng hai anh em họ Thẩm là đồ vô ơn.

Những người khác bĩu môi.

“Thôi đi, ai chẳng biết dì ruột muốn dẫn hai đứa đi, bà không cho, còn nói là người nhà họ Thẩm, mang về mà không cho đi học.”

“Đúng vậy, bảy tuổi đã bắt người ta làm việc, gánh nước, ra đồng. Anh cả nhà họ Thẩm từng bị ngã xuống giếng suýt chết, may mà trưởng thôn đi ngang qua cứu lên.”

“Thằng nhỏ nhà họ Thẩm gầy như con khỉ, còn nói người ta vô ơn, chỉ ba mẫu đất kia thôi cũng đủ cho hai anh em sống tốt rồi.”

20.

Lưu Thúy Anh chột dạ, không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, giấy tách hộ cũng được làm xong.

Thẩm Tu Lập thu dọn đồ đạc, nắm tay tôi chuẩn bị rời đi.

Chỉ là, ngay lúc chuẩn bị đi, một nhóm thanh niên mặc áo sơ mi hoa đột nhiên kéo đến.

Thẩm Tu Lập cười lạnh một tiếng:
“Đập hai gian phòng mà tôi và anh tôi từng ngủ đi.”

Hai gian phòng đó vốn là hai anh em tự xây thêm sau khi lớn.

Lưu Thúy Anh tức đến suýt ngất, phòng của Thẩm Tu Lập được trang trí còn đẹp hơn cả nhà trong thành phố, vậy mà cứ thế bị đập đi.

Bà ta vốn còn muốn giữ lại để chuyển vào ở.

Sau khi tách hộ xong.

Thẩm Tu Lập về lại ngôi nhà cũ của nhà họ Thẩm.

Thẩm Quốc Lập sửa lại cửa sổ, xây lại bếp.

Thẩm Tu Lập cũng thuê người trang trí lại căn nhà.

Hai anh em cùng chuyển về sống ở đó.

Thẩm Quốc Lập mở xưởng sửa chữa trong thành phố.

Thẩm Tu Lập cũng đi làm ở thành phố mỗi ngày.

21.

Tôi và Tô Vân ở nhà rảnh rỗi đến phát chán.

Nghĩ đi nghĩ lại, không thể cứ ngồi không mãi thế này được.

Chúng tôi quyết định cùng nhau mở một cửa hàng bán buôn quần áo.

Đây là thời kỳ hoàng kim.

Nhà nước cũng đang khuyến khích người dân buôn bán làm ăn.

Tôi và Tô Vân quyết định cùng nhau lên thành phố khảo sát thị trường.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi bắt xe đi thành phố.

Quả nhiên nhìn thấy thị trường quần áo ngày càng phát triển sôi động.

Chọn được vị trí xong, chúng tôi đi tìm các cửa hàng đang cho thuê.

Một cửa hàng hơn mười mét vuông, tiền thuê đã là một nghìn năm trăm tệ.

Số tiền này gần bằng thu nhập hai năm của một gia đình bình thường.

Nhưng tôi biết, trong tương lai, những cửa hàng nhỏ vài mét vuông ở vị trí trung tâm sẽ được đấu giá với giá trị khoảng… hai mươi triệu.

Tôi và Tô Vân không hẹn mà cùng để mắt đến một cửa hàng nhỏ hơn mười mét vuông nằm ngay vị trí trung tâm.

Tầng dưới còn kèm theo kho chứa hàng, nên cũng không lo chỗ để hàng hóa.

Sau khi quyết định xong, chúng tôi chuẩn bị đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm.

Vừa bước đến cửa, đã nhìn thấy Thẩm Tu Lập ở bên kia đường.

Anh dựa vào gốc cây, dáng vẻ tùy ý, nheo mắt nhìn về phía tôi.

Bên cạnh có người ôm ngực:

“Hai cô gái đối diện xinh quá đi mất.”

“Tôi qua hỏi thử xem nhà họ ở đâu.”

Có người hùa theo:

“Thôi đi, người ta có thèm để mắt đến cậu không? Cậu còn chẳng cao bằng người ta nữa.”

Tôi thấy Thẩm Tu Lập nhe răng cười xấu xa:

“Nhớ gọi là chị dâu đấy.”

Mọi người lúc này mới sững sờ nhận ra.

“Không thể nào, anh Thẩm, đây là chị dâu à? Đẹp quá trời luôn.”

Vẫn có người không cam lòng:

“Vậy còn cô gái kia thì sao?”

Thẩm Tu Lập cười khẩy:

“Không sợ Thẩm Quốc Lập thì cứ qua đó.”

Mấy người kia lập tức lùi lại hai bước.

Chưa kể Thẩm Quốc Lập cao to, tuy ít nói ít cười, nhưng cơ bắp đầy mình đấy.

Huống hồ vợ Thẩm Quốc Lập cũng là chị dâu của anh Thẩm mà?

Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều trợn tròn mắt.

Bởi vì Thẩm Tu Lập nghe thấy tôi gọi: “Tu Tu”, liền vội vã bước qua.

Có người ngây ngẩn cả người:

“Anh Thẩm? Sao chị dâu lại gọi anh là Tu Tu thế?”

Có người bên cạnh vội vàng bịt miệng anh ta.

“Không muốn bị đánh thì đừng hỏi nữa.”

22.

Sau khi Thẩm Tu Lập đi qua, biết tôi và Tô Vân đã chọn được cửa hàng ở chợ quần áo.

Anh chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

Tô Vân nhớ đến Thẩm Quốc Lập, thuê cửa hàng tốn không ít tiền, dù sao cũng phải bàn bạc với Thẩm Quốc Lập một chút.

Xưởng sửa chữa của Thẩm Quốc Lập ngay gần đây.

Cô ấy gói hai phần cơm rồi rời đi.

Chỉ còn tôi và Thẩm Tu Lập ở lại.

Mấy chàng trai trẻ trông sáng sủa bước tới, cười tươi chào tôi một câu:

“Chào chị dâu.”

Tôi cảm thấy tai mình đột nhiên hơi nóng.

Đôi mắt đào hoa của Thẩm Tu Lập hơi nheo lại, mấy người kia cũng biết tính anh, đành ngượng ngùng rời đi.

Sau khi gọi món thịt kho tàu và khoai tây xào chua cay, anh hơi cau mày.

“Còn muốn ăn gì nữa không? Gọi thêm mấy món.”

Tôi lắc đầu.

Kết thúc bữa ăn, Thẩm Tu Lập đưa tôi về nhà.

Thuận tiện giao luôn cho tôi sổ tiết kiệm của gia đình.

Tôi liếc qua con số trên đó.

“Anh không sợ em làm ăn lỗ sao?”

Anh cười khẽ:

“Chỉ cần anh đủ tiền bù là được.”

Tôi kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh.

Nhìn thấy trong đôi mắt đào hoa của anh ánh lên vẻ sâu thẳm.

Tôi theo phản xạ muốn chạy, liền bị anh ôm eo kéo vào phòng.

23.

Sau khi thuê được cửa hàng, Thẩm Quốc Lập cầm bản thiết kế của tôi dẫn người đi trang trí.

Chưa đầy một tháng, mọi thứ đã hoàn thiện.

Tôi và Tô Vân dựa vào xu hướng thời trang thịnh hành của thời đại này, kết hợp thêm yếu tố hiện đại để điều chỉnh và sáng tạo.

Chúng tôi tìm được một nhà máy may mặc sắp phá sản để hợp tác.

Ngay đợt hàng đầu tiên, đã có mấy mẫu bán chạy ngoài dự đoán.

Tôi và Tô Vân ngày càng bận rộn.

Để tiện đi lại, tôi thuê một căn hộ ở Quảng Thành, còn Tô Vân dọn thẳng vào tầng hai của xưởng sửa chữa của Thẩm Quốc Lập.

Mỗi lần về nhà, tôi đều nhìn thấy Thẩm Tu Lập đeo tạp dề, đang nấu cơm trong bếp.

Ngửi thấy mùi cơm thơm nức, tôi vội vàng rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn.

Ăn no nê, tôi dựa lưng vào ghế thở phào.

Người đàn ông từ tốn đứng dậy, cởi tạp dề.

Anh để trần nửa thân trên, vòng eo săn chắc chỉ thắt mỗi chiếc thắt lưng, bên dưới là chiếc quần dài họa tiết rằn ri.

Đôi lông mày rậm khẽ nhướng lên:

“Ăn no chưa?”

Tôi gật đầu.

Anh bước đến, bế ngang tôi lên:

“Bây giờ đến lượt anh rồi.”

Chiếc giường sắt trong phòng.

Không biết từ lúc nào, một thanh giường bị bung ra.

Tôi hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Thẩm Tu Lập.

“Giường hỏng rồi.”

Anh khẽ liếc nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm.

“Chút nữa, thứ hỏng sẽ không chỉ là cái giường đâu.”

24.

Cửa hàng bán buôn quần áo của chúng tôi dần đi vào quỹ đạo.

Vì lượng hàng bán ra quá lớn, sau khi thu hồi vốn, chúng tôi quyết định mua luôn nhà máy may mặc đó.

Gắn nhãn thương hiệu lên quần áo.

Tạo dựng thương hiệu, hơn nữa, không ít chủ cửa hàng khác vì chất lượng và mẫu mã quần áo quá tốt mà chọn mở đại lý cho thương hiệu của chúng tôi.

Lúc này, Tô Vân đã mang thai bốn tháng.

Thẩm Quốc Lập ngày nào cũng đích thân đưa đón cô ấy đến cửa hàng.

Ngày con gái họ chào đời, Thẩm Tu Lập tặng một chiếc khóa vàng nhỏ.

Nhìn thấy Thẩm Quốc Lập ôm con gái cười đắc ý, tối đó tôi bị Thẩm Tu Lập “dày vò” không ít.

Tôi và Tô Vân trở thành hai trong số ít nữ doanh nhân của Quảng Thành.

Mỗi lần về quê, dân làng đều trêu chúng tôi là “chị đại thời trang.”

Thẩm Tu Lập mua một lô đất, chuẩn bị đầu tư vào bất động sản.

Một ngày rất bình thường.

Tôi lái chiếc Santana nhập khẩu màu đen chạy trên cây cầu lớn, trong xe phát nhạc thịnh hành lúc bấy giờ.

Tô Vân ngồi ở ghế phụ, hai chúng tôi nhìn nhau, khẽ ngân nga theo điệu nhạc.

Hoàng hôn, cây cầu, âm nhạc, bạn thân.

Tôi liếc nhìn chiếc xe trong gương chiếu hậu, khẽ cong khóe môi.

Còn có…

Người tôi yêu.

(Hoàn)