Tôi đành tháo giày cao gót, cầm trong tay, chạy chậm theo chặn anh ta lại.
“Tôi gọi anh bao nhiêu lần, anh không nghe thấy sao?”

Kỳ Thâm nhếch môi cười khẩy, ánh mắt rơi xuống đôi giày cao gót trên tay tôi:
“Diễn cũng giỏi đấy, trách sao bao nhiêu năm qua chỉ có cô gả được vào nhà này.”

Cuộc hôn nhân của tôi vốn là một ví dụ điển hình vượt qua rào cản giai cấp.

Những lời bàn tán đầy ác ý như vậy tôi đã nghe quen đến mức miễn dịch.
Hơn nữa tôi cũng chẳng định tính toán với một cậu nhóc đang nổi loạn.

“Muốn nói gì cũng được, lên xe đi, tới bệnh viện.”

Kỳ Thâm lấy từ túi ra một hộp thuốc lá, rút một điếu ngậm vào miệng.
Bật lửa quẹt lên ngọn lửa xanh thẫm, khói thuốc mơ hồ lan tỏa.

Anh ta hít sâu một hơi, giữa hàng mày đầy phiền muộn:
“Ở đây không ai nhìn, cô không cần phải diễn nữa.”
“Vừa rồi trong văn phòng làm vậy cũng đủ khiến ông già cảm động rồi.”
“Đừng theo tôi nữa được không? Cứ theo nữa, cẩn thận tôi bán cô đi đấy.”

Tôi rút một điếu thuốc từ hộp thuốc của anh ta, kiễng chân nghiêng người, châm lửa từ điếu thuốc của anh ta.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Khoảng cách bị rút ngắn bất ngờ khiến Kỳ Thâm ngẩn người.

Tôi phả một vòng khói vào mặt anh ta, nhìn anh ta ho sặc sụa mà bật cười:
“Anh xem tôi có cần phải diễn với anh không?”
“Còn dám nói bán tôi cơ à?”
“Nhóc con, dọa ai thế?”

Ngày hôm đó, tôi túm tai anh ta, ép anh ta đi kiểm tra sức khỏe tổng quát.

Nhận kết quả xong, tôi phóng đại mọi chuyện, gọi điện thẳng cho hiệu trưởng chất vấn.

Ép cho mấy cậu học sinh bị đánh phải chống nạng, quấn băng, tự mình đến cúi đầu xin lỗi Kỳ Thâm.

Trên đường về, anh ta im lặng bất thường.

Lúc lên lầu, Kỳ Thâm nhẹ nhàng nói một câu “Cảm ơn”, mang theo sự bướng bỉnh và cô đơn đặc trưng của một đứa trẻ thiếu tình thương.

Về sau, tôi thuyết phục ông già giao Kỳ Thâm cho tôi dạy dỗ.

Tôi tự mình giám sát việc học của anh ta, dạy anh ta cách đối nhân xử thế, thay anh ta tham dự các buổi họp phụ huynh.

Kỳ Thâm dần dần buông bỏ sự dữ dằn, trở nên trầm ổn và nho nhã.

Anh ta bắt đầu mong chờ lời khen ngợi của tôi, mỗi ngày tan học đều mang trà sữa và bánh ngọt về cho tôi, cùng ông già đi đấu giá cũng không quên mua trang sức cho tôi.

Khi bị ốm, anh ta sẽ mở tay ra trước mặt tôi, uể oải gọi tôi “Dư Phồn”.

Tôi mắng anh ta vô lễ.

Anh ta chỉ thản nhiên chuyển chủ đề: “Mệt quá, cho tôi ôm thêm chút nữa.”

Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi từ khi nào?

Có lẽ là từ năm cuối cấp ba của Kỳ Thâm.

Sức khỏe của ông già ngày càng yếu, Kỳ Thâm – người thừa kế duy nhất ở độ tuổi phù hợp – bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Còn Kỳ Duật thì bị ông già sắp xếp ra nước ngoài học cấp ba, ngày nào cũng gọi điện đòi về nhà.

Thời gian đó, tôi ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và công ty, bận đến mức chân không chạm đất.

Thỉnh thoảng còn phải bay ra nước ngoài để thăm Kỳ Duật.

Vì thế, tôi đã quên mất sinh nhật của Kỳ Thâm.

Lúc nhận được điện thoại của Kỳ Thâm, tôi đang ở sân bay đón Kỳ Duật.

Anh ta chưa đợi tôi giải thích xong đã lập tức cúp máy.

Khi tôi về nhà, quản gia nói với tôi rằng Kỳ Thâm đã chuyển đến sống ở công ty, không quay về nữa.

Từ ngày hôm đó, Kỳ Thâm bắt đầu nói chuyện với tôi bằng thái độ công việc.

Lạnh nhạt, khách sáo, xa cách đến mức gần như vô tình.

Nhưng tôi biết, anh ta chỉ đang dùng một cách khác, tự thu mình trở lại cái vỏ bọc cũ.

6

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, bên cạnh giường đã trống không.

Tôi chỉnh trang xong rồi xuống lầu.

Nghe thấy tiếng động, Kỳ Duật đang cắn bánh mì quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi vừa định ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, tìm cớ để giải thích.

Kỳ Thâm kéo chiếc ghế bên phải ra, rót cho tôi một ly sữa ấm, đưa qua.

Một loạt động tác liền mạch, tự nhiên đến mức tôi theo phản xạ nhận lấy.

“Cảm ơn.”

Tôi nhấp một ngụm sữa, đành ngồi xuống cạnh Kỳ Thâm.

Kỳ Thâm chỉ gật đầu, lại trở về dáng vẻ ít nói thường ngày.

Kỳ Duật nhìn tôi không thể tin nổi, rõ ràng càng giận hơn.

Tôi cầm dao nĩa cắt nhỏ miếng thịt xông khói trong đĩa, đẩy qua trước mặt cậu ấy.
“Đừng giận nữa.”

Kỳ Duật hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng lên tiếng: “Ờ.”

Tôi vừa đau đầu lại vừa thấy buồn cười:
“Em lớn thế rồi mà còn giận dỗi với tôi à.”

Kỳ Duật liếc nhìn Kỳ Thâm, giọng nói có phần châm chọc:
“Thì sao chứ.”
“Có người già đầu rồi mà còn so đo hơn em.”
“Em đã là người biết lý lẽ lắm rồi đấy.”

Tôi vội vàng phụ họa:
“Đúng, đúng, Kỳ Duật nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất, ngoan nhất.”

“Hôm trước gặp mấy bà Vương, ai nấy cũng khen em bản lĩnh.”

Lúc ông già nguy kịch, Kỳ Thâm vừa hay đang đi công tác.

Hội đồng quản trị cùng đám họ hàng chẳng biết từ đâu kéo đến, ai cũng nhìn chằm chằm vào tôi, tìm cách ra tay.

Tuy tôi được ông già ủng hộ để ngồi vào vị trí phó tổng, nhưng dù sao tôi cũng không phải người nhà họ Kỳ, trong tay không có cổ phần, một khi ông già đổ bệnh thì chẳng ai thực sự coi trọng tôi.

Lúc đó, chính Kỳ Duật đã lập tức bay đêm về A thị, giúp tôi dẹp yên rắc rối, ổn định cục diện.

Kỳ Duật được dỗ dành, khóe môi nhếch lên nhưng lại cố kìm xuống:
“Cũng tạm thôi, hôm đó cũng chẳng phải phát huy gì ghê gớm.”

Tôi cố nhịn cười.

Bất ngờ, Kỳ Thâm – người từ nãy giờ im lặng – lại lên tiếng:
“Tôi không ngoan sao?”

Tôi sững người.

Kỳ Thâm nhìn tôi chăm chú, giọng rất nhẹ, lặp lại lần nữa:
“Tôi nói, tôi không ngoan sao?”

Từ “ngoan” này thật chẳng hợp để dùng cho Kỳ Thâm.
Huống hồ, anh ta trông không giống như đang đùa.

Tôi khẽ co ngón tay lại: “Đương nhiên anh cũng rất ngoan…”

Kỳ Thâm nhẹ nhàng cong môi, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười:
“Vậy sao?”

Một câu phản vấn mang theo chút sắc bén.

Tôi nhất thời không đoán nổi ý anh ta.

Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lúc này, người giúp việc từ bếp bước ra, giơ bình giữ nhiệt trong tay, phá vỡ sự im lặng:
“Thưa bà, sữa sắp hết rồi, có cần pha thêm không ạ?”

Kỳ Thâm đứng dậy, thuận tay cầm ly sữa còn thừa của tôi uống một ngụm:
“Không cần phiền thế đâu.”

Vết son môi in trên vành ly, vì hành động của anh ta mà mờ đi.

Tôi trợn tròn mắt.

Kỳ Thâm vẻ mặt thản nhiên rời đi.

Người giúp việc hơi ngơ ngác, rồi bắt đầu dọn dẹp chỗ ngồi của Kỳ Thâm.

Tôi điều chỉnh lại cảm xúc, quay sang Kỳ Duật:
“Gần đây anh trai em bận quá, chắc là cầm nhầm ly thôi.”

Kỳ Duật khẽ nhíu mày, không đáp.

Người giúp việc khéo léo phụ họa:
“Nếu tối nay tổng giám đốc Kỳ về, tôi sẽ nấu ít canh bồi bổ cho cậu ấy.”

Tôi phất tay:
“Đừng bỏ hải sâm, anh ấy không thích mùi đó.”

Chuyện này có vẻ thực sự chỉ là một sự cố nhỏ.

Nhưng trong đầu tôi không ngừng hiện lên hình ảnh đôi môi anh ta chạm trúng dấu son trên vành ly, chuẩn xác không lệch một li.

Không sai chút nào, giống như đang… hôn tôi.

7

Một tháng sau tang lễ, cuộc sống của tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Lúc rảnh rỗi, tôi thường hẹn mấy chị em đi đánh mạt chược, uống chút rượu.

Bà Vương bốc một quân bài, cười tít mắt:
“Ôi chao, lại sắp ù rồi.”

Tôi tiện tay đánh ra một quân ba vạn, than thở:
“Hôm nay tôi thật sự xui xẻo.”

Bà Lý ghé sát lại, dùng khuỷu tay huých nhẹ tôi, cười đầy ẩn ý:
“Cô có gì mà không vui chứ.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
“Trẻ, giàu, chồng thì chết rồi, phải nói trong bọn mình, cô là người sung sướng nhất đấy.”
“Thôi được rồi, tối tôi giới thiệu cho cô mấy cậu trai trẻ nhé, cho cô vui chơi một chút?”

Tôi dở khóc dở cười:
“Ông già đó không để lại cho tôi dù chỉ một xu.”

Bà Vương đang bận ù bài, chỉ nghe được nửa câu cuối, vội vàng ngẩng lên:
“Không thể nào!”
“Bình thường lão Kỳ coi cô như bảo bối, hơn nữa với gia sản của lão, dù không để lại quyền lực thì cũng không đến mức không cho cô một đồng chứ.”

Tôi xoa xoa thái dương, trong lòng dâng lên sự phiền muộn:
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng di chúc đen trắng rõ ràng.”

Bà Lý tức giận chửi một câu, đảo mắt:
“Đàn ông đúng là tuyệt tình thật.”
“Nhưng may là cậu con út nhà cô vẫn thân thiết với cô, sau này chắc chắn sẽ không bỏ mặc cô đâu. Chỉ là cậu con cả…”

Lúc này, cửa phòng bị phục vụ mở ra.
Kỳ Thâm khẽ gõ lên khung cửa.

Lời bà Lý chưa kịp nói ra lập tức nghẹn lại, vội vàng im lặng.

Tôi ngẩng đầu nhìn, hơi nghi hoặc:
“Sao anh lại đến đây?”

Từ hôm đó đến giờ, anh ta vẫn chưa về nhà.

“Trời đang mưa, tôi đến đón cô về.”

“Anh cho trợ lý mang ô đến là được, đâu cần tự mình chạy một chuyến.”

Tay tôi bốc bài khựng lại, mặt không tỏ vẻ gì.

Vì sao Kỳ Thâm lại nắm rõ hành trình của tôi đến vậy, thậm chí chi tiết như việc tôi có mang theo ô hay không anh ta cũng biết?