Tôi ký giấy chậm hẳn đi, đưa phiếu đánh giá trả lại, rồi nửa tin nửa ngờ liếc nhìn mình một lượt.

Không lẽ… trong tiềm thức, tôi đã ngầm hy vọng sẽ gặp lại Từ Du sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, điện thoại lại rung liên hồi kéo tôi về thực tại.

Tin nhắn là do Tô Khả gửi tới.

Bạn cùng phòng đại học của tôi, chuyện liên quan đến Từ Du chỉ có cô ấy là biết rõ.

【Trời ơi trời ơi, cậu đoán xem tớ vừa thấy ai?】

Tôi giật nảy người, cảm giác có điềm chẳng lành.

【Từ Du!】
【Anh ấy về nước rồi, nghe nói cũng sẽ đến buổi họp lớp hôm nay. Nghe đồn anh ấy chưa từng yêu ai, cậu nói xem, có khi nào anh ấy vẫn luôn chờ cậu không?】

5

Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc tôi đi đón Tô Khả, tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Tân Niên.

“Em có buổi họp lớp hôm nay phải không?”

Chuyện này đã sắp xếp từ lâu rồi, khi đó anh cứ nằng nặc đòi đi cùng, nhưng tôi đã từ chối thẳng thừng.

“Đâu có ai được dẫn người nhà theo, anh theo làm gì?”

Lúc đó Tống Tân Niên hơi sững người, rồi túm lấy chân tôi, dính chặt vào tôi, giọng nũng nịu:
“Nhưng anh là người nhà của em mà.”

Tôi gật đầu với Tô Khả, rồi đạp ga lái xe đi.

“Ừ, đúng là hôm nay.”

“Có chuyện gì sao?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó truyền tới tiếng thở dốc nặng nề, xen lẫn chút bực bội và uất ức:
“Cái người tên Từ Du đó, cậu ta cũng đến phải không?”
“Em đến đó chẳng phải là để gặp cậu ta sao?”

Năm nào tôi cũng tham gia họp lớp, nếu chỉ vì Từ Du về nước mà đột nhiên thay đổi quyết định, chẳng phải sẽ khiến mọi người nghi ngờ tôi còn tình cảm sao?

“Tống Tân Niên, đừng vô lý nữa.”

Tôi không biết anh lấy tin này từ đâu, nhưng cả ngày hôm nay tôi đã bận tối mắt ở công ty, thật sự không muốn dây dưa với anh vì mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Trước khi anh kịp nổi cơn nữa, tôi dứt khoát cúp máy, quăng điện thoại ra ghế sau.

Tô Khả bĩu môi lắc đầu:
“Chậc chậc, thanh niên bây giờ dính nhau ghê thật.”

Tống Tân Niên kém tôi năm tuổi, trước khi quen tôi anh còn là khách quen của các quán bar. Tô Khả từng khuyên tôi phải cẩn thận, đừng quá sa vào.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại… dường như lại ngược lại thì phải?

Tống Tân Niên giờ chẳng thèm đến quán bar nữa, ngày ngày ở nhà lo cơm nước, nơi nào có anh, chỗ đó đều được chăm sóc tỉ mỉ.

“Ê, cậu nói xem, liệu Từ Du có thật sự về vì cậu không?”

“Tớ nghe nói sau khi tốt nghiệp, anh ta cãi nhau ầm ĩ với gia đình, bây giờ đang chuẩn bị kéo cả đội nước ngoài về nước để tự lập.”Đọc full tại page Nguỵệt hoa các

Chuyện của Từ Du, tôi vốn không quan tâm, nhưng không chịu nổi Tô Khả lải nhải suốt dọc đường.

Chuyện anh ở nước ngoài những năm qua, tôi cũng nhớ được sơ sơ.

Từ Du vốn là người lạnh lùng, cả người như viết sẵn mấy chữ “Miễn tiếp người lạ”, nếu không phải năm nhất đại học tình cờ chung nhóm thi đấu, tôi còn nghi ngờ đến khi tốt nghiệp anh ấy cũng không biết tên tôi.

Nhưng chính cái người lạnh lùng ấy, lại từng đợi tôi suốt đêm vào đêm Giáng Sinh, chỉ để tận tay tặng tôi một quả táo.

Tô Khả nói, người hiểu Từ Du nhất chính là tôi.

Nhưng thực ra không phải, tôi luôn cảm thấy… tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được Từ Du.

6

Trên đường đầy những học sinh vừa kết thúc kỳ thi đại học, tranh thủ quãng thời gian được tự do để quậy phá hết mình.

Đường tắc suốt quãng, ngay cả chỗ đậu xe cũng phải tìm mãi mới có.

Khi đẩy cửa bước vào với cơn gió nóng hừng hực bám theo, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Từ Du.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt, cởi hờ một cúc, tay áo tùy tiện xắn lên đến khuỷu tay, làn da trắng ngần nổi lên vài đường gân xanh mờ mờ trên cánh tay.

“Cuối cùng cũng đến rồi, chỉ còn thiếu hai cậu thôi.”

Có người mở miệng, tiện tay kéo ghế đặt vào chỗ trống bên cạnh Từ Du.

Tôi bị cả đám bạn ép ngồi xuống, giờ nếu cố đứng dậy thì lại càng lộ vẻ kỳ quặc.

Tôi khẽ hắng giọng rồi nói:
“Ừm, bạn trai tôi cứ đeo bám không cho tôi đi, phiền muốn chết.”

Ngón tay đang đặt trên mặt bàn của Từ Du khựng lại, lơ lửng giữa không trung.

Chuyện tôi có bạn trai không phải là bí mật, thậm chí trước Tống Tân Niên, tôi cũng từng quen hai người.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi không phải kiểu người giữ mình như ngọc, nỗi cô đơn và trống trải của người trưởng thành luôn cần có ai đó lấp đầy.

Từ Du không có ở đây, dĩ nhiên tôi phải tìm người khác.

Người kéo ghế ban nãy rõ ràng cũng hơi sững lại, miệng nhanh hơn não, bật thốt ra:
“Vẫn là cậu sinh viên lần trước à?”

Yết hầu nhọn hoắt như mỏ chim của Từ Du khẽ trượt lên xuống.

Tôi tự rót cho mình một cốc nước, thản nhiên nói:
“Không phải, chia tay lâu rồi.”

Bầu không khí có phần ngượng ngập, tôi lục lọi túi xách mới chợt nhớ điện thoại hình như để quên ở ghế sau trong xe.

Không biết Tống Tân Niên có gọi đến không nhỉ?

Khi tôi còn đang mải miết suy nghĩ, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi tay, Từ Du gắp cho tôi một miếng thịt kho tàu mà tôi thích nhất.

Không quá mỡ, cũng không quá nạc, phủ lớp nước sốt sệt sệt, màu nâu đỏ óng ánh.

“Thịt kho ở đây ngon lắm, ăn nhiều vào, dạo này cậu gầy đi rồi.”

Hồi đại học, mỗi tháng tôi chỉ có tám trăm tệ sinh hoạt phí, món thịt kho ở căng tin tầng hai, tôi chỉ có thể ăn được một lần mỗi tháng.

Thời gian chuẩn bị thi đấu, lần nào Từ Du cũng gọi món đó, nhưng chưa bao giờ động đũa, cuối cùng đều để lại cho tôi ăn.

Tôi khẽ nhếch môi, đang định mở miệng, thì cửa ra vào đột nhiên ồn ào.

Tống Tân Niên thở hồng hộc xông vào, kéo ngay một chiếc ghế, ngồi phịch xuống chỗ trống phía sau tôi.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở nóng hổi phả thẳng vào sau gáy tôi.

“Tiếc thật đấy, bây giờ cô ấy chẳng thích ăn thịt kho nữa đâu.”

“Nhìn thấy là muốn nôn rồi.”

Từ Du thu lại đũa, từ tốn lấy khăn giấy ướt lau tay, giọng điệu bình thản:
“Vậy à? Thế chắc ai đó nên tự kiểm điểm lại tay nghề nấu nướng của mình đi.”

“Chắc ngoài việc trẻ tuổi ra, chả còn chút bản lĩnh nào để chăm sóc người khác đâu.”

7

Từ Du xưa nay luôn là người ít nói, dù là khoảng thời gian mặn nồng nhất của chúng tôi, anh cũng không thích nói những lời ngọt ngào đến phát ngấy.

Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra anh cũng có lúc độc miệng như vậy.

Giọng anh không to không nhỏ vang lên trong phòng, thậm chí đến chó đi ngang qua cũng muốn ghé vào xem cho bằng được cái náo nhiệt này.

Tống Tân Niên vốn là người nóng tính, từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng bị ai đâm thẳng mặt như thế, liền xắn tay áo chuẩn bị vung nắm đấm.

Tôi vội vàng đứng dậy chắn trước mặt Từ Du, một buổi họp lớp bình thường mà cũng muốn lên hot search hay sao?

“Tống Tân Niên, anh lặn lội tới đây chỉ để gây sự à?”

Nắm đấm của Tống Tân Niên dừng lại ngay trước mặt tôi, nhưng lại càng siết chặt hơn, đôi mắt anh tràn ngập tức giận, như sắp nổ tung.

Còn đâu cái dáng vẻ dịu dàng tình tứ đêm qua?

“Em bảo vệ cậu ta, đúng không?”

Nhân viên phục vụ thay người đến ba lượt, đều là chạy đến hóng chuyện.

Tôi kéo cánh tay Tống Tân Niên, nhưng anh hất ra mạnh đến nỗi tôi suýt ngã.

Anh cực kỳ kích động, giọng nói cũng vô thức cao hơn: “Giang Uyên, em đang bảo vệ cậu ta đúng không?”

Tôi cứng họng, bỗng chốc cảm thấy mình giống như một người đàn ông hoàn toàn bất lực.

Không nhận được câu trả lời mình muốn, Tống Tân Niên xoay người bỏ đi, tôi vội vã vẫy tay ra hiệu cho Tô Khả, rồi chạy theo anh.

Với màn náo loạn thế này, chắc ba năm nữa tôi cũng không dám đi họp lớp nữa.

Chỗ ăn uống này khá xa, từ công ty tôi đến đây cũng gần hai tiếng, nếu Tống Tân Niên chạy từ nhà đến, ít nhất cũng phải ba tiếng.

Vòng nửa cái thành phố Bắc Thành để làm gì chứ?