9
Quản gia gọi điện cho tôi: “Phu nhân, tối nay cô và cậu chủ nhỏ có về nhà ăn cơm không ạ?”
Tôi hít mũi, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Kỳ Duật lại không ở nhà sao?”
Dạo gần đây, Kỳ Duật thường xuyên đi cả đêm không về.
Anh lớn thì bất ổn, anh nhỏ cũng chẳng yên lòng.
“Tiểu thiếu gia đi từ sáng, đến giờ vẫn chưa về.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi gọi điện cho tài xế của Kỳ Duật: “Kỳ Duật đang ở đâu?”
“Thưa phu nhân, cậu chủ nhỏ đang ở quán bar…”
Khi tôi tìm đến nơi, không khí trong phòng đã vô cùng náo nhiệt.
Một cậu trai say khướt lảo đảo dựa vào tường bước ra.
Xuyên qua đám đông hỗn loạn, tôi nhìn thấy Kỳ Duật đang nằm ngửa một mình trong góc, mu bàn tay che mắt, dáng vẻ chán chường và mệt mỏi.
Tôi bỗng nhiên không dám bước tới.
Đó… có phải là Kỳ Duật hoạt bát, đáng yêu của nhà tôi nữa không?
“Anh Kỳ, lại đây chơi đi, chỉ thiếu mình anh thôi!”
“Phiền quá, cút đi.”
Kỳ Duật bực bội đá một cú vào cậu bạn kia.
“Này, anh nói thử xem, rốt cuộc là ai mà làm anh khổ sở đến mức này?”
“Đúng đấy, với điều kiện như anh Kỳ, muốn có kiểu con gái nào mà chẳng được, đáng gì phải như thế này?”
“Chị dâu là kiểu người thế nào, bọn em giúp anh tìm đối tượng khác nhé?”
Kỳ Duật uống một ngụm rượu:
“Xinh đẹp, thông minh, ngoài lạnh trong nóng.”
“Xinh đẹp? Có xinh bằng mẹ kế của cậu không? Nói thật nhé, tôi luôn cảm thấy thật tiếc khi cô ấy không bước chân vào showbiz.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Kỳ Duật đặt ly rượu xuống, trong mắt lấp lánh cảm xúc phức tạp:
“Không ai xinh đẹp hơn cô ấy.”
Không khí bỗng chốc im bặt, sau đó là tiếng hò hét kinh ngạc vang dội.
“Má ơi, cậu không phải là thích mẹ kế của cậu đấy chứ?”
Trong tiếng truy hỏi dồn dập, tôi siết chặt dây túi xách trong tay, lưng cứng đờ.
Đầu óc hỗn loạn.
Toàn thân lạnh toát.
Mãi cho đến khi cậu bạn vừa rời đi bỗng quay lại, nói lắp lưỡi chào tôi:
“Chào… chào cô ạ.”
“Cô đến tìm Kỳ Duật sao?”
“Sao vậy, sao ai cũng đứng đực ra thế, có chuyện gì sao?”
Lúc này, mọi người cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi ở cửa.
Kỳ Duật vội vàng ngẩng đầu, bước nhanh về phía tôi.
Giọng cậu run rẩy dữ dội:
“Chúng ta… chúng ta về nhà thôi.”
“Là lỗi của con, con không nên về nhà trễ thế này.”
“Để cô lo lắng, là lỗi của con.”
Chỉ vài bước ngắn ngủi, cậu ấy lại suýt vấp ngã.
Những lời xin lỗi cứ quanh co, lặp đi lặp lại.
Ở bên ngoài, tôi không muốn khiến cậu ấy bẽ mặt.
Nhưng những lời cần nói, vẫn phải nói.
Tôi mỉm cười, hất tay cậu ấy ra, nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu:
“Kỳ Duật, sau này không được bất lịch sự như thế nữa.”
“Em nên gọi tôi là mẹ.”
“Nếu không muốn, ít nhất cũng phải gọi là dì.”
Trong sự im lặng chết chóc, mắt cậu đỏ hoe.
10
Bầu không khí trong nhà lặng lẽ thay đổi.
Mọi người vẫn duy trì vẻ ngoài hòa thuận, ăn ý không ai nhắc lại cái đêm mà ai cũng ngầm hiểu.
Trên bàn ăn,
Kỳ Thâm trầm giọng:
“Kỳ Duật, thủ tục ở trường đã làm xong.”
“Ngày mai tôi sẽ cho người đưa em về nước M.”
Kỳ Duật đập mạnh đũa xuống:
“Dựa vào cái gì?”
“Không phải đã nói sẽ cho em chuyển về nước rồi sao?”
Kỳ Thâm lạnh lùng cười, từ tốn lấy ra một xấp ảnh từ trong áo khoác, ném lên bàn:
“Cho em ở lại trong nước để tiếp tục chơi bời sao?”
“Có muốn đếm thử mấy tháng nghỉ phép vừa qua em đã đi quán bar bao nhiêu lần không?”
Kỳ Duật nghiến chặt răng sau:
“Em sẽ không như vậy nữa.”
Kỳ Thâm dùng khăn ăn lau khóe miệng, lạnh nhạt nói:
“Chuyện này đã quyết định rồi, không có gì để bàn nữa.”
Kỳ Duật bất chấp khoảng cách giữa hai người mấy ngày nay, quay sang nhìn tôi, ánh mắt cầu cứu.
Tôi im lặng một lúc, rồi mở miệng:
“Cứ để em ấy ở lại trong nước đi.”
“Ở gần đây thì dễ quản hơn.”
“Hơn nữa, chuyện này tôi đã phê bình em ấy rồi.”
Kỳ Thâm đứng dậy, giọng lạnh như băng:
“Chuyến bay tám giờ hai mươi tối mai, cô có thể tiễn em ấy.”
11
Trong thư phòng, tôi không nhịn được chất vấn:
“Tại sao anh nhất định phải bắt em ấy ra nước ngoài?”
“Em ấy sắp lên lớp 12 rồi, không chịu nổi việc cứ phải chạy đi chạy lại như thế.”
Tuy trong lòng tôi rất giận, nhưng tôi không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kết quả học tập của Kỳ Duật.
Tay Kỳ Thâm cầm bút máy khựng lại, đầu cũng không thèm ngẩng lên:
“Tôi nói rồi, chuyện này không có gì để bàn.”
“Tôi không đồng ý.”
“Ừ.”
Anh ta đáp qua loa, chẳng hề để tâm.
Tôi lớn tiếng:
“Tôi không đồng ý để em ấy ra nước ngoài, anh có nghe thấy không? Tôi mới là người giám hộ của em ấy!”
Kỳ Thâm khẽ cười, từ tốn đậy nắp bút, ánh mắt trở nên âm trầm:
“Cô thích em ấy đến thế sao? Nhất định phải giữ em ấy bên cạnh?”
Tôi cảm thấy anh ta thật vô lý:
“Tôi nói rồi, tôi chỉ lo cho kỳ thi của em ấy.”
Kỳ Thâm từng bước áp sát, cho đến khi dồn tôi vào tường.
“Lo cho em ấy sao?”
“Tôi còn tưởng sau khi nghe lời tỏ tình của em ấy, cô sẽ thấy buồn nôn, giống như cách cô đối xử với tôi vậy.”
“Sao hả, đến lượt em ấy thì lại không thấy ghê tởm sao?”
Đồng tử tôi khẽ run lên, đến cả bước chân cũng gần như không đứng vững:
“Quả nhiên anh đã cho người theo dõi tôi.”
“Kỳ Thâm, anh dựa vào đâu mà giám sát tôi?”
“Đồ điên!”
Kỳ Thâm nhìn chằm chằm tôi, thấp giọng:
“Dư Phồn.”
“Tại sao cô không thể giống như trước đây, chỉ ôm lấy tôi thôi?”
Tôi cố gắng đẩy ngực anh ta ra:
“Chẳng phải tôi đã nói rất rõ rồi sao?”
“Tôi và anh là không thể, tôi và Kỳ Duật cũng không thể.”
Kỳ Thâm dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay tôi, kéo cao qua đầu ép lên tường.
“Nhưng tôi cứ muốn ép cô phải chấp nhận.”
Nụ hôn cưỡng ép phủ xuống, tôi gần như nghẹt thở.
Kỳ Thâm ra sức ôm chặt tôi, càng lúc càng siết mạnh hơn.
Tôi vội vàng giơ chân đá loạn vào đầu gối anh ta.
Kỳ Thâm khẽ rên một tiếng, buông tôi ra.
Tôi giơ mu bàn tay mạnh mẽ lau môi, giọng run lên dữ dội:
“Kỳ Thâm, đừng phát điên.”
“Tôi là vợ của cha anh, là mẹ anh trên danh nghĩa.”
Kỳ Thâm bỗng bật cười, giọng nói tàn nhẫn:
“Thì ra cô bận tâm là chuyện này à?”
“Cô nghĩ ít nhất ông già đã thật lòng giúp cô, cho nên cô không thể làm ra chuyện phá hủy con trai ông ấy theo quan niệm thế tục?”
“Vậy cô có biết tại sao ông ta lại muốn cưới cô nhanh như vậy không, và tại sao sau khi cưới ông ấy chưa từng đụng vào cô không?”
Mặt tôi trắng bệch, cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh:
“Ông ấy nói, hoàn cảnh của tôi khiến ông ấy nhớ đến bản thân thời trẻ.”
Kỳ Thâm mở ngăn kéo, đưa cho tôi chìa khóa của căn phòng thờ bị phong kín trên tầng cao nhất:
“Mẹ tôi từng cùng ông ấy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, cuối cùng lại bị ông ấy lợi dụng, dâng cho đối tác.”
“Mẹ Kỳ Duật cũng không phải vì kiệt sức sau sinh mà qua đời, bà ấy chết vì trầm cảm.”
“Ngày đó có một lãnh đạo thành phố để ý đến cô, mấy người đó từ trước đến nay đều chơi rất bạo, đặc biệt thích phụ nữ đã có chồng. Ban đầu ông già tính chờ cô đủ tuổi pháp luật rồi sẽ giao cô cho hắn ta.”
“Nhưng có lẽ về già, cận kề cái chết, ông ấy bất ngờ phát thiện tâm. Ông ấy không làm thế nữa, mà coi cô là nơi để gửi gắm sự áy náy cuối đời, để bù đắp cho những tội lỗi ông ấy đã gây ra.”
“Toàn bộ bằng chứng đều ở trong đó, nếu không tin, cô có thể tự xem.”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, thật lâu sau mới khẽ mở miệng:
“Kỳ Thâm, di chúc là anh sửa đúng không?”
“Anh sợ tôi rời khỏi ngôi nhà này, nên không để lại cho tôi một đồng.”
“Nhưng như vậy là sai rồi.”
Có lẽ vì tôi chưa từng yêu ông già, tôi chỉ biết ơn.
Hoặc có lẽ vì trong giới thượng lưu tôi đã sớm nhìn quen những con người đầy mặt nạ giả tạo.
Đối với những sự thật này, tôi tiếp nhận khá dễ dàng.
So với những câu chuyện dơ bẩn đó, thứ khiến tôi run rẩy hơn chính là tình yêu gần như vặn vẹo của Kỳ Thâm.
To lớn nhưng điên cuồng.
Tôi thở ra một hơi:
“Yêu một người không nên như vậy. Dù là theo dõi hay những lời tổn thương anh vừa nói ra.”
“Đó không phải là yêu.”
“Chỉ là vì các anh xuất thân trong gia đình méo mó, từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm, nên mới sinh ra ảo giác rằng không thể rời xa tôi.”
Phản ứng điềm tĩnh của tôi hiển nhiên đã vượt ngoài dự đoán của Kỳ Thâm.
Anh ta run rẩy dữ dội, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Không phải vậy.”
“Không phải như vậy.”
Ngón tay anh ta khẽ vuốt qua chiếc chìa khóa, rồi đẩy nó trở lại ngăn kéo.