Khi đang bị ma xui quỷ khiến, định lén hôn người bạn thanh mai trúc mã đang ngủ say, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện từng dòng “bình luận bay”.

【Tránh ra! Nữ phụ miệng bẩn đừng chạm vào nam chính! Nam chính sắp bị làm bẩn rồi a a a a!】
【Cô gái bình thường này dựa vào việc lớn lên cùng nam chính mà thật sự coi mình là chính cung rồi sao, chẳng khác nào con chuột trong cống rãnh, không biết tự lượng sức mình.】
【Tôi thực sự muốn báo cảnh sát rồi, nam chính mau tỉnh lại bảo vệ nụ hôn đầu của mình đi! Gọi em gái cưng ngàn dặm tới cứu viện…】

Tôi ngẩn người nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc.

Bên nhau mười năm, thầm yêu năm năm.

Thì ra tôi chỉ là một nhân vật phụ trong câu chuyện của cậu ấy.

Một người qua đường định sẵn sẽ ở bên cậu rất lâu rồi lặng lẽ rời đi.

1

Sinh nhật mười tám tuổi của Lục Ứng Tinh, bạn cùng khối, cả quen lẫn không quen đều đến rất đông.

Mọi người vừa chúc mừng sinh nhật, vừa tặng quà, vừa vây quanh nhân vật chính hát bài chúc mừng sinh nhật.

Dù đã thi đại học xong, sắp mỗi người một ngả, nhưng sức hút của Lục Ứng Tinh vẫn không hề giảm sút.

Ai nấy đều hiểu, có lẽ hôm nay là lần cuối gặp nhau, nên họ cố tình hoặc vô thức tạo ra những tiếp xúc thân thể với cậu ấy.

Ví dụ như lúc này, có người mượn cớ cắm nến lên bánh sinh nhật để cố tình chạm vào tay Lục Ứng Tinh cũng đang cắm nến.

Lục Ứng Tinh vẫn giữ nụ cười lịch sự trên mặt, nhẹ nhàng né tránh.

Cậu ấy luôn được nhiều người yêu thích như vậy, cũng đã quá quen với việc khéo léo từ chối những lời tỏ tình.

Khi Lục Ứng Tinh nhắm mắt cầu nguyện, gương mặt vốn tinh xảo và lạnh lùng lại hiện lên vẻ ngoan ngoãn hiếm thấy, ánh mắt nóng bỏng xung quanh lại càng không kiêng dè.

“Lục Ứng Tinh, tớ thích cậu!”

Không biết ai trong đám đông đã hô to một câu.

“Cảm ơn.” Lục Ứng Tinh mở mắt, dịu dàng đáp: “Tớ cũng thích bản thân tớ.”

Bữa tiệc sinh nhật kéo dài đến rất khuya, có lẽ vì thái độ của cậu ấy quá rõ ràng, nên sau đó không còn ai chủ động tỏ tình nữa.

Khi tiễn nhóm người cuối cùng rời đi, đã là mười hai giờ đêm.

Trong phòng khách chỉ còn lại một nửa, Lục Ứng Tinh nằm dài trên ghế sofa, cánh tay thon dài che mắt, hơi thở đều đặn, gương mặt bình yên.

“Lục Ứng Tinh.”

Tôi vỗ vỗ cậu ấy: “Dậy đi, lên giường ngủ.”

Lục Ứng Tinh nghe thấy, khẽ “ừ” một tiếng, trở mình nằm nghiêng, để lộ gương mặt tuấn tú.

Sau đó dù tôi có gọi thế nào, cậu ấy cũng không tỉnh lại.

Tôi đành lên lầu lấy một chiếc chăn mỏng mùa hè, nhẹ nhàng đắp cho cậu ấy.

Nhìn gương mặt bình yên không chút phòng bị ấy, tôi không kiềm được, ngồi xổm xuống bên cạnh sofa, khẽ gọi hai tiếng:

“Lục Ứng Tinh?”

“Lục Ứng Tinh?”

Cậu ấy không tỉnh, thậm chí đôi mày thanh tú cũng không hề nhíu lại.

Tôi run rẩy vươn ngón tay, tim đập càng lúc càng nhanh trong không gian tĩnh lặng.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi cậu ấy, tôi căng thẳng nuốt nước bọt.

“Lục Ứng Tinh.”

Tôi thích cậu.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi môi cánh hoa mím chặt, từ từ tiến lại gần.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi nhắm mắt lại, cứ như chuẩn bị liều chết mà nhào tới.

Khi chỉ còn cách một chút, dường như tôi đã cảm nhận được hơi thở ấm áp của cậu ấy, thì trước mắt bỗng hoa lên, vô số dòng chữ với đủ màu sắc đồng loạt nhảy vào tầm mắt, chớp nháy đến nỗi tôi choáng váng.

【Tránh ra! Nữ phụ miệng bẩn đừng chạm vào nam chính! Nam chính sắp bị làm bẩn rồi a a a a!】

【Cô gái bình thường này dựa vào việc lớn lên cùng nam chính mà thật sự coi mình là chính cung rồi sao, chẳng khác nào con chuột trong cống rãnh, không biết tự lượng sức mình.】

【Tôi thực sự muốn báo cảnh sát rồi, nam chính mau tỉnh lại bảo vệ nụ hôn đầu của mình đi! Gọi em gái cưng ngàn dặm tới cứu viện…】

Nhịp tim điên cuồng chợt lắng xuống, tôi nhìn cậu thiếu niên gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Thì ra thế giới tôi đang sống, là một quyển tiểu thuyết.

Nam chính là Lục Ứng Tinh.

2

Không biết đã ngẩn người bao lâu, chân tôi đã cứng đờ.

Tôi chậm rãi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Ngay khi tôi xoay người, người trên ghế sofa trong cơn mơ mơ màng màng liền túm lấy cổ tay tôi.

“A Việt, mọi người về hết rồi sao?”

Lục Ứng Tinh nắm lấy tay tôi, mượn lực ngồi dậy.

Cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, giọng nói lành lạnh pha chút khàn khàn, lộ ra vài phần ỷ lại.

Bình luận bay lại bắt đầu dày đặc:

【Con ơi, tỉnh lại đi! Người phụ nữ này vừa mới định giở trò với con đấy!】

【Nam chính làm ơn giữ gìn phẩm hạnh! Gọi thân mật với nữ phụ như vậy, cẩn thận nữ chính nghe thấy là cảnh truy thê hỏa táng đấy!】

【Tính ra thì Tống Kim Việt cũng có chút tự biết thân biết phận khi vừa rồi không thật sự hôn xuống, con gái bình thường mà hôn trai đẹp đúng là chói mắt.】

Nuốt xuống vị đắng nơi khóe môi, tôi cố đè nén cảm xúc.

“Mọi người về hết rồi, cậu cũng về phòng ngủ đi.”

Eo tôi chợt siết chặt, Lục Ứng Tinh vươn tay ôm lấy tôi, đầu nhẹ nhàng dụi vào bụng tôi.

Cậu ấy dùng giọng điệu hơi làm nũng nói: “Tớ chóng mặt, cậu đưa tớ về được không?”

Hôm nay là sinh nhật cậu ấy, bị ép uống không ít.

Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, tôi hơi mềm lòng.

Không thèm quan tâm đến những bình luận mắng chửi trong màn hình, tôi đỡ cậu ấy từ sofa đứng dậy, đưa vào thang máy trong nhà.

Lục Ứng Tinh tựa sát vào tôi, đầu vùi vào hõm cổ tôi, hơi thở nóng hổi phả lên.

Tôi tê dại sau gáy, chân cũng mềm nhũn.

Tôi phải bám chặt vào tay vịn thang máy mới miễn cưỡng đứng vững.

“Ồn quá.”

Lục Ứng Tinh cọ cọ đầu lên vai tôi, yết hầu khẽ rung.

“A Việt, tim cậu đập nhanh thật.”

“Tớ thức khuya, tim đập nhanh là bình thường mà.”

Lên đến tầng hai, tôi đỡ cậu ấy ra khỏi thang máy, đưa vào phòng, đặt lên giường.

“Cậu nghỉ ngơi đi.”

Ném lại một câu, tôi vội vã chạy trốn.

Tôi sợ nếu ở lại thêm, thật sự sẽ không kiềm chế được mà tiếp tục sa vào.

Và rồi sẽ rơi vào kết cục không thể cứu vãn.

3

Từ những dòng bình luận, tôi biết được thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nam nữ chính là Lục Ứng Tinh và Cố Niệm Vãn.

Tên của Cố Niệm Vãn, dù tôi không mấy quan tâm đến tin tức giải trí, cũng đã từng nghe qua.

Cô ấy năm nay tham gia kỳ thi nghệ thuật, xuất thân là sao nhí, khi bạn bè cùng lứa còn đang loay hoay định hướng, cô ấy đã là ngôi sao nổi tiếng khắp nơi.

Lục Ứng Tinh sẽ được phát hiện trong những năm đại học, bước vào con đường diễn xuất, rồi nảy sinh tình cảm với Cố Niệm Vãn khi cùng đóng phim.

Còn tôi – cô bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng Lục Ứng Tinh – là nữ phụ luôn theo đuổi cậu ấy, vì thế cũng đi theo cậu vào giới giải trí, làm người đại diện kiêm trợ lý.

Vì ghen tị với Cố Niệm Vãn, tôi nhiều lần âm thầm phá hoại, gây hiểu lầm giữa họ.

Kết cục, khi bị lật mặt, Lục Ứng Tinh đuổi tôi ra khỏi cuộc đời cậu ấy.

Tôi nhìn thấy cậu ấy và Cố Niệm Vãn công khai yêu đương, cả mạng xã hội đều chúc phúc, tôi lững thững bước đi trên phố, không cẩn thận bị xe tông chết.

Độc giả vỗ tay hả hê.

Đó chính là cuộc đời tôi, tương lai tôi.

Khi trở về nhà, bà nội đã ngủ.

Tôi quay về phòng, trên tường trước bàn học vẫn còn dán tờ giấy ghi chú viết từ trước kỳ thi đại học – ngôi trường mơ ước của tôi.

Đó là ngôi trường tôi và Lục Ứng Tinh đã hứa sẽ cùng nhau thi đậu.

Mỗi lần ngẩng đầu nhìn tờ giấy đó, tôi luôn mơ tưởng rằng mình và Lục Ứng Tinh sẽ cùng đậu vào trường đại học ấy, cùng nhau trưởng thành, yêu nhau, mọi thứ thuận buồm xuôi gió.

Bây giờ, tôi đã thật sự cùng Lục Ứng Tinh nhận được giấy báo trúng tuyển của cùng một trường đại học.

Nhưng tôi lại quên mất một sự thật.

Không phải thanh mai trúc mã nào cũng sẽ đến được với nhau.

Lục Ứng Tinh cũng sẽ không chọn một người bạn thanh mai bình thường như tôi.

Nếu không phải vì tình cảm gắn bó từ nhỏ, tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn cậu ấy từ xa.

Có lẽ vì tôi không còn ở bên Lục Ứng Tinh, những dòng bình luận kia đã hoàn toàn biến mất.

Tôi lấy điện thoại ra, do dự hồi lâu rồi vẫn tìm kiếm tên Cố Niệm Vãn.

Hiện ra là một cuộc phỏng vấn sau kỳ thi đại học, cô gái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, gương mặt xinh đẹp không trang điểm, đôi mắt sáng ngời.

“Em cảm thấy đề thi lần này đối với em cũng hơi khó, nhưng em đã cố gắng hết sức rồi, hy vọng có thể đậu đại học.”

Video có năm trăm nghìn lượt thích.

Tôi cứ thế xem video của Cố Niệm Vãn mãi đến khuya.

Cô ấy xinh đẹp, trong sáng, lương thiện, mới mười tám tuổi đã có thể quyên toàn bộ cát-xê kiếm được để giúp đỡ các vùng nghèo khó, hỗ trợ các trung tâm cứu trợ động vật hoang.

Xem đến khi mắt cay xè, tôi mới tắt điện thoại.

Thật tốt.

Nam thanh nữ tú, rất xứng đôi.