8
Xe của Tống Tân Niên nhanh chóng mất hút.
Tôi vòng ra phía trước xe, lấy điện thoại từ ghế sau, nhắn tin cho Tô Khả.
Sau đó Tống Tân Niên liên tục gọi cho tôi cả chục cuộc, nhưng tôi đều không kịp nghe.
Tôi gọi lại, anh thì giận đến mức không thèm bắt máy.
Tôi thở dài, vừa định mở cửa xe để về nhà thì một cánh tay bỗng vòng qua bên cạnh tôi.
Không biết Từ Du đã đi theo từ lúc nào.
“Sao cậu cũng ra đây?”
Từ Du chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô tội, như thể người gây sự lúc nãy hoàn toàn không phải anh.
“Tôi ra xem thử, sợ cậu ta ra tay thật.”
Thật ra ngoài… trên giường, Tống Tân Niên gần như chưa bao giờ lớn tiếng với tôi.
Nhưng tôi không tiện nói những lời này trước mặt Từ Du, chỉ mím môi, nhìn anh mở cửa ghế phụ ngồi vào xe.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Anh sải chân dài, chưa kịp để tôi phản ứng thì đã thắt xong dây an toàn.
“Tôi ở khá xa, không chắc cùng đường đâu.”
Từ Du nửa nhắm nửa mở mắt, giọng nhẹ nhàng: “Cùng đường đấy.”
Tôi chưa từng đối phó với một Từ Du vô lại như vậy, bảy năm trước không có cơ hội, bây giờ cũng là lần đầu tiên.
Tống Tân Niên vẫn không chịu nghe điện thoại, không biết rốt cuộc bị đả kích đến mức nào.
Đợi đèn đỏ, tôi lướt điện thoại, vô tình thấy bức ảnh tấm lưng tối qua anh đăng lướt qua màn hình.
Chỉ là, dưới tầng bình luận “khuyên chia tay” đêm qua, có thêm một dòng mới.
Tống Tân Niên tức giận hỏi liệu người đó có ý định thừa nước đục thả câu, yêu cầu đối phương khai danh tính.
Tài khoản kia, với ảnh đại diện đơn giản, chỉ lạnh nhạt trả lời hai chữ: “Từ Du.”
Tôi khựng lại, suýt nữa ném cả điện thoại ra ngoài.
Đúng lúc ấy, Từ Du gõ nhẹ lên mu bàn tay tôi.
Cảm giác lành lạnh vẫn còn đọng lại ở đó, giọng anh nhàn nhạt vang lên: “Giang Uyên, đèn xanh rồi.”
“À, à à, đi thôi, sắp đến rồi, cậu muốn về đâu, tôi đưa cậu về trước.”
Từ Du nghiêng đầu nhìn tôi, chống cằm, không vội trả lời.
Như thể một thế kỷ đã trôi qua.
Giọng nói quen thuộc vang vọng trong xe, từng vòng từng vòng cuốn lấy tôi.
“Giang Uyên, ở bên tôi, em thấy hồi hộp đến thế sao?”
9
Khoảng thời gian tôi quen Từ Du, sau này Tô Khả từng nói, tôi y như con ngựa hoang được thả dây cương.
Nam thần mà ai ai cũng thèm khát, lại chỉ cười với mình tôi, thịt kho tàu trong bát anh ấy cũng chỉ tôi mới được ăn.
Tôi không ngang ngược đi khắp nơi đã là nể mặt cái thế giới này lắm rồi.
Lúc đó, tôi cũng chẳng biết ngại là gì.
Muốn gặp anh, tôi liền chạy đi tìm, muốn hôn anh bao nhiêu thì sẽ hôn bạo liệt bấy nhiêu.
Hồi hộp ư? Tôi thậm chí còn không biết viết hai chữ đó như thế nào.
“Tôi hồi hộp gì chứ? Tôi chẳng hồi hộp.”
Tôi chỉ thấy tò mò, tại sao anh lại để lại cái bình luận đó trong bài đăng của Tống Tân Niên.
Ngữ khí căng thẳng, ngạo mạn y như chính thất, lại còn mang theo vẻ đương nhiên phải giành được người.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bảy năm trước, Từ Du có thể nói ra mấy lời như vậy sao?
Phải công nhận, phong thủy nước ngoài quả thật rất dễ dưỡng người.
Xe từ từ dừng lại trước khu căn hộ, Từ Du xoay người mở cửa xe, ngay khoảnh khắc anh giơ tay, vạt áo sơ mi xanh nhạt nhẹ lướt qua, mang theo mùi nước hoa hương gỗ nhàn nhạt.
Lúc ăn cơm… anh có xịt nước hoa không nhỉ?
Tay Từ Du khẽ đặt lên khung cửa xe, dường như không vội xuống, chớp mắt một cái mới mở miệng:
“Tôi đã điều tra rồi, Tống Tân Niên, hơn nửa số quán bar ở Bắc Thành đều có mặt anh ta. Ngoài việc trong nhà có chút tiền, chẳng có điểm nào ra hồn, hai người sớm muộn gì cũng chia tay thôi.”
Khoan đã, câu này… anh dám nói thẳng trước mặt tôi luôn á???
10
Tống Tân Niên không có ở nhà, cũng không chịu nghe điện thoại của tôi.
Cuối tuần tôi ru rú ở nhà hai ngày, không có anh nấu cơm, tôi cũng lười chẳng muốn động tay.
Tiếng sửa nhà từ căn hộ bên cạnh vang vọng không dứt, tôi uống chút rượu rồi lại ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi của Tô Khả.
“Thật sự tôi hết cách rồi, trời ơi!”
“Giang Uyên, mau đến đưa cậu nhà cậu đi cho tôi nhờ!”
Âm thanh phía sau khá hỗn loạn, giọng của Tô Khả tôi nghe không rõ lắm.
Cho đến khi có người giật lấy điện thoại, gào thét vào ống nghe.
“Giang Uyên, em đúng là đồ khốn!”
“Từ khi quen em, tôi chẳng khác gì cái đuôi dính chặt vào em, nửa đêm em lẩm bẩm muốn ăn canh sườn, tôi liền dậy từ bốn giờ sáng nấu cho em, thế mà em lại đi che chở cho thằng họ Từ kia, cái đồ hồ ly tinh, mẹ kiếp!”
“……”
Tôi vội vàng để điện thoại ra xa, với cái giọng trời phú của Tống Tân Niên, không đầy nửa tiếng nữa thì cả Bắc Thành đều sẽ biết anh tình nguyện làm chó cho tôi rồi.
Tôi tiện tay vớ lấy chiếc áo khoác, vừa xỏ chân vào đôi giày cao gót, liền va ngay vào lòng một người.
Mùi nước hoa quen thuộc ập tới, Từ Du giữ chặt vai tôi, thở nhẹ một hơi.
“Muộn thế này rồi, vội đi đâu vậy?”
Tôi chẳng có tâm trí đâu mà hỏi anh vì sao lại đột ngột xuất hiện, ném chìa khóa xe vào lòng anh.
“Có rảnh không? Lái xe đưa tôi đến chỗ này.”
Từ Du lái xe rất vững, khi tới Utopia thì đã nửa tiếng trôi qua.
Tô Khả thấy tôi đến, chẳng khác nào thấy cọng rơm cứu mạng, vẫy tay thật cao.
“Đây! Đây! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Mãi lúc này tôi mới phát hiện, Từ Du đi sau tôi, mặc một chiếc hoodie xám nhạt, trong không khí trụy lạc của quán bar, trông lại càng sạch sẽ, nổi bật.
Tống Tân Niên đang nằm bẹp trên ghế sofa, nghe thấy tiếng động liền khó khăn đảo mắt, mềm oặt bám chặt vào eo tôi.
“Ba ngày rồi, bảy mươi hai tiếng, có phải cái thằng khốn họ Từ kia giữ chân không cho em đến tìm anh không?”
Tôi nghẹn họng, không biết nên đáp thế nào.
Ngược lại Từ Du vẫn điềm nhiên như không, nhướng mày, im lặng khiêng người lên xe.
“Anh ấy say rồi, những lời vừa nãy…”
Từ Du bẻ vô lăng, lần đầu tiên mở miệng, cắt ngang lời tôi.
“Giang Uyên, em đang lấy tư cách bạn gái để xin lỗi thay anh ta sao?”
“Nếu đúng là vậy, em không cần phải nói nữa, tôi không muốn nghe.”
Tống Tân Niên nằm ở ghế sau, say khướt, khẽ rên vài tiếng rồi nôn sạch sẽ.
Từ Du mặt không biểu cảm, mở to hết cỡ cửa sổ xe.
Nhưng đến lúc đưa được Tống Tân Niên về sofa, anh vẫn bị nôn đầy người.
11
Tôi tìm cho Từ Du một bộ quần áo mới, là cỡ của Tống Tân Niên.
Lúc Từ Du bước ra từ phòng tắm, anh cài sai một chiếc cúc áo.
Tôi chỉ vào đó, có lẽ anh đã mệt mỏi sau một đêm lăn lộn, nên không phản ứng gì.
“Khuy áo, sao vẫn giống y như trước vậy.”
Tôi kẹp lấy chiếc cúc đầu tiên dưới cổ anh, Từ Du theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Năm hai đại học, Từ Du từng lên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện sinh viên, bộ vest may đo gọn gàng tinh tươm, tôi kéo cà vạt anh ở hậu trường, hôn đến tận nửa tiếng mới chịu buông.
Từ Du cụp mắt, ánh mắt dừng trên môi tôi, giọng khàn khàn.
“Giang Uyên, khi nào em chia tay với cậu bạn trai nhỏ của em?”
Tôi lùi lại một bước, vừa định mở miệng, sau lưng đã vang lên tiếng lè nhè của Tống Tân Niên.
“Hai người đang làm gì thế?”
Không biết Tống Tân Niên tỉnh rượu từ khi nào, lảo đảo chống tay ngồi dậy.
“Giang Uyên! Anh mới đi có mấy ngày mà em đã không chờ nổi, để cái thằng họ Từ này ở đây, còn… còn mặc quần áo của anh!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Từ Du cũng không giải thích gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Tân Niên.
Thôi vậy, một người vừa tỉnh rượu, nói gì với anh ta cũng vô ích.
Tôi nháy mắt với Từ Du, nhanh chóng đẩy anh ra ngoài.
Vừa quay người lại, liền bị Tống Tân Niên ép sát vào cửa.
Anh giữ chặt môi tôi, đầu ngón tay cái cọ mạnh qua, như thể muốn xóa đi dấu vết gì đó, nhưng ánh mắt lại chỉ chăm chăm nhìn vào khoảng không vô định.
Quả nhiên, rượu này còn chưa tỉnh.
Tôi đẩy vai anh, anh không nhúc nhích, chỉ khẽ mím môi.
“Lúc nãy, cậu ta muốn hôn em.”
“Anh không cho phép.”