Nhiều người tìm tôi làm quen, công khai hoặc ngấm ngầm hỏi thăm chuyện của Lục Ứng Tinh, còn có người nhờ tôi chuyển quà và thư tình cho cậu ấy.

Không ai nghĩ tôi và Lục Ứng Tinh có thể có tình cảm gì vượt qua tình bạn.

Thậm chí ngay cả tôi cũng không nghĩ vậy.

Vì thế tôi luôn cẩn thận, giấu giếm rất tốt.

Cho đến trước kỳ thi đại học, Lục Ứng Tinh nói muốn học cùng trường với tôi.

Lúc đó tim tôi như bỏ lỡ một nhịp.

Thời học sinh, câu nói ấy rất dễ được hiểu là một lời tỏ tình ngầm.

Giống như một củ cà rốt treo trước đầu con lừa, tôi như nhìn thấy hy vọng, liều mạng chạy theo.

Nhưng rồi những dòng bình luận xuất hiện, trực tiếp tuyên án tử cho mối tình đơn phương của tôi.

Tôi đã thử rời xa.

Kết quả là cả tôi và cậu ấy đều rất đau khổ.

Nếu đã như vậy, thì thà rằng chỉ mình tôi đau khổ.

Cất giấu tâm tư, được ở bên cạnh cậu ấy, được tận mắt thấy cậu ấy hạnh phúc, thực ra cũng rất tốt, đúng không?

Tôi tắt bếp, chuẩn bị múc cháo ra.

Đột nhiên nghe thấy âm thanh giống như ấm nước sôi, tôi sững lại.

Khi đi ra, tôi thấy Lục Ứng Tinh đang úp mặt vào gối trên sofa, bờ vai khẽ run.

Thì ra âm thanh như nước sôi ấy là do cậu ấy phát ra.

Có phải dạ dày đau đến mức khiến cậu ấy bật khóc không?

Còn nữa, chẳng phải cậu ấy đã lên lầu rồi sao?

Lục Ứng Tinh nghe thấy tiếng động, hình như sững người.

“Lục Ứng Tinh, ăn chút cháo đi, rồi uống thuốc, nghỉ ngơi cho tốt.”

Cậu ấy ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn: “Cậu… chưa đi sao?”

Tôi lắc đầu, chân thành nhận lỗi: “Trước đây là tớ sai, tớ không ghét cậu, sau này cũng sẽ không như vậy nữa, cậu đừng giận nữa nhé.”

“Tớ sẽ không phớt lờ cậu nữa, sau này chỉ cần cậu cần tớ, tớ sẽ luôn ở đây.”

Tất nhiên, khi cậu không cần tớ nữa, tớ cũng sẽ biết điều mà rời đi.

Tôi lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Hàng mi dài của Lục Ứng Tinh khẽ run, ánh mắt lấp lánh hơi nước: “Cậu đút cho tớ ăn, tớ sẽ tha thứ cho cậu.”

Tôi khẽ đáp “được”, bưng bát cháo, từng muỗng từng muỗng đút cho cậu ấy.

Cậu ấy ngoan ngoãn ăn, đôi mắt không rời khỏi tôi, như một chú thú nhỏ đang đợi chủ cho ăn.

Những dòng bình luận trước mắt lại bắt đầu cuồn cuộn hiện lên.

【Ối trời ơi, ánh mắt nam chính nhìn nữ phụ kia kìa…】

【Ai chụp màn hình lại chưa, tôi muốn ngắm kỹ.】

【Thôi đi mấy người, đừng diễn giải quá lên nữa, mơ vừa thôi, tỉnh lại đi!】

【Ai mà chẳng biết nam chính thiếu thốn tình cảm, nữ phụ cứ bám riết làm bảo mẫu cho cậu ấy, dù gì cũng lớn lên cùng nhau, nam chính đối xử tốt với cậu ấy là bình thường thôi.】

【Tôi đã nói cô ta đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt” mà, đúng là giả tạo, dù cô ta có nhảy nhót thế nào thì nam chính cũng chỉ thuộc về nữ chính thôi.】

Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Ứng Tinh một lúc lâu, đến khi cậu ấy hỏi: “Sao vậy?”

Tôi khẽ cười: “Không có gì.”

Những lời trong bình luận, tôi không muốn quan tâm nữa.

Mặc kệ họ chửi thế nào.

Tôi chỉ muốn trân trọng quãng thời gian này, được thoải mái ở bên cậu ấy, không cần dè chừng.

Có lẽ sau này, sẽ không còn cơ hội như thế nữa.

10

Sau khi lên đại học, cốt truyện chính thức quay về quỹ đạo ban đầu.

Có lẽ vì đoạn này trong truyện vốn chỉ lướt qua, nên sau khi vào đại học, những dòng bình luận cũng biến mất.

Lục Ứng Tinh vẫn là nhân vật phong vân của trường, còn tôi vẫn là cô bạn thanh mai trúc mã bình thường bên cạnh cậu ấy.

Tôi bỗng thấy việc từng xuất hiện những dòng bình luận kia cũng có mặt tốt.

Sau khi bị “độc giả” chửi nhiều như vậy, tôi đã có thể bình thản đối mặt với những lời bàn tán trong đời thực.

Thời gian như được tua nhanh, thoáng chốc đã đến cuối học kỳ.

Trường S phong cảnh rất đẹp, từ trước đến nay luôn là địa điểm yêu thích của các đoàn làm phim học đường.

Lục Ứng Tinh vừa thi xong kỳ thi cuối kỳ, đang đi bộ trong khuôn viên trường thì tình cờ gặp phó đạo diễn một đoàn phim đang đau đầu vì thiếu diễn viên.

Đối phương nhất quyết nhét danh thiếp cho cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể đảm nhận vai diễn đó.

Lục Ứng Tinh không đồng ý, nhưng sau khi bị đuổi theo tận hai cây số, cuối cùng cũng nhận danh thiếp.

Khi chúng tôi đang ăn lẩu, nồi nước đỏ sôi sùng sục, Lục Ứng Tinh tới muộn, liền giải thích lý do.

“Có khi là lừa đảo đấy.”

Cậu ấy nhận xét như vậy.

Hồi nhỏ Lục Ứng Tinh từng bị lừa một lần, khi ấy cậu ấy đẹp quá, bị bọn buôn người nhắm trúng, suýt chút nữa bị bắt cóc.

Cuối cùng cũng nhờ gương mặt quá nổi bật mà được người qua đường chú ý, kịp thời cứu về.

Tôi lặng lẽ nhìn đôi môi cậu ấy đỏ au vì ăn lẩu, hỏi: “Nếu không phải là lừa đảo, cậu sẽ tham gia sao?”

Lục Ứng Tinh khựng lại, không biết đang nghĩ gì.

“Nếu không chuyển ngành được, cũng có thể thử xem sao.”

Khóe môi cậu ấy cong lên, cười như giễu cợt: “Sau này tớ sẽ làm nghề này, vừa hay chọc tức được ba tớ.”

Lục Ứng Tinh học tài chính, ngành này do chú Lục – ba cậu ấy – lựa chọn.

Ba cậu ấy muốn cậu ấy sau này về thừa kế gia nghiệp.

Nhưng Lục Ứng Tinh không thích.

Đơn xin chuyển ngành của cậu ấy đã nộp rồi, nhưng chỉ một cuộc điện thoại của ba, hồ sơ đã bị chặn lại.

“A Việt, cậu sẽ ủng hộ tớ đúng không?”

“Tất nhiên rồi.”

Tôi mỉm cười đáp, đặt ly nước ấm bên cạnh cậu ấy.

“Đợi khi nào cậu debut, tớ sẽ là fan số một của cậu.”

Lục Ứng Tinh khẽ cười: “Nếu thật sự có ngày đó, cậu làm người quản lý của tớ nhé? Cậu học ngành truyền thông mà.”

Tim tôi khẽ run, hơi sững người.

Đối diện, Lục Ứng Tinh nhấp một ngụm nước, như thể chỉ thuận miệng nói chơi.

Tôi cúi mắt xuống, cố ý nói đùa: “Thôi đi, chúng ta có thể mãi ở bên nhau sao?”

Động tác uống nước của Lục Ứng Tinh khựng lại, như bị bấm nút tạm dừng.

“Tại sao lại không thể?”

“Chúng ta chẳng phải luôn ở bên nhau sao?”

Đôi mắt phượng nheo lại, mang theo vẻ dò xét, giọng cậu ấy hơi trầm xuống.

“Hay là… cậu thấy tớ phiền, không muốn ở bên tớ nữa rồi?”

“Không có đâu, tớ chỉ nói chơi thôi.” Tôi giả vờ vui vẻ, “Dù sao chẳng phải có câu, tiệc nào rồi cũng tan sao?”

“Tớ không cần tan.”

Bàn tay thon dài, sạch sẽ vươn từ phía đối diện, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

“Cậu đừng hòng bỏ rơi tớ.”

Lục Ứng Tinh nói rất khẽ: “Chúng ta đã hứa sẽ làm bạn tốt cả đời rồi mà.”

11

Chuyện chuyển ngành cuối cùng vẫn thất bại dưới sự cứng rắn của chú Lục.

Chú ấy đã quyết định, yêu cầu Lục Ứng Tinh kỳ nghỉ đông phải về công ty thực tập.

Lục Ứng Tinh cũng dùng cách của mình để phản kháng.

Kỳ nghỉ đông, cậu ấy không về nhà, mà gia nhập đoàn phim, nhận một vai phụ không nhiều đất diễn trong bộ phim học đường đó.

Phó đạo diễn rất tán thưởng cậu ấy, còn giới thiệu thêm nhiều cơ hội khác.

Sau khi thi xong học kỳ, tôi kéo vali một mình trở về thành phố Nghi.

Bà nội hỏi vì sao Lục Ứng Tinh không về cùng tôi.

“Cậu ấy đang ở Hải Thành… nhận một công việc.”

Bà nội chỉ ừ một tiếng: “Vậy cháu phải để ý cậu ấy nhiều vào đấy.”

Tôi cười gượng, bà nội lại hỏi tiếp: “Cháu với cậu ấy ở trường có tiến triển gì không?”

“Bà nói gì thế ạ, cháu với Lục Ứng Tinh chỉ là bạn thôi.”

Dưới ánh mắt không tin chút nào của bà, tôi về phòng, mở điện thoại.

Lục Ứng Tinh nhắn hỏi tôi đã về đến nơi chưa.

Sau khi trả lời, tôi lướt lên xem lại những tin nhắn trước đó.

Cậu ấy chia sẻ với tôi ảnh hậu trường, cơm hộp của đoàn phim và những điều cậu ấy trải qua.

Trong một vài bức ảnh, tôi thoáng thấy những ngón tay trắng trẻo của cậu ấy bị lạnh đến đỏ bừng.

Không biết cậu ấy ở đó đã quen chưa.

Ban đầu tôi cũng định ở lại Hải Thành thực tập.

Nhưng rồi tôi lại nhớ, trong cốt truyện gốc, cậu ấy ở lại Hải Thành đóng phim, tôi cũng chọn thực tập ở đó, chỉ để tiếp tục bám theo cậu ấy.

Nghĩ vậy, tôi từ bỏ ý định, về nhà tìm một công việc thực tập tại địa phương.

Khoảng cách địa lý xa hơn, nhưng Lục Ứng Tinh vẫn nhắn tin cho tôi mỗi ngày.

Tôi tranh thủ trả lời khi rảnh.

Ngày 29 Tết, cậu ấy nhắn cho tôi nói cậu ấy đã về.

Hôm qua vừa có trận tuyết rơi, tuyết trên mặt đường nhựa đã được nhân viên vệ sinh dọn gần hết.

Tôi giẫm lên nền tuyết đọng, bước sang nhà đối diện, thành thạo đặt ngón tay lên khóa vân tay.

Khi nhận ra có gì đó không ổn, thì đã muộn.

Tiếng bạt tai vang dội truyền ra từ khe cửa, tiếng quát giận dữ xuyên qua màng nhĩ tôi.

“Cái mặt này mẹ mày cho mày là để mày ra ngoài phô trương lẳng lơ sao?”

Tôi khựng lại, thả tay xuống, lùi về sau vài bước.

Nhưng vẫn nghe thấy trong nhà hình như còn đang cãi nhau.

Một lúc sau, chú Lục mặc vest chỉnh tề bước ra, đóng sầm cửa lại.

“Kim Việt?”