Tôi dùng hai ngón tay phóng to bức ảnh trên màn hình.

「Ảnh này là con ghép phải không?」
「Chỉ là ghép mặt hai chúng ta vào thôi.」

Nhìn gương mặt cậu ta cứng đờ, tôi thản nhiên nói tiếp:

「Chi tiết quyết định thành bại, lần sau nhớ chọn ảnh gốc cẩn thận hơn nhé.」
「Với lại, quần áo của tôi chắc là do nhân viên khách sạn giúp thay nhỉ? Hay là chúng ta cùng xuống quầy lễ tân hỏi thử?」
「Tôi thật sự không tin một đứa nhóc ngay cả cách dùng bao cũng không biết, lại có thể…」

「Cô im miệng!」

Vành tai của Chu Dự Bạch ửng đỏ thấy rõ, cậu ta tức đến mức ngắt lời tôi.

Quả nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ,
Hơi bị tôi khều nhẹ đã để lộ sơ hở rồi.

Tôi nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu ta, tiếp tục nói:

「Mẹ kế như tôi, vốn dĩ là chuyên đi lừa tiền mấy ông già.」
「Tiếc là con lại đâm trúng đúng chuyên ngành của mẹ rồi.」
「Những chiêu trò này của con, mẹ chơi đến thuộc làu rồi.」

Ánh mắt Chu Dự Bạch nhìn tôi bỗng trở nên phức tạp, cậu ta hừ lạnh:

「Bây giờ cô muốn thế nào?」

「Tôi chỉ muốn tiền thôi.」
「Nên trước mặt ba con, đừng có vạch trần tôi, tôi cũng sẽ không lật bài con. Chuyện này, coi như chưa từng xảy ra.」
「Nước sông không phạm nước giếng, được không?」

Ba của Chu Dự Bạch vốn là người mê đắm sắc đẹp, dù đã nửa người tàn phế vẫn nhất quyết cưới tôi – cô bạn gái nhỏ hơn ông ấy ba mươi tuổi.

Bao năm qua, ông ta đã tiêu hao gần như cạn kiệt sức khỏe.
Giờ lại phát hiện bị ung thư phổi, chắc cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Ngay từ đầu, tôi đã nhắm vào chỗ ông ta có tiền mà lại sắp chết.

Cho nên lúc này tôi tuyệt đối không muốn có bất cứ sai sót nào.

Chu Dự Bạch trừng mắt nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng hậm hực đập cửa bỏ đi.

「Giao kèo thành lập.」

3
Dọn dẹp xong, tôi vội vàng đến bệnh viện.

Nhìn người chồng giàu có đang nằm trên giường bệnh, tôi lập tức đeo lên nụ cười hiền thục.

「Chồng ơi~ hôm nay anh thấy đỡ hơn chưa?」
「Đây là canh gà em đặc biệt nấu cho anh đó.」
「Nào, anh thử đi, để em múc cho anh một bát.」

Đôi mắt đục ngầu của ông ta đảo qua đảo lại trên ngực tôi, bàn tay nhăn nheo chầm chậm vuốt ve eo tôi.

「Sơ Tang à, khụ khụ khụ, em có lòng quá.」
「Ngày trước biết bao phụ nữ ngoài kia muốn bước chân vào nhà họ Chu, tất cả đều vì tiền của anh. Nhưng em thì khác, chỉ có em thật lòng chăm sóc cho anh.」
「Đợi anh khỏi bệnh, nhất định sẽ cho em một đám cưới thật hoành tráng. Đến lúc đó, đêm tân hôn, anh sẽ đền bù cho em thật tốt.」

Tôi quay người mở bình giữ nhiệt, lặng lẽ đảo mắt.

Còn chẳng xuống được giường, lại còn nghĩ đến chuyện đó.

Cố nén cảm giác buồn nôn, tôi giả vờ dịu dàng nói:
「Chồng ơi~ vậy anh phải mau chóng khỏe lại nhé.」

Ông ta càng nhìn tôi càng hài lòng, không ngừng khen canh gà ngon.

Đúng lúc này, Chu Dự Bạch đẩy cửa bước vào.

Cậu ta đặt cặp xuống, ánh mắt như vô tình liếc qua tôi.

Mái tóc mềm mại rủ xuống trán, trông ngoan ngoãn, thư sinh.

「Ba, ba đang uống canh à?」
「Đến đây, con cũng thử một chút đi, canh này là dì con đích thân nấu đấy.」

「Sao vị này giống y như canh của nhà hàng Tuyền Ký thế?」

Chu Dự Bạch nhấp một ngụm, cười híp mắt nhìn tôi.

Nụ cười của tôi cứng đờ, gượng gạo đáp:
「Làm gì có, tay nghề của dì làm sao sánh được với đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ là tấm lòng thôi.」

「À đúng rồi, dì có phải quên lấy đồ ăn ngoài không? Vừa nãy con thấy ở ngoài cửa, tiện thể cầm vào giúp dì luôn.」

Vừa nói, Chu Dự Bạch vừa lấy ra một túi giữ nhiệt từ trong cặp.

Tôi nhìn thấy ngay logo của nhà hàng Tuyền Ký trên túi, hoảng hốt lao tới, vội vàng đè tay cậu ta lại.

Nếu cái túi này bị lấy ra, thì việc tôi ngày nào cũng cho ông già ăn đồ ăn sẵn sẽ bị bại lộ.

Rõ ràng tôi đã giấu túi ngoài cửa, sao thằng nhóc chết tiệt này lại tìm được.

「Ha ha, chắc con nhìn nhầm số điện thoại rồi, dì không có gọi đồ ăn ngoài đâu.」
「Con mau trả lại cho người ta đi, lỡ họ không tìm thấy sẽ rất phiền phức.」

「3870, số hoàn toàn đúng mà.」

「Chu Dự Bạch, cậu cố tình phải không…」

Tôi hạ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.

Chu Dự Bạch như con cáo xảo quyệt, cười nham hiểm, làm ra vẻ chợt nhớ ra.

「À, là con nhớ nhầm, con sẽ mang trả ngay.」

Ra khỏi phòng bệnh, tôi tức đến mức muốn nổ tung.

「Chu Dự Bạch!」

「Ê, con đây.」

Cậu ta lười biếng đáp lại, cười như trêu chọc.

「Không phải đã nói là nước sông không phạm nước giếng rồi sao, cậu lại bày trò gì nữa đây?」

「Sao dì dễ bị chọc thế, con đâu có vạch trần dì đâu.」

Tôi trừng mắt nhìn cậu ta, cười lạnh.

「Vậy tôi còn phải cảm ơn cậu nữa chắc.」

「Không cần khách sáo.」

Cậu ta kẹp hai ngón tay vào trán rồi vẽ ra ngoài một cái, làm động tác chào kiểu trêu ngươi.

Tôi cạn lời, giơ chân đạp cậu ta một phát mạnh.

「Cút cho tôi!」

Chu Dự Bạch hít sâu một hơi, giọng càng thêm ngông cuồng.

「Mẹ kế à, làm ơn chú ý thái độ một chút nhé.」

「Dì phải hiểu, cho dù dì có vạch trần con, cùng lắm con chỉ mất ghế tổng giám đốc, tiền vẫn không thiếu, dù sao con cũng là con trai duy nhất của ba. Nhưng dì thì khác, dì sẽ bị đuổi ra khỏi nhà tay trắng.」

「Cho nên ấy, ngoan ngoãn chơi với con đi.」

Cơn tức nghẹn ứ trong lồng ngực, tôi nặn ra nụ cười giả tạo.

「Vâng, thưa cậu chủ.」

「Ngoan.」

Cậu ta chẳng coi ai ra gì, đưa tay xoa đầu tôi, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

4
Chu Dự Bạch đúng là cố tình muốn làm cho cái nhà này loạn hết lên.

Ngày nào cũng lấy cớ đến thăm ba mình, rồi ở trong phòng bệnh thêm mắm dặm muối kể những chuyện khiến ba cậu ta bực bội.

Lúc thì tố cáo cô nhân tình nhỏ của ông ngoại tình, lúc lại kể chuyện đứa con riêng gây rối loạn ở công ty.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tiện thể ngầm châm chọc tôi, khiến tôi lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ.

Không biết bao nhiêu lần ông già tức đến mức phải vào phòng cấp cứu.

Sau một tháng, ông ta chính thức được chuyển vào phòng ICU.

Qua tấm kính phòng bệnh, tôi nhìn người chồng trên danh nghĩa của mình đang hôn mê, khoanh tay thở dài.

「Cậu ghét ba cậu đến vậy sao?」

「Ông ta không chết, tôi lấy đâu ra tiền để ăn chơi phóng khoáng.」

「Không chỉ đơn giản là vì tiền đâu nhỉ?」

Dù ông già luôn kiểm soát việc chi tiêu của Chu Dự Bạch, nhưng với thân phận là cậu ấm nhà họ Chu, cậu ta chưa từng thiếu tiền bao giờ.

Nụ cười cà lơ phất phơ của Chu Dự Bạch dần phai nhạt, trong mắt cậu ta hiện lên sự lạnh lùng.

「Mẹ kế à, dì có quản hơi nhiều không đấy?」
「Thật sự coi mình là mẹ tôi rồi sao?」

Ánh mắt cậu ta nhìn tôi lạnh buốt, khiến lưng tôi ớn lạnh, vội vàng chuyển chủ đề.

「Có tiền rồi, cậu định làm gì?」

「Tất nhiên là đi ăn chơi rồi.」

Cậu ta lại trở về vẻ phóng túng, cong môi cười với tôi.

Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút bất an.

Chu Dự Bạch hận ba mình quá lộ liễu.

Nôn nóng mong ba chết như vậy, chắc chắn không đơn giản chỉ vì tiền.

Tuy cậu ta ngây thơ trong chuyện nam nữ, nhưng trong những việc khác thì thủ đoạn vừa tàn nhẫn vừa giả dối.

Hoàn toàn không giống một thiếu niên mười tám tuổi nên có.

Rốt cuộc cậu ta đã trải qua chuyện gì?

Nghe tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên đều đều, tôi lắc đầu.

Tôi quan tâm cậu ta làm gì chứ.

Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Đúng là sống yên ổn quá lâu rồi, đến mức tôi lại bắt đầu nảy sinh lòng thương cảm.

5
Nửa đêm,
Tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.

「Cô Giang, chồng cô không ổn rồi!」
「Đang cấp cứu.」
「Cô mau đến ngay!」

Tôi vội khoác áo rồi lao ra ngoài.

Đây đã là lần thứ ba trong tháng ông già phải vào phòng phẫu thuật.

Tôi đã xem qua bệnh án của ông ta, biết rõ lần này khả năng cao là không qua khỏi đêm nay.

Nếu đại gia số một qua đời, chắc chắn bệnh viện sẽ bị truyền thông kéo đến săn tin.

Tôi phải tranh thủ tạo dựng hình tượng một người vợ yêu chồng trước công chúng, cố gắng lợi dụng dư luận để kiếm thêm hai căn nhà.