Thấy tôi, chú ấy dừng bước, nhíu mày.
“Cháu cũng biết chuyện cậu ấy làm rồi đúng không? Cháu giúp chú khuyên nhủ, bảo nó đừng làm mấy thứ vớ vẩn đó nữa.”
“Chú Lục.”
Tôi nhẹ giọng: “Lục Ứng Tinh đã là người lớn rồi, cậu ấy có thể tự quyết định cuộc đời mình.”
Chú Lục nhìn tôi, thoáng ngẩn người, sau đó khẽ cười bất đắc dĩ.
“Tuổi các cháu mà, làm gì cũng nghĩ mình đúng.”
Chú không nói thêm gì nữa, vội vàng rời đi.
Trong ký ức từ nhỏ đến lớn, mỗi lần gặp chú Lục, chú ấy đều như vậy – thành đạt nhưng luôn vội vã.
Tôi quay về nhà, lấy thuốc mỡ.
Lại đặt ngón tay lên khóa vân tay, mở cửa.
Trong phòng khách không thấy Lục Ứng Tinh.
Tôi hơi do dự, đi lên lầu hai, gõ cửa phòng cậu ấy.
“Lục Ứng Tinh?”
Vài giây sau, cửa mở.
Vết bạt tai đỏ rực trên má cậu ấy vô cùng chói mắt.
Tôi hít sâu một hơi, hỏi: “Đau không?”
Lục Ứng Tinh cắn môi, không trả lời trực tiếp.
Cậu ấy hỏi: “Vừa nãy cậu có vào nhà không?”
“Ừ.”
Tôi khẽ đáp: “Tớ mang thuốc mỡ tới, để tớ bôi thuốc cho cậu nhé.”
Dù sao đây cũng là gương mặt của một ngôi sao tương lai.
Lục Ứng Tinh ngồi trên giường, hơi nghiêng đầu, để lộ bên má sưng đỏ, hàng mi dài cụp xuống, lộ ra vẻ mong manh khó nói.
Tôi dùng tăm bông chấm thuốc mỡ trắng, cẩn thận bôi lên mặt cậu ấy.
Tôi không tự chủ khẽ thổi nhẹ.
Lục Ứng Tinh khẽ run lên, hô hấp cũng dồn dập hơn, những ngón tay trắng trẻo siết chặt tấm ga giường dưới người.
Tôi tưởng mình làm cậu ấy đau.
“Đau lắm sao?” Tôi hỏi.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt ửng đỏ, yết hầu khẽ động: “Không đau.”
Bôi thuốc xong, tôi cất thuốc đi.
Lục Ứng Tinh cúi đầu ngồi đó, dường như vẫn chìm trong nỗi buồn.
Tôi nghĩ một lát rồi hỏi: “Sáng nay bà nội làm bánh táo, vẫn còn đấy, cậu muốn ăn thử không?”
Khi Lục Ứng Tinh còn ở nhà tôi, cậu ấy thích nhất là bánh táo bà nội làm.
Nghe vậy, cậu ấy khẽ gật đầu, định đứng dậy đi cùng tôi.
“Để tớ lấy cho cậu.”
Tôi đè cậu ấy ngồi xuống: “Bà nội đang ngủ trưa, đừng làm bà tỉnh dậy.”
Tôi nhanh chóng mang bánh táo còn nóng tới, đút vào miệng cậu ấy.
Lục Ứng Tinh nếm được món cậu ấy thích, tâm trạng tốt hơn chút, khóe môi cũng hơi cong lên.
Tôi cũng khẽ cười.
Thật ra, bà nội không hề ngủ trưa.
Chỉ là nếu cậu ấy đi qua, chắc chắn bà sẽ nhìn thấy dấu vết trên mặt cậu ấy, rồi sẽ hỏi đến nơi đến chốn.
12
Quan hệ giữa Lục Ứng Tinh và chú Lục ngày càng căng thẳng hơn.
Nửa cuối năm nhất đại học, chuyện chuyển ngành của Lục Ứng Tinh cuối cùng vẫn không thành, cậu ấy đành miễn cưỡng tiếp tục học thứ mình không thích.
Lòng kiêu hãnh của cậu ấy không cho phép bản thân buông thả chuyện học hành.
Lục Ứng Tinh cũng không nhắc lại chuyện đi đóng phim vào kỳ nghỉ đông, cứ như quãng thời gian đó chưa từng tồn tại.
Mãi đến trước kỳ nghỉ hè, hai bộ phim cậu ấy tham gia lần lượt được phát sóng.
Dù chỉ là vai phụ, nhưng cậu ấy lại bất ngờ tạo được tiếng vang không nhỏ.
Không ít công ty quản lý tìm đến cậu ấy, ở trường, cậu ấy cũng càng ngày càng thu hút sự chú ý.
“Thật ra…”
Khi chỉ còn hai đứa, cậu ấy khẽ thả lỏng chân mày.
“Tớ cũng chưa nghĩ kỹ, có nên đi theo con đường này không.”
Ban đầu, cậu ấy chỉ muốn chọc tức chú Lục.
“Cậu thích diễn xuất sao?”
Lục Ứng Tinh im lặng một lúc.
Nhìn phản ứng của cậu ấy, tôi mỉm cười.
Cậu ấy chắc chắn là thích.
Trở thành ngôi sao, làm diễn viên — chính là con đường mà cậu ấy, với tư cách nhân vật chính, nên đi.
“Hơn nữa, được người khác ủng hộ và công nhận, cảm giác cũng khá dễ chịu, đúng không?”
Tôi có thể nhìn ra, dạo gần đây cậu ấy rất vui.
Lục Ứng Tinh không phủ nhận, cúi đầu cười khẽ: “Cậu có thấy tớ rất háo danh không?”
“Không đâu.” Tôi nói, “Không ai là không muốn được người khác công nhận cả.”
Tuổi thơ của cậu ấy mất mẹ, bị cha lạnh nhạt, bảo mẫu ngược đãi, bạn bè bắt nạt, trong một thời gian dài, cậu ấy hoàn toàn không có điểm tựa.
Dù sau này sống ở nhà tôi, cậu ấy khá hơn rất nhiều, nhưng bản tính vẫn thu mình.
Khi lớn lên, cậu ấy thích náo nhiệt, thích cảm giác kích thích, thích được người ta vây quanh, thích được khen ngợi.
Có lúc không được ai chú ý, cậu ấy thậm chí còn hành hạ bản thân.
Vì trước đây, cha cậu ấy chỉ xuất hiện khi cậu ấy bị bệnh hoặc bị thương.
Khi lòng trống rỗng, người ta sẽ tìm kiếm sự lấp đầy từ bên ngoài.
Tình yêu quanh cậu ấy đã không còn đủ để nuôi dưỡng cậu ấy nữa rồi.
Lục Ứng Tinh bước vào con đường này, là điều không thể tránh khỏi.
“Hãy làm điều cậu muốn làm, tớ sẽ luôn ủng hộ cậu, bất kể cậu quyết định thế nào.”
Eo tôi chợt siết chặt, tôi rơi vào vòng ôm ấm áp pha chút mùi hương lạnh nhè nhẹ.
Lục Ứng Tinh đặt cằm lên vai tôi, yết hầu khẽ rung, khiến tôi tê rần từ vai lan ra toàn thân.
“A Việt, cảm ơn cậu.”
Tôi khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.
Dù cậu ấy ngày càng rời xa tôi, nhưng là bạn, tôi vẫn có thể nhận được một cái ôm.
Như vậy là đủ rồi.
13
Năm hai, năm ba đại học, Lục Ứng Tinh ngày càng bận rộn.
Ngoài việc lên lớp, phần lớn thời gian cậu ấy không có mặt ở trường.
Kỳ nghỉ hè năm nhất, một đạo diễn nổi tiếng đã chủ động liên hệ với cậu ấy, mời cậu ấy tham gia một vai phụ quan trọng trong một bộ phim điện ảnh. Từ đó cậu ấy vụt sáng, nhận được vô số lời mời đóng phim và quảng cáo.
Trong nguyên tác, suốt quãng thời gian đại học, tôi luôn chạy theo cậu ấy, khiến kết quả học tập sa sút trầm trọng.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trực tiếp vào công ty riêng của cậu ấy để giúp đỡ.
Nhưng lần này, tôi không còn bước nào cũng theo sát cậu ấy nữa, tôi tập trung vào việc học, trong kỳ nghỉ cũng chăm chỉ tích lũy kinh nghiệm thực tập đúng chuyên ngành.
Năm ba hè, Lục Ứng Tinh hỏi tôi sau này có muốn làm việc cùng cậu ấy không.
Ánh mắt cậu ấy đầy mong chờ, nhưng tôi vẫn do dự rồi từ chối.
Tôi đã cho phép bản thân buông thả quá lâu rồi.
Huống hồ, bây giờ Lục Ứng Tinh đã gặp Cố Niệm Vãn.
Trong cùng một giới giải trí, chắc chắn sẽ gặp nhau.
Từ sau khi hai người họ gặp nhau, những dòng bình luận đã vắng bóng suốt hai năm lại bắt đầu xuất hiện trở lại.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Ơ, không đúng, tôi bỏ lỡ gì rồi sao? Trợ lý bên cạnh Lục Ứng Tinh sao lại không phải nữ phụ nữa?】
【Mấy người xem lần hai cũng thấy mơ hồ, nữ phụ tự rút lui rồi, thế ai sẽ thúc đẩy cốt truyện đây?】
【Kệ đi, chỉ là nhân vật phụ thôi, không có cô ta thì cặp đôi chính vẫn ngọt ngào như thường.】
Khi tôi không còn theo sát Lục Ứng Tinh nữa, cuộc sống hàng ngày của cậu ấy đã dần rời xa tôi.
Nửa đầu năm tư, cậu ấy đã hoàn toàn thoải mái trong giới giải trí, tấm biển quảng cáo cỡ lớn của cậu ấy được treo ngay trước tòa nhà công ty nơi tôi thực tập.
Chỉ cần ngẩng đầu từ chỗ ngồi làm việc, tôi liền có thể nhìn thấy gương mặt cậu ấy.
Cậu ấy mới chỉ 21 tuổi, nhưng đã gần như chạm đến hàng ngũ ngôi sao hạng nhất.
Trời tối dần, Hải Thành vào đông bắt đầu mưa lạnh.
Khi tôi bước ra khỏi tòa nhà công ty, vừa lấy điện thoại gọi xe thì Lục Ứng Tinh nhắn tới.
“Xuống tầng hầm, tớ đưa cậu đi ăn.”
Tôi sững người, rồi vội quay lại tòa nhà, đi thang máy xuống tầng hầm.
Trong bãi xe, một chiếc xe màu đen giản dị kêu “tít tít” hai tiếng.
Tôi mở cửa xe, ngồi vào ghế sau.
Khi quay đầu nhìn thấy Lục Ứng Tinh, tôi bỗng ngẩn người.
Nửa thân người cậu ấy ẩn trong bóng tối, áo len cổ cao màu đen ôm sát bờ vai rộng, làm nổi bật đường cong vòm ngực và vòng eo săn chắc kéo dài xuống dưới.
Phía trên cổ áo, là làn da trắng lạnh như ngọc, kéo dài đến đường viền hàm sắc nét, dưới nền áo tối màu càng thêm trắng ngần, lạnh lẽo.
Cậu ấy dường như càng đẹp hơn, thậm chí có chút xa lạ.
Tôi chợt nhận ra, đã lâu rồi tôi không gặp cậu ấy.
Có lẽ đã… hai ba tháng rồi?
Cậu ấy quay phim ở Bắc Thành, lịch trình dày đặc, không xin nghỉ được.
Suốt mấy tháng nay, chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại.
Xe nhanh chóng lướt đi, ánh đèn đường màu vàng ấm chiếu lên gương mặt cậu ấy.
Lục Ứng Tinh vươn tay dài, kéo tôi vào lòng, giọng nói mang theo chút dính người.
“A Việt, tớ nhớ cậu lắm.”
“Từ khi quen nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên chúng ta xa nhau lâu như vậy.”
【???】
【??????】
Những dấu chấm hỏi trên màn hình bình luận xuất hiện dày đặc.
Tôi khẽ giãy giụa, nhưng lại bị cậu ấy giữ chặt.
Lục Ứng Tinh cúi đầu nhìn tôi, có chút ấm ức: “Chẳng lẽ cậu không nhớ tớ chút nào sao?”
Tôi mím môi, không động đậy nữa.
Cánh tay phía sau ôm tôi rất chặt, tôi gần như vùi trọn vào lòng cậu ấy.
“Cậu còn chưa trả lời tớ đấy.”