Tôi đã không còn tâm trí quan tâm bình luận nói gì nữa.
Đôi môi tôi bị người dưới thân liếm, cắn, mút nhẹ, hơi thở nóng rực giao hòa, đầu óc tôi trống rỗng, chỉ còn lại những tiếng ù ù bên tai.
Không biết đã qua bao lâu, cổ tay chống trên giường của tôi đau nhức đến mức không chịu nổi.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, muốn đổi tư thế.
Lục Ứng Tinh cau mày, vươn cánh tay dài, xoay người đè tôi xuống.
Tiếng kêu hoảng hốt của tôi bị cậu ấy chặn lại bằng nụ hôn nóng bỏng.
Đôi môi bị ép mở ra, cậu ấy mạnh mẽ xâm chiếm, không để lại chút khe hở nào.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó, tôi chống tay lên vai cậu ấy, kéo giãn khoảng cách.
Môi tôi vẫn còn tê rát, tôi thở nhẹ: “Tớ là ai?”
“A Việt…”
Đôi mắt Lục Ứng Tinh ửng đỏ, cậu ấy nắm chặt cổ tay tôi, đè lên hai bên, cúi đầu hôn xuống lần nữa.
16
Tôi gần như thức trắng cả đêm.
Bình luận trước mắt cuồn cuộn như sóng, chia làm hai phe, một bên chửi tôi không biết xấu hổ quyến rũ Lục Ứng Tinh, một bên thì liên tục “đẩy thuyền” say mê.
Hơi thở của cậu ấy vẫn còn phảng phất nơi môi tôi, tôi ngẩn người nhìn chằm chằm lên trần nhà cả đêm.
Lục Ứng Tinh…
Cậu ấy thật sự thích tôi sao?
Tôi và cậu ấy… có thể ở bên nhau sao?
Dù cậu ấy đã có nữ chính định mệnh.
Còn nữa, ngày mai tôi phải đối mặt với cậu ấy thế nào đây? Cậu ấy sẽ có phản ứng gì?
Tôi đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng lại không ngờ được.
Sáng hôm sau, Lục Ứng Tinh không nhớ gì cả.
Tôi thử thăm dò, nhắc đến chuyện tối qua, cậu ấy ngơ ngác như chẳng hiểu gì.
Những lời định nói ra, tôi lại nuốt trở vào.
Quả thật tối qua cậu ấy không tỉnh táo.
【Vốn chỉ là tai nạn sau khi say, nam chính hoàn toàn không để tâm, nữ phụ đừng si tâm vọng tưởng nữa.】
【May quá may quá, nếu nam chính thật sự chủ động hôn tỉnh táo, tôi chắc chắn sẽ khó chịu chết mất.】
Một nhóm khác lại bắt đầu spam.
【Cậu hỏi đi! Nữ phụ cậu hỏi đi! Tôi tức chết mất, tôi sắp treo mình trước điện thoại rồi đây!】
【Cầu hỏi, không hỏi tôi nhảy lầu! Đừng làm thinh nữa!】
【Cầu hỏi lần hai, không hỏi tôi sẽ dùng mì tự treo cổ.】
Tôi hé miệng, lấy hết dũng khí, cuối cùng cũng hỏi: “Tối qua, chúng ta…”
Lục Ứng Tinh thấy sắc mặt tôi khác lạ, lập tức hiểu ra.
Tốc độ chớp mắt của cậu ấy nhanh hơn hẳn, sắc mặt cũng tái đi.
“Xin lỗi, tớ đã mạo phạm cậu sao?”
Xin lỗi?
Thấy tôi sững người, cậu ấy trở nên căng thẳng: “Xin lỗi, là lỗi của tớ. Tớ uống nhiều quá, đầu óc không tỉnh táo, cậu có thể đánh tớ, mắng tớ, chỉ xin cậu đừng không để ý đến tớ…”
“Không sao.”
Tôi lắc đầu, lặp lại lần nữa: “Không sao đâu.”
Tôi đã từng nghĩ rằng…
Thôi vậy, phản ứng của cậu ấy đã nói lên tất cả rồi.
Vốn dĩ, tôi đâu nên kỳ vọng gì. Phải không?
17
Sau khi nhập học, Lục Ứng Tinh bận rộn viết luận văn tốt nghiệp, không tham gia đoàn phim nữa.
Cậu ấy có nhà riêng bên ngoài trường, những lúc cậu ấy ở nhà, tôi thường qua đó viết luận văn cùng.
Nơi đó yên tĩnh, rộng rãi, cũng không phải lo làm ồn ảnh hưởng người khác.
Nhưng ở Hải Thành thỉnh thoảng vẫn có lịch trình đột xuất, những lúc cậu ấy không có nhà, tôi ôm máy tính đến thư viện học.
Khi hoàn thành bản thảo đầu tiên của luận văn, Bành Khải nhắn tin cho tôi.
Mẹ tôi nói cậu ấy chuyển đến Hải Thành làm việc là vì bố cậu ấy được điều động về đây, cả gia đình chuyển đến.
Bành Khải nói muốn vào S Đại tham quan, nhưng không có thẻ sinh viên nên không vào được.
Tôi xuống đón cậu ấy vào cổng, tỏ chút lòng hiếu khách, mời cậu ấy ăn một bữa.
Đang ăn giữa chừng, Lục Ứng Tinh gọi điện tới.
Giọng cậu ấy có vẻ gấp: “A Việt, cậu chưa xem tin tức đúng không? Cậu nghe tớ giải thích đã, bọn tớ chỉ là nhóm bạn ăn cơm trưa sau giờ làm, nhưng đám paparazzi chỉ chụp được tớ với Cố Niệm Vãn, tin tức họ viết là giả hết…”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi khẽ giật mình, đúng lúc điện thoại nhảy thông báo tin nóng.
#Lục Ứng Tinh và Cố Niệm Vãn hẹn hò#
Đã leo lên top 1 hot search.
Tôi nhấn vào xem, là một tài khoản paparazzi đăng loạt ảnh Lục Ứng Tinh ăn cơm với Cố Niệm Vãn.
“A Việt? Cậu đang nghe không? Cậu đừng hiểu lầm, tớ với cô ấy không có gì cả, sắp có thông cáo làm rõ rồi.”
【Cười chết mất, nam chính lại đang giải thích với nữ phụ rằng mình không có gì với nữ chính, tình tiết này đúng là kỳ ảo…】
【Team chính chủ bỏ cuộc đi, mau gia nhập team thanh mai trúc mã đi nào, cặp này dễ thương lắm đấy.】
【Mấy người đẩy thuyền lộn xộn kia, cút đi được không? Nam nữ chính vốn là yêu nhau qua quá trình đóng phim chung, những phần hay nhất còn ở phía sau! Dù bây giờ có phủ nhận thì sau này cũng sẽ yêu nhau thôi!】
Niềm vui vừa thoáng dâng lên khi Lục Ứng Tinh chủ động giải thích với tôi, lập tức lắng xuống.
“Tớ biết rồi…”
Tôi chống khuỷu tay lên bàn, vô thức di chuyển, hình như lỡ va vào cái gì đó.
“A Việt, cẩn thận ly nước…”
Bành Khải nhắc nhở, tôi nghiêng đầu nhìn, chỉnh lại ly nước, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Vừa áp điện thoại lên tai lại, giọng Lục Ứng Tinh lập tức trở nên lạnh lẽo, từng chữ như cắn vào răng: “Người bên cạnh cậu là ai? Dựa vào đâu mà cậu ta cũng gọi cậu như vậy?”
Câu này nghe quen ghê.
Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ấy đã lạnh lùng cười: “Không phải lại là thằng Bành gì gì đó chứ?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, rồi tiếng bước chân dồn dập.
“Cậu đang ở đâu?”
“Không phải…”
Đối diện với ánh mắt vô tội của Bành Khải, tôi vội che miệng, nhỏ giọng giải thích: “Chỉ là cậu ấy tham quan trường, tớ mời cậu ấy ăn cơm thôi.”
“Còn mời ăn cơm? Còn đi tham quan trường? Bước tiếp theo là nắm tay nhau về nhà ra mắt à?”
Giọng cậu ấy trầm thấp, rõ ràng đang nghiến răng.
“Cậu đang nghĩ cái gì vậy…”
“Vẫn còn trong trường đúng không? Tớ đến tìm cậu.”
“Đừng!”
Hiện tại cậu ấy vừa dính tin đồn, đang bị săm soi, nếu xuất hiện ở trường, chắc chắn sẽ bị bới móc.
“Cậu cứ làm việc đi, tớ sẽ đợi cậu ở nhà.”
Sự chiếm hữu của Lục Ứng Tinh đối với bạn bè đã đạt đến mức độ cực hạn, điều này tôi đã sớm lĩnh hội từ năm mười tám tuổi rồi.
Hiểu lầm thôi, giải thích rõ là được.
Nghĩ rằng chắc cậu ấy cũng không thể về nhà quá nhanh, tôi kiên nhẫn ăn nốt bữa cơm với Bành Khải, sau đó mới áy náy chào tạm biệt.
Tôi dự định về nhà cậu ấy chỉnh sửa lại bản thảo luận văn, nên quay về ký túc xá lấy laptop.
Khi bước vào nhà cậu ấy, đèn đã sáng.
Lục Ứng Tinh đang tựa vào sofa, vest chỉnh tề, đôi chân dài bọc trong quần âu không có chỗ để thoải mái.
Hôm nay Lục Ứng Tinh đi quay quảng cáo, đã được trang điểm kỹ càng, tóc vuốt ngược, lộ ra đường chân mày sắc nét và sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng sâu thẳm, khí áp xung quanh cậu ấy có phần thấp.
Lúc nghiêng người đóng cửa, hương thơm lạnh lẽo nhanh chóng ập tới từ phía sau, tôi ôm laptop trong lòng, bị cậu ấy chặn lại ngay sau cánh cửa.
Thân hình cao lớn của cậu ấy che mất ánh sáng phía trên đầu, gương mặt ngược sáng, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhận ra đường nét đang căng cứng, mày mắt lạnh lùng.
“Tại sao cậu ta lại đến tìm cậu? Hai người thân lắm sao? Hay là… cậu thật sự định như dì nói, sẽ tiếp xúc thử với cậu ta?”
Lúc đó để thử lòng cậu ấy, mẹ tôi chỉ buột miệng nói ra, vậy mà cậu ấy vẫn nhớ rõ.
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Cậu ấy không đến tìm tớ, chỉ muốn tham quan trường thôi. Dù sao trước đây cũng là bạn học, nên tớ mời cậu ấy ăn một bữa cơm.”
“Bạn học?” Lục Ứng Tinh khẽ hừ mũi: “Từ nhỏ đến lớn cậu có biết bao bạn học, với cậu ta chỉ là bạn học hai năm, cậu nhất thiết phải gặp hoài sao?”
“Bởi vì bố mẹ cậu ấy và bố mẹ tớ quen nhau…”
“Quen nhau.” Giọng cậu ấy lạnh lùng lặp lại: “Nên là quen thân, là người hiểu rõ nhau, là có thể xem mắt, rồi tay trong tay về nhà ra mắt?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi: “…”
Không hiểu sao cậu ấy lại có chấp niệm với chuyện “tay trong tay về nhà ra mắt” như thế.
Một ý nghĩ hoang đường bỗng nảy lên trong đầu tôi.
Tim đập như trống, tôi cắn nhẹ môi, cố gắng giữ giọng trêu đùa: “Cậu ghen à?”
Không phải kiểu chiếm hữu giữa bạn bè.
Mà là kiểu ghen của người thích đối phương.
“Thế chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
“Cậu ta có thể, tại sao tớ lại không thể?”
“Cậu ta thân quen, lẽ nào tớ là người xa lạ?”
Một loạt câu hỏi của Lục Ứng Tinh làm tôi sững sờ.
“A Việt.”
Đôi mắt cậu ấy đỏ hoe, ôm chặt lấy tôi, giọng nói khẽ run.
“A Việt, tớ thật sự không chịu nổi nữa rồi, tại sao cậu không thể thích tớ? Dù chỉ là một chút thôi cũng được.”
Khoảng cách quá gần, tai tôi hơi ướt.
Là nước mắt của cậu ấy, lặng lẽ rơi xuống, chạm vào tôi.