4

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi nhìn mình trong gương, phát hiện mắt bị sưng, cằm còn nổi thêm một cái mụn.

Càng lúc càng xấu hơn.

Không cần mấy dòng bình luận kia nói, tôi cũng tự biết ngoại hình của mình cùng lắm chỉ được xem là thanh tú mà thôi.

Quả thật không hề xứng với Lục Ứng Tinh.

Tôi qua loa rửa mặt.

Lúc ăn sáng, tôi lặng lẽ nhai cơm, cuối cùng hạ quyết tâm.

“Bà ơi, cháu muốn đi tìm ba mẹ.”

Ba mẹ tôi thường xuyên làm việc ở khu vực phía Tây, rất ít khi về nhà.

Vì vấn đề học hành, tôi ở lại thành phố Nghi với bà nội, làm hàng xóm của Lục Ứng Tinh suốt mười năm.

Giấy báo trúng tuyển đã có, chuyện tôi và Lục Ứng Tinh cùng vào một trường đại học là chuyện chắc chắn.

Nhưng tôi không muốn cùng cậu ấy đến trường nữa.

Bà nội đỡ gọng kính lão, không nói gì.

“Đi đi.”

Quay lại phòng, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lục Ứng Tinh nhắn tin đến.

“A Việt, tớ muốn xem phim, cậu đi cùng tớ được không?”

Tôi do dự một lát rồi nhắn lại: “Bây giờ không tiện.”

Cậu ấy chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”

Nửa tiếng sau, cậu ấy lại nhắn: “Bây giờ tiện chưa?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã nhắn tiếp: “A Việt, hình như tớ bị cảm rồi, ở nhà lại không có thuốc cảm.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Bị cảm?

Chẳng lẽ là do hôm qua ngồi dưới máy lạnh bị lạnh?

Tôi lục tung tủ thuốc tìm được ít thuốc cảm, rồi gõ cửa biệt thự đối diện.

Lục Ứng Tinh mặc một bộ đồ ngủ xám ôm sát người, bờ vai rộng, eo thon khiến bộ đồ ngủ mềm mại trông lại cực kỳ thu hút, mấy sợi tóc con trên đỉnh đầu dựng ngược, xương quai xanh trắng trẻo tinh xảo lộ rõ ra ngoài.

【Giữ phẩm hạnh nam giới đi! Tức chết tôi rồi!】

【Rõ ràng nam chính không coi nữ phụ là con gái, cậu ấy hoàn toàn chưa “mở mang”, chỉ khi gặp nữ chính mới có cảm giác yêu đương.】

【Cũng chỉ có nữ phụ không biết xấu hổ, dựa vào việc nam chính xem mình là bạn mà không biết giữ khoảng cách.】

Lục Ứng Tinh vươn tay kéo tôi vào nhà, vẻ mặt có chút khó chịu.

“Chẳng phải rất tiện sao? Cậu nói không tiện là sao? Chẳng lẽ cậu không muốn xem phim với tớ?”

Tôi lập tức nhận ra — cậu ấy nói dối.

Cậu ấy hoàn toàn không bị cảm.

“Tớ đang thu dọn đồ đạc.”

Tôi thuận thế nói ra luôn: “Tớ định sang phía Tây tìm ba mẹ.”

Lục Ứng Tinh không chút do dự: “Vậy tớ đi cùng cậu, tớ còn chưa du lịch phía Tây bao giờ.”

“Không được đâu.”

Tôi khéo léo từ chối: “Tớ sẽ ở nhà ba mẹ, cậu thì chỉ có thể ở khách sạn, không tiện lắm đâu.”

“Tớ có thể…”

“Thôi bỏ đi.”

Tôi ngắt lời cậu ấy, đặt thuốc cảm lên tủ.

“Thuốc này cậu để ở nhà sẵn nhé, tớ còn phải thu dọn đồ, tớ đi trước đây.”

“Đợi đã.”

Lục Ứng Tinh trở tay nắm lấy cổ tay tôi, hơi cau mày: “Cậu sao vậy? Tớ cảm giác cậu không vui lắm, có chuyện gì à?”

“Tớ…”

Trước mắt tôi, những dòng bình luận lại tràn ngập vì sự tiếp xúc giữa tôi và Lục Ứng Tinh, từng câu nói khó nghe ồ ạt đổ vào mắt tôi.

Sắc mặt tôi tái nhợt, lập tức giằng tay ra khỏi cậu ấy.

“Không có gì.”

Lục Ứng Tinh không dễ bị tôi qua mặt, lại trở tay nắm lấy tay tôi lần nữa.

“Cậu đang giận tớ sao? Vì tớ nói dối à? Tớ xin lỗi, cậu đừng giận tớ nữa, được không?”

Chàng thiếu niên tuấn tú ấy hơi căng thẳng, đôi mắt sáng nhạt không chớp nhìn tôi, như thể tôi chính là cả thế giới của cậu ấy.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt xa cách mà cậu ấy thể hiện trước mặt người ngoài, Lục Ứng Tinh trước mặt tôi luôn là dáng vẻ như thế này, ỷ lại, khiến người ta không kiềm được muốn đến gần.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến vài năm sau, tôi và cậu ấy sẽ trở thành người xa lạ, ánh mắt cậu ấy nhìn tôi sẽ dần trở nên lạnh lùng và chán ghét.

Tôi vội né tránh ánh mắt của cậu ấy, cắn nhẹ đầu lưỡi, buộc mình phải tỉnh táo lại.

Tôi và Lục Ứng Tinh vốn dĩ không có kết quả, không thể tiếp tục để bản thân sa vào nữa.

Chỉ cần tiến thêm một bước, tôi sẽ không kiềm được, sẽ càng tham lam, muốn có nhiều hơn nữa.

Thậm chí sẽ đi vào con đường mà những dòng bình luận đã nói.

Vậy thà rằng bây giờ, hãy rời xa.

Ít nhất, trong ký ức tương lai của cậu ấy, tôi vẫn còn là một hình ảnh tốt đẹp.

“Không sao đâu, tớ vừa đọc một cuốn tiểu thuyết có kết cục không vui, vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc thôi.”

Lục Ứng Tinh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tỏ ra không vui.

“Thì ra cái gọi là cậu không tiện đi xem phim với tớ, là vì ở nhà đọc tiểu thuyết à.”

Cậu ấy nhìn gương mặt tái nhợt của tôi: “Nếu cậu không có tâm trạng, vậy thì về nghỉ ngơi cho tốt nhé. Đợi khi nào cậu rảnh, chúng ta lại cùng đi xem.”

Tôi cố gắng nở nụ cười: “Ừ.”

5

Trước khi lên máy bay sang khu vực phía Tây, tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nhắn cho Lục Ứng Tinh một tin báo rằng tôi sẽ rời đi.

Lục Ứng Tinh luôn coi tôi là bạn, là tôi có tâm tư không trong sáng.

Dù có rời đi, tôi cũng không thể lặng lẽ biến mất, điều đó sẽ khiến cậu ấy đau lòng.

Tôi tắt nguồn điện thoại, lên máy bay.

Khi máy bay hạ cánh, tôi bật điện thoại lên, tin nhắn của Lục Ứng Tinh đã chất đống đến hơn 99+.

Cậu ấy vừa trách tôi không có tình nghĩa, rời đi đột ngột như vậy, vừa chia sẻ với tôi rất nhiều thứ.

Tôi đều đọc kỹ từng tin nhắn.

Nhưng khi trả lời, tôi lại nuốt hết những lời muốn nói, cố tình nhắn lại với thái độ lạnh nhạt.

Lục Ứng Tinh dường như không hề nhận ra, sau khi biết tôi đã hạ cánh, lại tiếp tục nhắn cho tôi rất nhiều.

Tôi càng đọc, lòng càng thêm chua xót.

Cậu ấy đối với tôi rất tốt.

Cũng không giống cách cậu ấy đối xử với người khác.

Vậy tại sao trong câu chuyện của cậu ấy, tôi chỉ là một nhân vật phụ?

Tôi từng học tiểu học hai năm ở khu vực phía Tây.

Khi đó, có một cậu bạn bằng tuổi, là con của đồng nghiệp ba mẹ tôi, từng học cùng lớp với tôi.

Sau này tôi chuyển trường về thành phố Nghi, còn cậu ấy vẫn ở lại đây học hết cấp ba, năm nay cũng vừa thi đại học xong.

Ba mẹ tôi là kỹ sư hàng không vũ trụ, ngày nào cũng bận rộn, nên nhờ cậu ấy dẫn tôi đi tham quan xung quanh.

Thực ra tôi chẳng muốn ra ngoài chút nào.

Thời tiết tháng tám như muốn thiêu cháy người ta, nói là muốn ngắm cảnh phía Tây, nhưng đến giờ vẫn chưa xuất phát.

Lục Ứng Tinh vẫn không ngừng nhắn tin cho tôi, tôi thì trả lời qua loa, lạnh nhạt, thậm chí đôi khi còn không thèm trả lời.

Nhưng sau lưng, tôi gần như lật tung từng bài đăng trên mạng xã hội của cậu ấy.

Tôi cuộn mình ở nhà, lặng lẽ xem từng bức ảnh Lục Ứng Tinh chụp với bạn bè, cố tìm kiếm hình bóng của cậu ấy.

Cậu ấy đi bơi, đi chơi ban nhạc, đi đua xe…

Bên cạnh cậu ấy vẫn luôn có rất nhiều người, cậu ấy vẫn là nam chính vạn người mê, được mọi người yêu thích như mặt trời giữa ban ngày.

Thiếu tôi, cuộc sống của cậu ấy vẫn phong phú, chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

Sau này, sẽ có càng nhiều người bên cạnh cậu ấy.

Còn tôi, sẽ ngày càng trở nên nhỏ bé.

Đến cuối cùng, tôi sẽ chỉ biết ngước nhìn từ xa.

6

Trời mưa cả ngày, đến hôm sau thời tiết mới khá hơn.

Tôi và bạn học cũ thời tiểu học – Bành Khải – cuối cùng cũng rảnh rỗi đi dạo.

Giữa đường cảm thấy khát, Bành Khải quay lại mua nước.

Lúc đó, có cuộc gọi video đến, tôi không nhìn tên người gọi, vô thức nhận máy, khuôn mặt tuấn tú đột ngột hiện lên trên màn hình.

“Cậu đang làm gì đấy? Sao mãi không trả lời tin nhắn của tớ, cậu bận đến thế sao?”

Lục Ứng Tinh cau mày, cằm siết chặt.

Nửa tháng không gặp, nỗi nhớ dâng trào, tôi ngơ ngẩn nhìn cậu ấy qua màn hình.

“Tớ…”

“A Việt, nước của cậu đây.”

Bành Khải đưa chai nước đến tay tôi, tôi theo phản xạ nhận lấy, rồi mới cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại.

Gương mặt Lục Ứng Tinh bỗng chốc ghé sát, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn, vẻ mặt đen như mực.

“Người bên cạnh cậu là ai? Tại sao cậu ta cũng gọi cậu như vậy?”

Cậu ấy nghiến răng nghiến lợi hỏi, trán nổi gân xanh.

“Bạn tiểu học.”

Theo bản năng, tôi không muốn cậu ấy hiểu lầm.

“Tớ lâu rồi không về đây, ba mẹ nhờ cậu ấy dẫn tớ đi chơi.”

Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Lục Ứng Tinh dịu đi một chút, nhưng vẫn không thoải mái: “Cậu thân với cậu ta lắm sao? Sao cậu ta gọi cậu thân mật như vậy? Hơn nữa, mấy ngày nay cậu trả lời tin nhắn tớ hời hợt như thế, là vì bận đi chơi với cậu ta à?”

Tôi nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Những tự ti, u uất và giằng xé trong lòng tôi không cách nào nói ra được.

Những ngày rời xa cậu ấy, tôi vẫn luôn tự mình nhấm nháp và tiêu hóa những khát vọng viển vông đó.

Thấy tôi không đáp, Lục Ứng Tinh cười lạnh một tiếng, dứt khoát cúp máy.

Tôi ôm điện thoại, ngồi ngây người.

Lục Ứng Tinh giận rồi.

Cậu ấy vốn luôn cao ngạo, xung quanh có biết bao người ngưỡng mộ.

Tôi cứ lạnh nhạt với cậu ấy như vậy, chắc cậu ấy sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa.

“Cãi nhau với bạn trai à? Có cần tớ đi giải thích giúp cậu không?”

Thấy sắc mặt tôi tái nhợt, Bành Khải hỏi.

Tôi lắc đầu.

Có lẽ, cứ để cậu ấy hiểu lầm như vậy, từ đó xa dần, cũng là điều tốt.