Ngồi ở ghế sau chiếc Rolls-Royce, tôi tỉ mỉ trang điểm một kiểu “nước mắt lưng tròng” đầy thương cảm.
Tài xế: 「Phu nhân, chúng ta đến nơi rồi.」
Tôi: 「Đừng giục, đừng giục, tôi còn thiếu chút má hồng.」
Tài xế: ???
「À không, ý tôi là tôi quên mang điện thoại rồi.」
Vừa vào bệnh viện, tôi lập tức đỏ hoe mắt, chạy thẳng lên phòng VIP tầng cao nhất.
「Chồng ơi! Anh sao rồi!」
「Bác sĩ, chồng tôi đâu rồi? Mau đưa tôi đến đó!」
「Hu hu hu, nếu anh ấy mà đi rồi, tôi cũng không muốn sống nữa.」
Dưới ánh mắt thương hại của những người xung quanh, tôi càng khóc to hơn.
「Cô Giang, tình trạng bệnh nhân tạm thời đã ổn định rồi.」
「Cô đừng quá lo lắng.」
「Cậu Chu đã đích thân vào phòng bệnh chăm sóc rồi.」
Y tá vội đưa cho tôi khăn giấy, còn đỡ tôi một chút.
「Cảm ơn, cảm ơn mọi người.」
「Dù tốn bao nhiêu tiền, cũng nhất định phải dùng thuốc tốt nhất.」
「Tôi lên xem anh ấy ngay đây, thật sự tôi không yên tâm chút nào.」
Tôi nghẹn ngào, lau nước mắt.
「Cô Giang, có cần chúng tôi đi cùng không?」
Đây là bệnh viện tư của nhà họ Chu, tính bảo mật rất cao.
Bác sĩ và y tá muốn lên tầng cao đều phải đăng ký và ghi lại lịch sử ra vào.
Vì vậy, ngoài những lúc kiểm tra và điều trị cần thiết, họ không thể tự ý quấy rầy bệnh nhân.
「Không sao đâu, không cần phiền mọi người.」
Tôi cố tỏ ra kiên cường, một mình bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng, tôi lập tức vò nát khăn giấy trong tay, sắc mặt lạnh tanh.
Lão dê già này.
Lại được cứu sống rồi sao.
Lãng phí cả lọ kem nền mới mua của tôi.
Tâm trạng quá bực bội khiến tôi không nhận ra tầng cao yên tĩnh đến lạ.
Mãi đến khi đứng trước cửa phòng bệnh, tôi mới khựng lại.
Vệ sĩ trực và người giúp việc đều biến mất, hành lang trống không.
Trong lòng tôi dấy lên cảm giác bất an, siết chặt túi xách trong tay.
Đúng rồi, y tá bảo Chu Dự Bạch cũng đang ở đây mà?
Tôi phải hỏi cậu ta chuyện gì đang xảy ra.
Suy nghĩ một lúc, tôi đẩy cửa bước vào.
「Chu…」
Câu hỏi chưa kịp thốt ra đã nghẹn cứng nơi cổ họng, tôi chết sững tại chỗ.
Chu Dự Bạch ung dung ném ống thở trong tay xuống đất.
Máy theo dõi lập tức phát ra tiếng còi báo động chói tai, cậu ta thản nhiên rút phích cắm điện.
Người đàn ông trên giường nhắm chặt mắt, vùng vẫy dữ dội, rồi rất nhanh yên lặng hẳn.
Chu Dự Bạch rút hai tờ khăn ướt trên đầu giường, tỉ mỉ lau sạch từng ngón tay.
Lúc này cậu ta mới quay lại nhìn tôi.
Cậu ta hơi nghiêng đầu, mỉm cười ngoan ngoãn.
「Mẹ kế, dì sẽ tố cáo con sao?」
6
Cố gắng giữ nhịp thở ổn định, tôi nhắm mắt lại.
「Chu Dự Bạch, nhân lúc còn kịp, mau lắp lại máy ngay.」
「Tôi sẽ đi gọi bác sĩ.」
「Ông ta đáng chết, nhưng cậu không nên trở thành kẻ giết người. Hi sinh bản thân vì loại người này, không đáng.」Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Ánh mắt trống rỗng của Chu Dự Bạch cuối cùng cũng có chút dao động.
Cậu ta khẽ mấp máy môi.
「Tôi không quan tâm mấy thứ đó.」
Ánh trăng chiếu vào, làn da vốn đã lạnh nhạt của cậu ta càng thêm tái nhợt, trông như một con búp bê sứ không có linh hồn.
Hồng nhan họa thủy, chắc là để nói về kiểu người như Chu Dự Bạch — đẹp đến mức chỉ cần cậu ta lộ vẻ yếu đuối cũng đủ khiến người ta nảy sinh cảm giác tội lỗi.
Huống hồ, bây giờ cậu ta còn đang cười với tôi bằng một nụ cười tê dại, thê lương.
Trái tim tôi như bị ai đó bóp chặt, đau nhói.
Hàng phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ.
Tôi cụp mắt, trầm giọng nói:
「Chu Dự Bạch, cậu thật sự muốn trở thành kẻ giết người như ba cậu sao?」
「Một khi cậu bước qua ranh giới này, sẽ không thể quay đầu lại được nữa.」
「Nếu mẹ cậu biết cậu trở thành như thế này, bà ấy sẽ đau lòng lắm.」
Ánh mắt cậu ta vốn chết lặng như mặt nước tĩnh lặng, cuối cùng cũng dấy lên gợn sóng.
「Cậu phải sống cho tốt, tiếp quản công ty của ông ta, phơi bày hết những tội ác của ông ta ra ánh sáng.」
「Hãy cho mẹ cậu một câu trả lời, giúp bà ấy rửa sạch oan khuất.」
「Chu Dự Bạch, bình tĩnh lại đi.」
Cậu ta như cái xác không hồn, chậm rãi lắp lại máy móc.
Nhìn nhịp tim trên màn hình dần ổn định, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
7
Sau hôm đó, tôi đã đi điều tra thân thế của Chu Dự Bạch.
Mẹ ruột của cậu ta là đàn chị của ba Chu thời đại học.
Là nữ thần khoa Diễn xuất nổi tiếng của Đại học A, tương lai vô cùng xán lạn.
Ba Chu sau khi xem xong một buổi biểu diễn tại lễ hội nghệ thuật, đã phải lòng đàn chị ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi tỏ tình bị từ chối, ông ta nổi thú tính, cưỡng bức cô.
Dùng quyền thế của gia đình giam giữ cô, ép cô mang thai.
Sự nghiệp bị hủy hoại, cơ thể bị chà đạp.
Người phụ nữ ấy sau khi sinh Chu Dự Bạch đã mắc chứng trầm cảm nặng.
Năm Chu Dự Bạch mười tuổi, mẹ cậu ta đã tự tử trước mặt cậu — nhảy thẳng từ tầng tám xuống.
Chu Dự Bạch khi ấy còn nhỏ, tận mắt chứng kiến thi thể mẹ mình nát bấy máu me be bét, bị dọa đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Lúc đó ba Chu vẫn đang vui vẻ với tình nhân bên ngoài, thậm chí còn chẳng thèm vào bệnh viện nhìn cậu ta một lần.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Cũng không biết rằng Chu Dự Bạch đã được chẩn đoán mắc chứng rối loạn lưỡng cực.
Thậm chí ngay cả tang lễ, ông ta cũng không về dự.
Vì mẹ Chu Dự Bạch tự sát, ba Chu bắt đầu ghét lây sang cậu ta.
Cho rằng cậu là thứ xui xẻo, giống như mẹ cậu ta — vô ơn và ngu ngốc.
Mãi đến khi ba Chu về già, sức khỏe ngày càng yếu nhưng lại không thể có thêm con.
Tôi đoán trong chuyện này chắc chắn có “bàn tay” của Chu Dự Bạch.
Thế là ba Chu mới nhớ ra mình còn một đứa con trai bị bỏ quên ở căn nhà cũ, liền đưa về thủ đô để bồi dưỡng.
Từ đó, Chu Dự Bạch giả vờ làm một học sinh ngoan, quay về nhà họ Chu, giả bộ đã quên hết những ký ức đau khổ của tuổi thơ.
Nhưng tôi biết, cậu ta đã chờ đợi ngày này suốt tám năm rồi.
Tôi từng đến thăm vị bác sĩ tâm lý đã điều trị cho Chu Dự Bạch lúc nhỏ.
Những bản ghi chép và bức ảnh trong tay ông ta khiến tôi run rẩy cả người.
Ngoài sự thương cảm, điều tôi cảm nhận rõ nhất chính là đồng cảm sâu sắc.
Hồi nhỏ tôi từng bị bọn buôn người bắt cóc, ngày nào cũng bị đánh đập đến mặt mũi be bét máu, trở thành công cụ đi ăn xin của bọn chúng.
Sau này khi tôi lớn hơn, chúng phát hiện tôi có ngoại hình nổi bật, liền ép tôi đi giăng bẫy đàn ông.
Khi đó, tôi chỉ mới mười sáu tuổi.
Không ai có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng đến mức nào khi một đứa trẻ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Cho dù sau này tôi có trốn thoát, dùng những mánh khóe học được để đổi đời, bước chân vào hào môn.
Nhưng mỗi đêm khi mơ lại, tôi vẫn thường hoảng loạn mà hét lên.
Cảm giác bị dồn vào đường cùng, không thể phản kháng đó, thực sự không thể chịu đựng nổi.
Chính vì vậy, tôi quyết định giúp Chu Dự Bạch.
Cuộc đời của cậu ấy mới chỉ vừa bắt đầu, tuyệt đối không thể bị hủy hoại bởi người cha khốn nạn kia.
8
Không biết có phải là báo ứng hay không, hôm đó khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện, bác sĩ nói rằng các chỉ số sức khỏe của ba Chu hoàn toàn bình thường.
Nhưng đến rạng sáng, ba Chu lại đột ngột xuất huyết não và qua đời.
Lo liệu xong xuôi tang lễ, đã là ba ngày sau.
Mặc dù luật sư và trợ lý của công ty đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhưng với tư cách là vợ hợp pháp trên danh nghĩa của ông ta, nhiều thủ tục vẫn cần tôi đích thân ra mặt để làm cho có lệ.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi, tôi trở về nhà, định bàn với Chu Dự Bạch chuyện dọn đi.
Di chúc viết rằng căn nhà này thuộc về Chu Dự Bạch, nên tôi sẽ sớm rời khỏi đây.
Không ngờ tôi gọi mấy lần mà không thấy Chu Dự Bạch trả lời.
Trong lòng tôi dấy lên một nỗi bất an, liền quay sang hỏi quản gia.
「Chu Dự Bạch đâu rồi?」
「Cô chẳng phải nói cậu ấy ở trong phòng sao?」
「Vâng, thiếu gia vẫn ở nhà mà.」
「Mấy ngày nay thiếu gia ăn uống không ngon, nhưng trưa nay lại hiếm khi ăn hết cả một bát cơm đầy.」
「Sau đó liền trở về phòng, chưa thấy ra ngoài.」