7

Ngày hôm sau, bạn thân nhất của Lục Ứng Tinh – Triệu Hà – gọi điện cho tôi.

“Này, Tống Kim Việt, cậu có bạn trai rồi à?”

“Không có, chỉ là bạn học thôi.”

Tôi ngồi bứt tay bứt chân.

“Vậy là cậu thích người ta? Dạo này bận theo đuổi cậu ta à?”

Triệu Hà không nhịn được nói: “Không phải tớ nói cậu, nhưng cậu cũng không thể vì mê trai mà quên bạn bè được chứ? Bao nhiêu năm tình bạn, cậu lại lạnh nhạt với Lục ca như vậy là sao? Chẳng lẽ cậu không biết tính khí của cậu ấy à? Thật sự không muốn làm bạn nữa sao?”

Tôi không muốn chỉ làm bạn với cậu ấy.

Tôi không trả lời thẳng, chỉ hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”

Triệu Hà sẽ không vô cớ gọi cho tôi như vậy.

Chắc chắn là có chuyện rồi.

Tôi bất an siết chặt điện thoại.

“Lục ca vì chuyện này mà tức đến mức không ăn cơm, sau đó bị viêm dạ dày. Lúc xuống cầu thang còn ngã, mặt mũi bầm dập cả lên.”

“Bây giờ cậu ấy ở nhà một mình, bên cạnh không có ai chăm sóc. Thật sự là đáng thương lắm.”

Đầu óc tôi nóng lên, xách hành lý chạy thẳng ra sân bay, nhưng vừa bị điều hòa sân bay thổi qua, tôi đã dần dần tỉnh táo lại.

Không phải tôi đã quyết tâm phải rời xa cậu ấy sao?

Tôi đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ tôi lại muốn tiếp tục ở bên cậu ấy, tiếp tục dây dưa, lặp lại số phận của nữ phụ độc ác trong truyện sao?

Nhưng…

Tôi chợt nhớ đến lời Triệu Hà nói, tim tôi không khỏi thắt lại.

Lục Ứng Tinh cần tôi.

Cậu ấy sợ bệnh viện.

Thật khó mà tưởng tượng, một người con cưng của trời trong mắt người ngoài như Lục Ứng Tinh, lại sợ vào bệnh viện, sợ mùi thuốc sát trùng.

Có lẽ là vì hồi nhỏ từng bị cuốn vào vụ tai nạn giao thông liên hoàn với mẹ, trong mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo ở bệnh viện, cậu ấy đã mãi mãi mất đi người mẹ của mình.

Từ đó, người cha hết mực yêu mẹ cậu ấy cũng lạnh nhạt với cậu, gần như không cho cậu ấy bất kỳ sự quan tâm hay tình cảm nào.

Khi tôi vừa dọn đến đối diện nhà cậu ấy, lần đầu tiên gặp cậu ấy, cậu ấy trắng trẻo như búp bê ngọc, nhưng cơ thể lại gầy yếu như một chú mèo con, đôi mắt xinh đẹp thì đầy rụt rè.

Khi đó, cậu ấy bị cha giao cho bảo mẫu chăm sóc, nhưng bảo mẫu lại âm thầm ngược đãi cậu.

Ở trường, vì cậu ấy ít nói nên bị bọn trẻ lớn hơn bắt nạt.

Tự nhiên tôi trỗi dậy cảm giác muốn bảo vệ cậu ấy, tôi đã làm chứng trước mặt cha cậu ấy, vạch trần việc bảo mẫu ngược đãi, cũng giúp cậu ấy đánh đuổi bọn trẻ bắt nạt cậu ấy.

Sau này không biết cha cậu ấy đã nói gì với bà nội tôi, bà đồng ý giúp chăm sóc cậu ấy, thế là Lục Ứng Tinh sống ở nhà tôi suốt sáu năm.

Mãi đến khi lên cấp ba, cha cậu ấy cảm thấy con trai tuổi dậy thì ở chung như vậy không hợp lý nên mới bắt cậu ấy chuyển về sống ở căn nhà đối diện.

Tôi tự hỏi bản thân: Bao nhiêu năm tình cảm như vậy, chẳng lẽ chỉ vì lòng tham của tôi, chỉ vì tôi thích cậu ấy nhưng không thể có được, mà tôi phải tuyệt tình cắt đứt sao?

Như vậy quá đau đớn, cũng quá ích kỷ.

Tại sao tôi không thể thu lại trái tim mình, quay trở lại làm bạn như trước?

Tôi tự hỏi chính mình, bỗng chốc như được khai sáng.

Đúng vậy, chỉ cần tôi quản tốt bản thân là được rồi.

8

Sau khi quay lại thành phố Nghi, tôi hít một hơi thật sâu, vội vàng bắt taxi về nhà.

Trên đường, tôi liên tục nhắn tin cho Lục Ứng Tinh.

“Cậu còn đau bụng không?”

“Đã uống thuốc chưa?”

“Vết ngã có nghiêm trọng không?”

Lục Ứng Tinh mãi không trả lời.

Có lẽ là chưa thấy tin nhắn, cũng có thể là giận nên không muốn trả lời.

Giận rồi thì phải dỗ thế nào?

Lục Ứng Tinh rất ít khi giận tôi, tôi cũng rất hiếm khi khiến cậu ấy giận.

Tôi lướt xem các bài viết liên quan trên mạng xã hội.

Suốt đường cứ lưỡng lự mãi, tôi kéo hành lý về nhà.

Đi tới trước cửa nhà đối diện, tôi vốn định mở khóa vân tay vào thẳng, nhưng nghĩ đến việc cậu ấy đang giận, tôi đành nhấn chuông cửa.

Ấn mấy lần liền mà chẳng ai mở cửa.

Giờ này chắc cậu ấy đã nghỉ ngơi rồi.

Thôi để mai tới xem cậu ấy vậy.

Vừa quay người đi được hai bước, sau lưng vang lên tiếng “cạch”.

Cửa mở ra.

Lục Ứng Tinh đứng ở ngưỡng cửa, một tay chống lên khung cửa, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vì đau dạ dày, cơ thể hơi khom xuống.

Trên gò má cậu ấy bầm một mảng, cằm cũng có một vết xước nhỏ, đã đóng vảy.

Quả thật đúng như Triệu Hà nói, nhìn thảm thật.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Đau không?”

Tôi vội vàng bước tới, trong lòng nghẹn lại.

“Tại sao cậu không ăn cơm?”

Lục Ứng Tinh nhếch môi, cười nhạt.

“Cũng lạ, cậu còn nhớ đến tớ à? Không phải đang vui vẻ chơi với thằng con trai khác sao? Về đây làm gì?”

Trước mắt tôi, những dòng bình luận lại tràn ngập.

【Chuyện gì đây? Nữ phụ sau kỳ thi đại học chẳng phải luôn bám lấy nam chính sao? Sao giữa đường lại tự dưng rời đi, nam chính thì vì bị nữ phụ phớt lờ mà giận tới mức bỏ ăn? Thế này đúng kịch bản không?】

【Đừng diễn giải quá lên, nam chính rõ ràng chỉ vì nghiện game quá mà quên ăn, liên quan gì đến nữ phụ chứ?】

【Nuôi một con chó mấy năm còn có tình cảm, nam chính xem nữ phụ là bạn, nữ phụ tự nhiên không thèm quan tâm tới cậu ấy, nam chính khó chịu là bình thường mà.】

【Cô ta đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” sao? Đúng là mưu mô, ghê tởm, dù có nhảy nhót thế nào thì nam chính cũng chỉ thuộc về nữ chính thôi.】

Tôi cố gắng phớt lờ những dòng chữ trước mắt, nói: “Tớ đi chơi xong rồi, nên về thôi. Bây giờ cậu thấy thế nào?”

Lục Ứng Tinh nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi nói: “Tớ không ổn chút nào.”

Tay cậu ấy kéo mạnh tôi vào nhà.

Cánh cửa sau lưng đóng sầm lại.

“Tớ đau dạ dày, đau chân, vết thương trên mặt cũng đau, chỗ nào cũng không thoải mái.”

Cậu ấy nói những lời than phiền với giọng điệu rất bình tĩnh, ánh mắt cụp xuống, giọng nói mang theo chút châm chọc: “Tớ nói vậy, cậu sẽ để ý sao?”

Cậu ấy không biểu cảm, gương mặt vốn tinh xảo lạnh nhạt lại phủ thêm một tầng u ám.

“Có… có chứ.”

Khoảng cách rất gần, chỉ cần ngẩng đầu là chạm vào yết hầu cậu ấy.

Lại thêm một đợt bình luận trắng xóa nhảy ra, tôi bắt đầu hoảng loạn, vội đẩy cậu ấy ra rồi đi vào trong nhà.

“Cậu ăn cơm chưa? Tớ mang thuốc đau dạ dày cho cậu.”

Lục Ứng Tinh làm như không nghe thấy, lặng lẽ theo sát sau lưng tôi.

“Nếu cậu thật sự quan tâm, tại sao lại không trả lời tớ?”

Tôi ậm ừ nói lảng: “Trước đó tớ bận chút việc.”

Lục Ứng Tinh không dễ bị qua mặt, mặt không biểu cảm hỏi tiếp: “Thằng con trai kia là ai? Cậu và cậu ta đang hẹn hò sao? Có phải cậu ta không cho cậu trả lời tớ không? Khi nào thì…”

“Dừng lại.”

Tôi thở dài: “Tớ và cậu ấy chỉ là bạn học bình thường, trước đây tớ không trả lời tin nhắn là vì tâm trạng không tốt, tớ sai rồi, xin lỗi cậu.”

Lục Ứng Tinh nghe vậy mới dịu đi một chút.

“Còn nữa, cậu vẫn chưa trả lời tớ đấy, tối nay cậu đã ăn cơm chưa? Đã uống thuốc chưa?”

“Chưa.”

Cậu ấy trả lời với giọng ỉu xìu, vẻ mặt như chẳng quan tâm gì.

“Lục Ứng Tinh.”

Tôi bình tĩnh nói: “Cậu hãy quan tâm đến cơ thể mình một chút được không? Không đi bệnh viện thì thôi, nhưng ít nhất cũng phải uống thuốc đúng giờ chứ.”

Cậu ấy im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Tớ quan tâm thì có ích gì?”

Cậu ấy đột nhiên xúc động, mím chặt môi.

“Khi tớ không ốm đau gì, cậu sẽ quan tâm tớ sao? Nếu không phải Triệu Hà nói tớ bị bệnh, cậu có quay về không? Sau này chẳng lẽ chỉ khi tớ bị bệnh, bị thương hoặc… chết…”

Tôi lập tức đưa tay bịt miệng cậu ấy: “Cậu có thể đừng nói mấy lời xui xẻo như vậy không?”

“Nhưng cậu đúng là đã làm vậy mà.”

Lục Ứng Tinh siết chặt cằm, đường nét khuôn mặt lạnh lùng sắc bén, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm tôi.

“Thật ra cũng không phải vì người khác, vì trước khi cậu rời khỏi thành phố Nghi, cậu đã không muốn để ý đến tớ rồi.”

“Nếu cậu thật sự ghét tớ, không muốn ở bên tớ nữa, cậu có thể nói thẳng với tớ, không cần phải cố tình trốn tránh như vậy.”

9

“Nếu không còn chuyện gì nữa thì cậu đi đi, tớ mệt rồi.”

Lục Ứng Tinh buông câu đó rồi quay người lên lầu.

Tất nhiên tôi không đi.

Trong bếp, tôi lặng lẽ nhìn nồi cháo trắng đang sôi lục bục dưới lớp nắp kính trong suốt, ngẩn người.

Ghét cậu ấy? Làm sao tôi có thể ghét cậu ấy được?

Sau khi lên cấp ba, cậu thiếu niên ngày càng cao lớn, tuấn tú, không còn cần sự bảo vệ của tôi nữa. Cậu ấy nổi bật, tự mang hào quang, đi đến đâu cũng được mọi người vây quanh, là nhân vật trung tâm của cả trường.

Cùng lúc đó, người ta cũng bàn tán về cô bạn thanh mai trúc mã rất đỗi bình thường của cậu ấy.