12
Tống Tân Niên ngủ một mạch đến trưa.
Chiều công ty cũng không có việc gì quan trọng, tôi dứt khoát xin nghỉ nửa ngày, ngồi cạnh anh làm PPT.
Tống Tân Niên vừa mở mắt đã lăn lại gần tôi.
“Chị ơi, vẫn bận à?”
Tôi không thèm liếc anh lấy một cái, đối mặt với màn hình máy tính, lạnh lùng cười khẩy.
“Bận chứ, không bận làm sao nuôi nổi công tử số một Bắc Thành như anh?”
Chuyện tối qua, tôi vốn còn cảm thấy hơi áy náy với Tống Tân Niên.
Ai ngờ sáng sớm đã nhận được video Tô Khả quay ở quán bar tối qua.
Trong video chỉ có bóng dáng mơ hồ của Tống Tân Niên.
Nhưng giọng nói của anh, tôi quen thuộc hơn ai hết.
“Tôi đây đường đường là công tử ăn chơi số một Bắc Thành, đã bao giờ chịu thua ai, tôi với cô ấy chỉ là chơi bời thôi.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Đợi tôi, hức, học hết tất cả các món cô ấy thích ăn, rồi tôi sẽ đá cô ấy đi, để cô ấy chết đói.”
“Hức hức, tôi không nỡ, cái thằng Bạch Nguyệt Quang họ Từ kia quay về rồi, cô ấy không cần tôi nữa.”
“……”
Không biết anh đã nhớ được bao nhiêu, mặt đỏ bừng rồi lại tái nhợt, ôm chặt lấy eo tôi mà cọ cọ.
“Anh uống nhiều quá, ba ngày không gặp em, anh nhớ em sắp phát điên rồi.”
Hừ, không nghe điện thoại, không về nhà.
Ai biết anh nhớ thật hay giả nhớ?
Tôi gập máy tính lại, ném chìa khóa xe trên đầu giường vào lòng anh.
“Tự anh nôn, tự anh dọn, đi rửa xe đi.”
Tống Tân Niên biết điều bò dậy, lề mề dọn dẹp cả buổi mới xong, ai ngờ vừa mở cửa liền chạm mặt Từ Du đối diện.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi vốn đã tò mò, sao tối qua Từ Du lại đột nhiên xuất hiện.
Thì ra, hàng xóm mới của căn hộ… chính là anh.
Rõ ràng Tống Tân Niên cũng không ngờ, sắc mặt cứng đờ trong giây lát, rồi nhanh chóng khôi phục như thường, vẫy vẫy chìa khóa xe trong tay, quay đầu hét lớn.
“Chị ơi, anh đi rửa xe đây, cơm anh nấu sẵn để trên bàn rồi, không cần chờ anh đâu nhé!”
Từ Du không nói gì, bóng lưng cao gầy dần biến mất sau khe cửa.
13
Tôi chuyển khoản tiền giặt quần áo cho Tống Tân Niên.
Anh không nhận.
Quay đầu, anh đăng ngay một bài tìm đồ thất lạc trên vòng bạn bè.
Ảnh đính kèm là một chai nước hoa mà tôi chưa từng thấy qua.
Tôi chẳng để tâm, tiện tay mở tài khoản phụ của anh ra xem.
Ba ngày không gặp, không biết sau lưng đã lén lút mắng tôi thế nào rồi.
Ai ngờ vừa mở ra, đập thẳng vào mặt là ba bài đăng giống y như nhau:
“Mẹ kiếp! Ai để nước hoa trong xe bạn gái tôi thế này, cái đồ đàn ông không biết xấu hổ!”
Tôi phóng to ảnh lên nhìn… cái này… chẳng phải là chai nước hoa Từ Du làm mất sao?
Sao lại nằm trong xe tôi chứ?
“Còn nằm dưới ghế phụ nữa cơ!”
Không cần mở cũng biết, phần bình luận chắc chắn đã náo loạn từ lâu rồi.
【Chậc chậc, mấy người từng bắt gian đều biết, chỗ dưới ghế phụ là vị trí rất nhạy cảm, không chừng là cố tình để lại đấy.】
【Đừng nói nữa, cẩn thận không lát nữa bị cậu ấy đuổi theo chửi cho, quên lần trước momo bị chửi sấp mặt rồi à?】
Nói Tào Tháo, Tào Tháo tới.
Từ Du, với cái avatar đơn giản đến muốn đấm, liền trả lời.
“Ồ, là của tôi. Hôm đó cô ấy đưa tôi về, quên lấy.”
Tống Tân Niên vốn đang bực sẵn, Từ Du nhẹ nhàng thả một câu, anh như muốn nổ tung.
Phần bình luận càng thêm rộn ràng:
【Lạc trôi lạc trôi, ai mua hạt dưa không?】
【Lần đầu tiên tôi thấy ‘tiểu tam’ đích thân lao vào nhận luôn thế này.】
Từ Du vừa đấu khẩu với Tống Tân Niên, vừa rảnh tay trả lời bình luận này:
“Tôi mới là mối tình đầu.”
【……】
Tôi nhìn đến đau cả đầu, vừa đứng dậy rót nước, vừa thấy Tống Tân Niên giận dữ đứng dưới lầu.
Phát hiện ra chai nước hoa trong xe, không hỏi tôi, lại vội đi cãi nhau với Từ Du trên mạng.
Tôi khẽ ho một tiếng, gọi thẳng cho Tống Tân Niên.
Tay anh run lên, suýt đánh rơi điện thoại.
“Rửa xe lâu vậy sao?”
“Lên đây.”
PPT tôi làm cũng gần xong, vừa gặm quả táo vừa ra mở cửa, liền thấy Tống Tân Niên được người ta dìu đứng trước cửa.
Từ Du chống một tay đỡ anh, gương mặt gần như không có biểu cảm gì.
“Người trẻ bây giờ đúng là bất cẩn, đi cầu thang cũng có thể trật chân.”
Tống Tân Niên đau đến nhe răng trợn mắt, muốn lật cả trời.
“Hừ, vẫn không thể so với lão già đâu nhỉ, lão già chắc chắn hơn cơ.”
Từ Du buông tay, bước thẳng vào nhà:
“Kiến thức thú vị: tôi và Giang Uyên từng là bạn học.”
Tống Tân Niên lập tức liếc tôi cầu cứu, vội vàng giải thích:
“Chị ơi, em…”
Nhìn hai người cãi nhau trên mạng vẫn chưa đủ, giờ lại cho tôi xem phiên bản trực tiếp.
“Thôi được rồi, thế này rồi còn cãi gì nữa, vào nhà đi.”
Tôi dìu Tống Tân Niên ngồi xuống sofa, vừa quay đầu lại đã thấy Từ Du đang vào bếp nấu cơm.
“Đậu đũa hơi già rồi, thịt cũng không tươi, tôi xuống siêu thị mua thêm nhé, còn cần gì không?”
Tống Tân Niên lách qua vai tôi, trừng mắt nhìn anh, đến phút chót mới nhả ra một câu:
“Mua thêm ít bí đao nấu canh, chị dạo này nóng trong người.”
Tôi không nói được câu nào, để mặc hai người này sắp xếp mọi thứ cho tôi đâu vào đấy.
Cái này… có hợp lý không chứ?
14
“Cậu nói gì cơ?”
“Từ Du đang nấu cơm trong bếp nhà cậu?”
“Bạn trai nhỏ đang ngồi trên sofa bóc lựu cho cậu ăn?”
“Cuộc sống này của cậu, Giang Uyên, cũng thoải mái phết nhỉ?”
Tống Tân Niên nghe thấy liền ngẩng đầu, tôi vội che điện thoại, đi ra ban công.
“Này, nhỏ tiếng thôi.”
Tôi cũng đâu muốn thế này đâu.
Thật ra tôi cũng từng nấu cơm vài lần cho anh ấy, Tống Tân Niên không nói một lời, đều ăn hết.
Nhưng quay đi, tôi lại thấy anh lên tài khoản phụ than phiền về món ăn tôi nấu.
“Cầu cứu, bạn gái nấu ăn quá dở phải làm sao đây?”
Phần bình luận đồng loạt hưởng ứng.
【Nhìn cách bày biện thôi là đủ hiểu…】
Tống Tân Niên lập tức trả lời: 【Ai cho mấy người ăn đâu, biết nói mồm là giỏi thôi.】
【Cười chết mất, lại thêm một đứa không biết rút kinh nghiệm.】
【Nhắc nhẹ chủ bài, cậu quên chặn momo rồi đấy.】
Ngày hôm sau, Từ Du xách nguyên túi đồ ăn đến.
Phải công nhận, tay nghề nấu ăn của anh cũng chẳng kém gì Tống Tân Niên.
Tống Tân Niên còn chưa khỏi hẳn chân, tôi đã tăng ba cân trước rồi.
Ban đầu tôi còn chẳng thấy có gì bất thường, cho đến gần đây, mỗi lần đi làm, tôi luôn có cảm giác mấy bà dắt chó đi dạo dưới tầng cứ nhìn tôi chằm chằm.
Cuối cùng, tôi nghe được họ bàn tán sau lưng mình.
“Chậc chậc, giờ mấy đứa trẻ có tiền toàn thích bao trai trẻ, nhưng nhỏ tầng trên kia không giống đâu, nó bao hẳn hai người cơ.”
“Một người trông chững chạc hơn, ngày nào cũng lái xe thể thao đi chợ sớm, lúc nào cũng đòi rau tươi nhất.”Đọc full taị page Nguyệt hoa các
“Người còn lại dạo này chẳng thấy ra ngoài mấy, nhìn trắng trẻo như sinh viên đại học ấy…”
Phần sau tôi nghe không rõ, chỉ biết là tôi không thể tiếp tục ở khu chung cư này nữa rồi.
Gọi xong cho Tô Khả, tôi lập tức đăng tin tìm nhà thuê.
Lòng có chuyện, dù trước mặt là nguyên bàn món tôi thích, tôi cũng ăn không yên.
Từ Du vừa múc bát canh cho tôi, liền bị Tống Tân Niên giành lấy giữa chừng.
“Uyên Uyên, để anh, cậu ta múc không ngon.”
Ban đầu Tống Tân Niên kiên quyết phản đối việc Từ Du đến nhà nấu cơm.
“Nhà chúng ta, dựa vào đâu mà cho người ngoài vào?”
Nhưng sau khi ăn ba ngày cơm tôi nấu, anh cũng âm thầm chấp nhận, chỉ là vừa ăn vừa cố chen sát vào tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Trước đây tôi chỉ cảm thấy Từ Du quá lạnh lùng, chưa từng nghĩ anh lại có tiềm năng làm chồng như thế.
Mỗi bữa cơm ít nhất bốn món một canh, tôm đều được bóc vỏ đặt sẵn trước mặt tôi.
Tối nào cũng chuẩn bị sẵn một bát nước đường đỏ trong bếp, mọi ngóc ngách trong nhà đều được anh chăm sóc chu đáo, tôi nghi ngờ ngay cả với nhà anh, anh cũng chưa từng cẩn thận đến vậy.
“Giang Uyên, không cần tiễn đâu, rác để tôi mang xuống tiện thể.”
Từ Du khoác áo hoodie xám nhạt trên tay, cúi người, thấp thoáng lộ ra nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh.
Anh giơ tay ra, tôi đứng yên, nhìn anh chằm chằm.
“Khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi, tôi tặng cậu một món quà, chọn gì cũng được.”
Từ Du nhướng mày, ánh mắt lướt qua dái tai tôi rồi nhanh chóng dời đi.
Trước đây anh rất thích cắn chỗ đó.