Tôi nhìn bóng lưng bận rộn của anh ta, trong đầu lại vang lên lời bà Vương.

Nếu Chu Dã yêu ai đó, sẽ như thế nào nhỉ?

Với cái miệng độc của anh ta, chắc cũng chẳng nói nổi câu ngọt ngào nào đâu.

Tôi bỗng thấy tội cho bạn gái tương lai của anh ta.

Lúc ăn cơm, tâm trạng Chu Dã vẫn có vẻ không tốt.

Tôi không nhịn được hỏi: “Anh Dã, anh thích kiểu con gái như thế nào vậy?”

Chu Dã lúc này mới liếc nhìn tôi, ánh mắt có phần dò xét.

Tôi ho nhẹ hai tiếng, “Nếu anh không muốn nói thì thôi…”

Tôi vốn tưởng anh ta sẽ không trả lời.

Nhưng giây sau anh ta lại mở miệng: “Ăn được, ngủ được.”

Tôi cạn lời.

Đây là câu trả lời gì vậy trời.

Sao anh ta không nói luôn là thích con heo anh ta nuôi đi.

Mà cũng đúng, Chu Dã ngày nào cũng đi sớm về khuya, rảnh là chỉ chăm chăm nghiên cứu xem nên cho heo ăn loại cám nào dinh dưỡng cân bằng nhất.

Chẳng phải coi heo như vợ luôn rồi sao?

Tôi qua loa đáp một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Chu Dã ăn rất nhanh, nhưng hôm nay không giống mọi ngày rời bàn sớm, mà ngồi yên đối diện, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi bị anh ta nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái.

Bỗng nghe anh ta hỏi: “Tay em sao thế?”

Tôi ngẩn ra một lát mới nhớ ra trả lời: “À, do giặt đồ đấy mà.”

Hơn hai mươi năm nay tôi chưa từng tự giặt quần áo.

Bây giờ phải tự làm mọi việc.

Tuy trong lòng có thể chấp nhận sự khác biệt này, nhưng cơ thể thì không cho phép.

Chỉ là mấy ngày nay giặt hơi nhiều, nên tay bị phồng mấy cái mụn nước.

Chu Dã hỏi: “Trước đây chưa từng tự giặt à?”

Tôi lập tức thấy tủi thân, đến cơm trong miệng cũng chẳng còn ngon.

Khẽ nói: “Chưa từng.”

“Đau không?”

“Đau.”

07

Tôi chợt nhận ra, nói những lời như thế trước mặt Chu Dã chẳng khác nào đang làm nũng.
Mặt tôi lập tức nóng bừng.

Thế là tôi vội vàng ăn thêm mấy miếng cơm rồi nhanh chóng chuồn về nhà.

Tôi thay đồ ngủ, chuẩn bị tắm rửa rồi chơi game cho thoải mái thì… bóng đèn đột ngột nổ tung.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Tôi bị dọa giật bắn mình, không kịp suy nghĩ liền chạy thẳng sang nhà Chu Dã.

Chó nhà Chu Dã chẳng buồn để ý, chỉ liếc mắt rồi lại chui vào ổ ngủ tiếp.
Y hệt chủ của nó.

“Anh Dã… bóng đèn nổ rồi.”

“……”

Chu Dã vừa rửa xong nồi chén, ánh mắt dừng lại trên bộ đồ ngủ của tôi khá lâu.

Anh ta cầm đèn pin đi kiểm tra, rồi kết luận: “Dây điện cũ quá nên điện áp không ổn định, vì thế mới làm nổ bóng đèn. Tối nay đừng tắm nữa, an toàn quan trọng hơn.”

Tôi không cam lòng lắm, mặt đầy thất vọng.

Chu Dã nghĩ ngợi một lát rồi chỉ lên lầu: “Lầu hai, quẹo trái là phòng tắm.”

Tôi lập tức cảm kích, mắt lấp lánh nhìn Chu Dã.

Suýt chút nữa tôi đã muốn viết thẳng bốn chữ ‘Tạ ơn ân chủ’ lên mặt mình.

Đây là lần đầu tiên tôi lên tầng hai nhà anh ta.

Phải nói thật, cách trang trí trên này rất có gu.

Tôi không khỏi nghi ngờ: nuôi heo mà lời dữ vậy sao?
Hay là tôi cũng đi nuôi heo?

Tắm xong bước ra, tôi thấy Chu Dã cũng đã thay đồ ở nhà.

Anh ta đứng dậy từ ghế sofa, cúi đầu nhìn tôi.

Rồi đột nhiên buông một câu chẳng liên quan: “Môi em bị nứt rồi, uống nhiều nước vào.”

Nếu không nhắc thì thôi.
Nhắc đến chuyện nước là tôi lại thấy bực.

Nghe nói nước trong làng là nước suối trên núi, nhưng tôi uống thế nào cũng không quen được.
Cứ cảm thấy có mùi lạ rất khó tả.

Tôi thật thà kể lại lý do, quả nhiên thấy trên mặt Chu Dã hiện lên biểu cảm “không biết nói gì cho hết chuyện”.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Chắc anh ta cũng thấy tôi phiền phức lắm rồi.

Chu Dã không nói thêm gì, chỉ chỉ ra cửa: “Về ngủ đi.”

Tôi đứng yên, không nhúc nhích.
Cả hai cứ thế nhìn nhau.

Chu Dã nghiêng đầu: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Tôi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tối nay… em ngủ nhà anh được không? Ngủ ở sofa cũng được, em sợ bóng tối…”

Tôi cứ tưởng Chu Dã sẽ không đồng ý.

Ai ngờ anh ta gật đầu rất nhanh.

Tôi: ?

Sao dễ nói chuyện vậy?

Quả nhiên, thành thật là vũ khí tối thượng.

Chu Dã cầm đèn pin, đứng chờ tôi ở cửa.

“Anh đã nói rồi, nhà anh có chăn sạch.”

Tôi lắc đầu: “Không được, không có Abebe thì em không ngủ được.”

Chu Dã: “……”

08

Lúc được như nguyện ngủ trên sofa, tôi vẫn có chút không thể tin nổi.
Người đàn ông lạnh lùng như băng một tháng trước, vậy mà bây giờ lại dễ nói chuyện đến thế.

Trước khi ngủ, tôi lại nhận được tin nhắn QQ của mẹ từ bên kia đại dương gửi đến.

Tôi vẫn như thường lệ báo cáo tình hình gần đây, sau đó hỏi thăm chuyện kinh doanh của gia đình.

Trước đây, tôi luôn ỷ lại vì được cưng chiều, chẳng mấy khi quan tâm đến công ty, chỉ biết tiêu tiền là được rồi.

Nhưng thời thế đã thay đổi, sau khi rơi vào cảnh khốn cùng, tôi cũng dần hiểu ra nhiều chuyện.

Dù từ giàu sang nghèo là điều rất khó chấp nhận, tôi cũng đang từ từ thích nghi.

Tôi bỗng nghĩ, thì ra trưởng thành lại đau đớn như bị rút gân lột xương vậy.

Người tôi từng ồn ào, ngang ngạnh là thế, giờ đây cũng có lúc trầm mặc đến vậy.

Thôi, cứ bước từng bước rồi tính tiếp.

Chỉ cần cả nhà bình an là quan trọng nhất.

Nước mắt chẳng biết từ khi nào đã lăn xuống nơi khóe mắt, tôi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Mơ màng, dường như bên cạnh tôi có thêm một người.

Một ngón tay thô ráp lướt qua mắt tôi, tôi nghe thấy giọng đàn ông trầm thấp nhưng lại có chút dịu dàng: “Lại khóc rồi, ấm ức lắm sao?”

Là Chu Dã sao?

Nhưng rất nhanh tôi đã phủ định.

Với cái tính nóng nảy của anh ta, sao có thể nói ra những lời thế này.

Bỗng cơ thể tôi bị nhấc bổng lên, bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

Đã quá lâu không được ai gần gũi, tôi liền tham luyến cảm giác an toàn này.

Giống như trái tim lơ lửng bấy lâu nay bỗng được ai đó vững vàng đón lấy.

Tôi lẩm bẩm trong mơ: “Chu Dã, anh đừng có lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn… nếu không… tôi sẽ xử anh đấy.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi nghe thấy một tiếng cười trêu chọc:

“Được thôi, xử tôi đi.”

09

Sáng hôm sau tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái, đầu óc tôi vẫn còn trong trạng thái đơ toàn tập.

Giường gì mà êm thế này.

Dù không bằng giường công chúa của tôi, nhưng ít ra cũng thoải mái hơn cái giường cứng như sắt của dì tôi.

Tôi chậm rãi nhận ra, hình như tối qua không phải là mơ.

Chu Dã thật sự đã bế tôi.

Xuống lầu, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn.

Nhưng Chu Dã không có ở nhà.

Tôi tùy tiện ăn vài miếng rồi nằm lăn ra sofa nghịch điện thoại, chán muốn chết.

Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một tia sáng.

Không lẽ… Chu Dã thích tôi?

Không thể nào!

Sao anh ta có thể thích tôi được?

Khoan, nghĩ lại xem.

Việc thích tôi là điều khó tin lắm sao?

Tôi xinh đẹp thế này, thích tôi chẳng phải là chuyện đương nhiên à?

Bất ngờ pha lẫn chút vui mừng nho nhỏ.

Hừm.

Người đàn ông lạnh lùng đó cuối cùng cũng phải ngã gục dưới váy tôi.

Câu đó là gì nhỉ?

À, đúng rồi.

— Dạy chó á, dễ như trở bàn tay!

Chu Dã cũng giống như con chó to đen anh ta nuôi vậy!

Nhưng ngoài niềm vui thầm kín, tôi lại thấy có chút bối rối.

Làm sao tôi có thể ở bên anh ta được chứ?

Lẽ nào tôi sẽ phải sống cả đời trong cái làng nghèo rớt mồng tơi này?

Sau một tiếng cân nhắc nghiêm túc, tôi quyết định chờ Chu Dã về sẽ nói thẳng với anh ta — tôi không thể ở bên anh ta được.

Nhất định phải từ chối một cách uyển chuyển, dù sao Chu Dã cũng là kiểu người chưa từng yêu ai, nhỡ từ chối phũ quá, anh ta tuyệt tình tuyệt ái thì chẳng phải tôi đã hại cả đời anh ta rồi sao?

Trong đầu tôi liên tục nghĩ ra cả chục cách từ chối nhẹ nhàng.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không quyết được.

Thật sự phải từ chối sao?

Nhưng mà Chu Dã thật sự rất tốt mà…

Hai luồng suy nghĩ trong đầu tôi bắt đầu đánh nhau chí chóe.

Còn chưa phân thắng bại, Chu Dã đã về rồi.

Không, phải nói là Chu Dã dẫn theo rất nhiều người về.

Mấy anh công nhân khiêng một cái máy giặt lớn lên lầu hai.

Chu Dã thì lần lượt khuân từng thùng gì đó.

Tôi tiến lại gần nhìn, phát hiện đó là nước khoáng.

Loại nước này giá không hề rẻ, vài thùng thôi cũng tốn cả mấy triệu.

Ngay khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như trái tim mình bị một viên đạn tên Chu Dã bắn trúng.

Tôi ngây ngẩn nhìn anh ta.

Những lời từ chối đã chuẩn bị sẵn trong đầu, bỗng nhiên không thể thốt ra được.

Tôi muốn giúp anh ta khuân vác.

Chu Dã lạnh nhạt từ chối: “Tay em còn phồng nước, đừng động vào.”

Tôi bị anh ta ấn ngồi xuống sofa.

Không hiểu sao trong lòng lại nghĩ:

Chừng này nước, Chu Dã phải nuôi heo bao lâu mới mua được nhỉ…