18
【Lưu manh đánh tôi, tôi không phục. Cha mẹ mắng tôi, tôi không phục. Thầy cô chèn ép tôi, tôi không phục. Sếp bóc lột tôi, tôi không phục. Cuộc đời vùi dập tôi, tôi không phục. Xã hội sỉ nhục tôi, tôi không phục. Tiền bạc từ chối tôi, tôi cũng không phục. Nhưng nam chính tỏ tình với nữ phụ, tôi phục rồi.】
【Nam chính họ Lục không giữ đạo đức đàn ông, lập tức tước bỏ danh hiệu nam chính, đày vào lãnh cung.】
【Haha, tôi biết mà, nam chính này nhìn cái là biết thích nữ phụ rồi!】
“Cậu…”
Laptop kẹp giữa hai người hơi khó chịu, tôi khẽ giãy giụa.
Lục Ứng Tinh càng siết chặt vòng tay ôm tôi.
“Để tớ cất đồ đã.”
Tôi nghiêng đầu nói khẽ.
Vòng tay quanh eo tôi hơi nới lỏng.
Sau khi cất đồ xong, tôi quay đầu nhìn Lục Ứng Tinh đang lặng lẽ theo sát phía sau.
Đôi mắt đỏ hoe của cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nhìn thấu điều gì từ trên mặt tôi.
Vừa mới đối diện, cậu ấy lại lập tức ôm chầm lấy tôi, như muốn vùi tôi vào trong lồng ngực mình.
“A Việt, tớ thích cậu.”
Giọng khàn khàn pha chút mũi, cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi, những giọt nước nóng hổi, mằn mặn từng chút rơi xuống vai tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Tớ thích cậu lắm, cậu có thể thương tớ một chút không? Có thể thử thích tớ một chút được không?”
Tôi nhẹ nhàng đưa tay lên, vuốt lưng cậu ấy.
Cảm giác được cậu ấy hơi khựng lại, tôi khẽ thở sâu, hỏi: “Tớ đã từng nói là tớ không thích cậu lúc nào?”
“Cậu đã từng nói.”
Lục Ứng Tinh khẳng định, trong giọng nói còn mang theo chút ấm ức.
“Tớ tận tai nghe thấy cậu nói với người khác rằng cậu không thích tớ, chỉ xem tớ là bạn.”
“Còn năm nhất, lúc chơi trò thật lòng, cậu cũng nói người cậu thích không có mặt ở đó.”
“Khi người khác xin số liên lạc của tớ, cậu cũng chẳng để tâm.”
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cậu ấy, để đầu óc trống rỗng, nhớ lại chuyện cũ.
Năm cuối cấp ba, có một cô bạn biết tôi thân với Lục Ứng Tinh, hỏi tôi có thể giúp cô ấy xin số cậu ấy không.
Tôi đã từ chối.
Cô ấy hơi ngượng, sau đó thử thăm dò: “Tống Kim Việt, cậu không phải cũng thích Lục Ứng Tinh đấy chứ?”
Vừa nói, cô ấy vừa nhìn tôi từ đầu đến chân.
Bị ánh mắt đó nhìn, tôi chột dạ, lại bị nói trúng tim đen, lập tức phủ nhận: “Cậu nghĩ nhiều rồi, bọn tớ chỉ là bạn thôi, tớ cũng không thích cậu ấy, chỉ là cậu ấy không thích chia sẻ số liên lạc.”
Lúc đó, tôi đã chẳng đủ can đảm.
Sau này, khi biết thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết, biết Lục Ứng Tinh có nữ chính định mệnh, tôi lại càng không còn tự tin.
Trong buổi tiệc năm nhất ấy, tôi chỉ quen duy nhất Lục Ứng Tinh trong nhóm bạn nam.
Khi bị hỏi “người cậu thích có đang ở đây không”, tôi đã lắc đầu.
Bởi vì nếu thừa nhận, thì mọi người sẽ nhìn ngay về phía cậu ấy.
Tôi và cậu ấy vốn chẳng có khả năng, vậy cần gì phải vạch trần mối quan hệ bạn bè này để tự chuốc lấy bẽ bàng?
Còn chuyện những cô gái khác đến bắt chuyện với cậu ấy, tôi lại càng không có tư cách để để ý.
Thật sự để tâm, cũng chẳng quản xuể.
“A Việt…”
Người đang đè trên người tôi khẽ run rẩy, hơi thở dần trở nên nóng rực, cậu ấy dụi đầu vào cổ tôi.
Cậu ấy thì thầm: “Tay cậu vuốt ve tớ, dễ chịu quá.”
Hình như sau gáy là điểm nhạy cảm của cậu ấy.
Cậu ấy bị tôi vuốt đến mức hơi nheo mắt lại, hơi thở cũng bắt đầu phảng phất mùi dục vọng.
Tay tôi vừa dừng lại, vành tai đã bị cậu ấy nhẹ nhàng cắn một cái.
“Thích tớ đi, được không?”
“Cậu thật sự thích tớ sao?”
Tôi nâng mặt cậu ấy lên, một lần nữa muốn xác nhận.
Tôi thật sự không dám tin.
Liệu có phải tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang mơ không?
“Thích.”
Lục Ứng Tinh chăm chú nhìn tôi với đôi mắt phượng long lanh: “Rất thích.”
Hình như cậu ấy chợt nhớ ra điều gì, khuôn mặt tuấn tú hơi ửng đỏ: “Hồi cấp hai, lần đầu tiên tớ mơ thấy… nhân vật chính trong giấc mơ là…”
Tôi vội lấy tay bịt miệng cậu ấy: “Đủ rồi, tớ hiểu rồi.”
Tôi bắt đầu thích cậu ấy, chắc cũng vào khoảng thời gian đó.
Nhưng suy nghĩ của tôi rất trong sáng.
Khi đó cậu ấy còn nhỏ như vậy, sao đã nghĩ đến mấy chuyện đó rồi?
Đầu óc tôi bỗng trở nên hỗn loạn.
Mấy chuyện này đâu giống với những gì bình luận nói đâu.
Thôi kệ.
Tôi buông tay, khẽ đặt môi lên môi cậu ấy.
Đôi mắt Lục Ứng Tinh lập tức sáng rực, nhanh chóng đè tôi xuống, mạnh mẽ đến mức tôi gần như không thở nổi.
“Bảo bối, mở miệng ra.”
Bàn tay sau lưng từ cổ, lướt xuống vai, rồi trượt dần xuống eo.
Cơ thể tôi hoàn toàn mềm nhũn.
Đầu óc mơ hồ, tôi không thể suy nghĩ lý trí nữa, chỉ có thể để mặc cậu ấy dẫn dắt.
【??? Sao màn hình lại đen rồi?】
【Ôi, căng vậy sao, cho tôi xem thêm hai tập nữa đi.】
【Chỉ cho hội viên VIP xem cái này à? Trả tiền lại đây!】
19
Sau khi ở bên Lục Ứng Tinh, bình luận cũng biến mất.
Trước khi biến mất, họ nói rằng Lục Ứng Tinh đã “mất trinh”, đã bị hạ cấp rồi.
Họ còn nói, bên nữ chính, có một nam phụ đang chờ cơ hội, muốn chen chân vào.
Nhưng tất cả những chuyện đó, đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Sau này, tôi kể cho Lục Ứng Tinh nghe tất cả những gì tôi biết.
Về bình luận, về tiểu thuyết, và cả chuyện cậu ấy và Cố Niệm Vãn là nam nữ chính.
Lục Ứng Tinh im lặng nghe hết, rồi vươn tay ôm chặt tôi vào lòng.
“Vậy ra cậu luôn thích tớ đúng không?”
Không ngờ cậu ấy lại phản ứng như vậy, tôi ngẩn người rồi gật đầu.
“A Việt.”
Cậu ấy nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai, chăm chú nhìn tôi.
“Tớ không tin vào định mệnh gì cả, tớ chỉ biết rằng, khi cứ nghĩ rằng cậu không thích tớ, tớ đã đau lòng đến mức muốn chết.”
Lục Ứng Tinh nói, cậu ấy vẫn luôn âm thầm “luộc ếch trong nước ấm”, từng chút từng chút vượt ranh giới, khiến tôi quen dần, chấp nhận cậu ấy.
“Dù tớ thật sự chỉ là nhân vật được gọi là tác giả tạo ra, thì tại sao tớ nhất định phải chấp nhận người yêu mà cô ta sắp đặt cho tớ? Giống như ba tớ ép tớ học tài chính, bắt tớ vào công ty, nếu không thích thì là không thích.”
“Còn mấy cái bình luận chết tiệt đó…”
Cậu ấy có chút bực bội: “Đều tại mấy cái bình luận chết tiệt đó, nếu không có chúng, chúng ta đã sớm ở bên nhau rồi.”
Tôi nắm lấy tay cậu ấy: “Bây giờ vẫn chưa muộn mà.”
Ít nhất, người mà trước đây tôi không dám mơ ước, bây giờ đã ở ngay trong tay tôi.
Đã nắm được rồi, tôi sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Sau đó, tôi và Lục Ứng Tinh cùng nhau về ra mắt hai bên gia đình.
Bố mẹ tôi rất vui, chuẩn bị một bàn đầy món ăn, tiếp đãi rất nhiệt tình.
Khung cảnh đó hoàn toàn trái ngược với lần Lục Ứng Tinh đưa tôi về nhà cậu ấy, bầu không khí lạnh lẽo, căng thẳng.
Những năm qua, quan hệ giữa chú Lục và Lục Ứng Tinh vẫn chẳng mấy cải thiện.
Nhưng ít nhất lần này, khi cùng ăn cơm, hai người cũng không cãi nhau.
Trong bữa ăn, chú Lục nói vài câu ngắn gọn, đã sắp xếp xong mọi việc cho Lục Ứng Tinh.
“Ba đã mở cho con một công ty giải trí rồi, đừng có cố chơi mấy cái nhóm nghiệp dư của con nữa, không tiền, không tài nguyên, con nghĩ sẽ có tương lai à?”
Tưởng rằng Lục Ứng Tinh sẽ tức giận, không ngờ cậu ấy đặt đũa xuống, mỉm cười: “Được, để A Việt làm sếp.”
Chú Lục lạnh lùng hừ một tiếng: “Tùy tụi bay, nếu không sống nổi thì đừng quay về khóc với tao.”
Ra khỏi nhà họ Lục, Lục Ứng Tinh nắm chặt tay tôi, bước đi trên con phố dài.
“Giờ thì thật sự là tay trong tay về ra mắt bố mẹ rồi nhé.”
Tôi trêu cậu ấy.
Lục Ứng Tinh dừng lại, kéo tay tôi lên hôn nhẹ một cái.
“Đã nắm tay tớ rồi, thì không được buông nữa.”
“Đương nhiên.”
Tôi mỉm cười.
(Hoàn)