Kỳ Thâm không có ý định rời đi, chỉ đứng đợi sau lưng tôi.

Vì có anh ta ở đó, mấy bà bạn đều trở nên dè dặt hẳn.

Tôi không muốn phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người, chơi thêm vài ván rồi đứng dậy cáo từ.

Đúng lúc này, phục vụ dẫn hai người mẫu nam bước vào.

Bà Lý nháy mắt với tôi:
“Ăn thêm miếng xoài rồi hẵng đi.”

Người mẫu nam rất hiểu chuyện, lập tức bưng đĩa trái cây đưa tới trước mặt tôi: “Chị ơi~”

Kỳ Thâm đứng chắn giữa tôi và người mẫu nam, nhàn nhạt nói:
“Cô ấy bị dị ứng xoài.”

Có lẽ vì sắc mặt Kỳ Thâm quá lạnh lùng, người mẫu nam lập tức sợ hãi không dám nhúc nhích.

Bà Lý vội đứng dậy dàn xếp:
“Ôi, do trí nhớ tôi kém quá.”

Tôi kéo nhẹ vạt áo của Kỳ Thâm, ra hiệu anh ta tránh ra, cười hòa giải không khí:
“Không sao đâu, tôi thấy dâu tây ở đây trông khá tươi, tôi ăn thử dâu tây vậy.”

Chưa kịp đưa tay ra lấy, Kỳ Thâm đã nhón một quả dâu tây, vô cùng tự nhiên đưa đến bên miệng tôi.

Tôi hơi cứng người lại, rồi cắn một miếng.

Vài giọt nước dâu hồng nhạt chảy xuống tay Kỳ Thâm, thấm trên những đốt ngón tay rõ ràng, làn da trắng muốt mang theo cảm giác kiềm chế khó tả.

“Thích dâu tây sao?”

“Ừm…”

“Vậy trên đường về, tôi sẽ mua thêm cho cô.”

Một câu nói hết sức bình thường, nhưng từ miệng anh ta thốt ra lại mang theo chút cưng chiều mơ hồ.

Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì.

Tôi cười gượng một tiếng, chào qua loa rồi vội vàng rời đi.

Ngực như nghẹn lại một hơi, vô cùng nặng nề.

Tôi lặng lẽ đi phía trước, không nói một lời, Kỳ Thâm cầm túi xách của tôi, chậm rãi theo sau.

Lúc qua đường, một bé gái mặc váy xòe chạy tới, đưa cho anh ta một bông hồng:
“Anh ơi, mua hoa không ạ?”
“Nếu chị ấy giận, anh mua một bông hoa tặng chị ấy là chị sẽ hết giận ngay!”

Mặt tôi đỏ bừng, vội vàng nói:
“Em gái à, bọn chị không phải là…”

Kỳ Thâm ngồi xổm xuống, nhận lấy bông hoa:
“Mua rồi là có thể dỗ được sao?”

Bé gái vui vẻ gật đầu, giọng trong trẻo:
“Vâng ạ!”
“Mẹ em nói, con gái ai cũng thích hoa hồng hết!”

Sau đó, Kỳ Thâm mua luôn cả bó hoa hồng lớn, đưa cho tôi:
“Tôi thử xem lời em bé nói có linh nghiệm không.”

Bé gái nhảy chân sáo rời đi.

Tôi nhìn Kỳ Thâm, đột nhiên nhận ra cảm giác kỳ lạ không nói nên lời này bắt đầu từ đâu.

Vấn đề không nằm ở lời nói, mà sai ở bối cảnh.
Những lời này thích hợp giữa người yêu, chứ không phải giữa mẹ và con trai.

Tôi hít sâu một hơi:
“Kỳ Thâm, vừa rồi sao anh không giải thích với em bé là chúng ta không phải người yêu?”

Đôi mắt đen của Kỳ Thâm trầm lặng, anh ta khẽ cười nhạt:
“Chuyện đó quan trọng sao? Chỉ là một em bé xa lạ thôi.”
“Nói hay không nói, có gì khác nhau chứ.”

Tôi nhắm mắt lại, trong phút chốc không biết nên nói gì.

Kỳ Thâm nhét bó hoa vào tay tôi, tay còn lại cầm cán ô, lùi về sau hai bước:
“Rất đẹp.”

Tôi không đáp, mở cửa xe ngồi vào trong, tiện tay vứt bó hoa ra ghế sau.

Ánh mắt Kỳ Thâm lướt qua những cánh hoa rơi rụng, dừng lại trong chốc lát:
“Không thích hoa hồng đỏ à?”
“Vậy lần sau tôi sẽ mua cho cô hoa màu champagne.”

“Kỳ Thâm, anh thông minh như vậy. Anh thừa biết tôi muốn nói gì.”

“Giữa chúng ta không nên có bất kỳ hành động thân mật nào, anh đã vượt quá giới hạn.”

“Trước đây tôi luôn cho rằng mình nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tôi thấy mình cần phải nhắc nhở anh.”

Nụ cười nơi khóe môi Kỳ Thâm dần tan biến, trong mắt cuộn trào những cảm xúc mãnh liệt.

“Kỳ Duật được, tại sao tôi lại không được?”

Tôi gần như sụp đổ:
“Vấn đề là ở đó sao?”

“Tôi đã nói với anh rất sớm, rất sớm, rất sớm rồi. Tôi không hiểu vì sao anh vẫn không chịu tin tôi.”

“Đối với tôi, các anh đều như nhau.”

Kỳ Thâm đột ngột đánh lái vào một con hẻm nhỏ, phanh gấp lại.

“Không phải tôi không tin cô.”

Tôi sững người trong giây lát, nghĩ rằng cuối cùng cuộc trò chuyện đã quay lại đúng hướng:
“Vậy tại sao anh lại tự khép mình, gần đây còn liên tục làm những hành động kỳ lạ như vậy?”

Kỳ Thâm sắc mặt lạnh như băng, khẽ đáp:
“Chính vì giống nhau, nên tôi mới cảm thấy khó chịu.”
“Tôi muốn là người đặc biệt.”

Câu trả lời mà tôi không dám đối mặt, vào khoảnh khắc này đã được nói thẳng ra.

“Kỳ Thâm, anh đang nói linh tinh gì thế?”

Tôi chết sững, bị sự cố chấp cuồng loạn trong mắt anh ta dọa sợ.

“Tôi đang nói, tôi muốn cô yêu tôi.”

Kỳ Thâm nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, cúi xuống hôn tôi.

Mạnh mẽ, dồn dập.

Mọi lớp vỏ ngụy trang trên bề mặt đều bị anh ta xé toạc.

Anh ta không hề che giấu sự chiếm hữu của mình, giống như đang giải phóng ham muốn bị đè nén suốt nhiều năm.

Da thịt kề sát, tôi cảm nhận rõ ràng sự nóng rực, căng phồng của anh ta.

Trong đầu tôi, một ký ức mơ hồ như bị ai đó kích hoạt, bất ngờ ùa về.

Đêm hôm đó, anh ta đang dùng… đồ lót của tôi…

Tôi giáng cho Kỳ Thâm một cái tát:
“Chúng ta là người một nhà!”

Kỳ Thâm đưa đầu lưỡi liếm nhẹ đôi môi mình như đang thưởng thức dư vị, cười mãn nguyện:
“Chính vì thế, chúng ta mới là xứng đôi nhất.”

8

Tôi không thể tiếp tục ở chung một không gian với Kỳ Thâm.

Tôi xuống xe, vội vàng bắt một chiếc taxi.

Nhìn khung cảnh đêm ngoài cửa sổ lướt qua, tôi bắt đầu tự vấn bản thân.

Tại sao tôi lại không nhận ra sớm hơn?

Rõ ràng trước tang lễ, Kỳ Thâm vẫn là người thừa kế nghiêm túc và gần như cứng nhắc.

Từng dòng ký ức tua ngược trong đầu tôi.

Tôi nhớ lại những mập mờ khó phân.

Cảm giác của Kỳ Thâm vốn rất nhạy bén, lúc đó anh ta thật sự không nhận ra tôi đã vào phòng sao?

Anh ta mắc chứng sạch sẽ nặng, vậy tại sao lại có thể chính xác hôn lên vết son môi dính trên ly?

Còn đêm hôm đó, tại sao anh ta lại bộc lộ sự yếu đuối trước mặt tôi – điều mà trước đây chưa từng xảy ra?Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi dần nhận ra một sự thật đáng sợ.

Kỳ Thâm đã lợi dụng tình cảm của tôi dành cho anh ta, từng chút từng chút thăm dò giới hạn của tôi.

Tang lễ chỉ là một bước ngoặt, không phải khởi đầu.

Ông già chết rồi, anh ta không còn bất kỳ điều gì phải kiêng dè.

Vì vậy, không phải là tôi cuối cùng cũng phát hiện ra tình yêu lệch lạc của anh ta.

Mà là – anh ta cuối cùng cũng không cần phải diễn nữa.

Năm đó khi ông già cưới tôi, ông ấy đã là người giàu nhất thành phố A.

Còn tôi khi ấy mới mười chín tuổi, chỉ là một cô phục vụ bưng khay trong câu lạc bộ.

Ông ấy cho tôi tiền bạc, địa vị, học vấn.

So với chồng, ông ấy giống như một người thầy hơn.

Chính ông ấy đã giúp tôi từ một cô gái tầm thường, thực dụng, chỉ có nhan sắc, lột xác trở thành người phụ nữ được mọi người ngưỡng mộ trong giới thương trường.

Cũng vì vậy, cho dù ông ấy không để lại cho tôi một xu nào, tôi vẫn không thể hận ông ấy, vẫn sẵn lòng toàn tâm toàn ý chăm sóc hai đứa con trai của ông.

Nhưng sự chênh lệch quá lớn về thân phận cũng đồng nghĩa với việc tôi luôn ở thế yếu tuyệt đối trong mối quan hệ này.

Tôi từng vì không biết cách thưởng thức rượu mà làm mất mặt giữa đám đông, ông ấy bắt tôi phải đích thân đến xin lỗi từng vị khách trên du thuyền.

Hôm đó tôi uống đến mức nôn mửa trời đất quay cuồng, cuối cùng bị ngộ độc rượu phải nhập viện.

Kỳ Thâm đã thức trắng hai ngày hai đêm để canh chừng bên giường tôi, mỗi ngày sau khi tan học buổi tối đều đưa tôi đến hầm rượu để dạy tôi.

Ông già thường xuyên không về nhà, những người phụ nữ bên ngoài của ông lần lượt tìm đến, lúc nào cũng là Kỳ Thâm đứng ra chắn trước mặt tôi.

Có lần, một cô người mẫu trẻ kích động lao tới, định tạt axit vào mặt tôi.

Kỳ Thâm theo phản xạ lập tức ôm chặt tôi vào lòng, kết quả là lưng anh bị bỏng nặng.

Vì xuất thân thấp kém, tôi thường xuyên bị giới thượng lưu cô lập, xem thường.

Việc đầu tiên Kỳ Thâm làm sau khi lên vị trí cao chính là dẫn tôi tham dự đại hội cổ đông và vô điều kiện ủng hộ dự án của tôi.

Những năm qua, sự bảo vệ của Kỳ Thâm dành cho tôi không hề ít hơn những gì tôi đã làm cho anh.

Có lẽ là gió quá mạnh, thổi đến mức mắt tôi cay xè.

Tôi bỗng cảm thấy có một cơn xúc động muốn bật khóc.

Bởi vì tôi chợt nhận ra, dù tôi đã nhận thức rõ mặt tối trong con người Kỳ Thâm, hiểu rõ những suy nghĩ đê hèn trong lòng anh, tôi vẫn không thể buông tay, không thể rời bỏ anh.