10
Sau khi đám người kia rời đi, Chu Dã chỉ vào chiếc máy giặt đã được khử trùng nói: “Tôi không dùng máy giặt, nếu em có quần áo cần giặt thì mang qua đây.”
Tôi đứng ngượng ngùng tại chỗ, nhất thời không biết nói gì.
Rõ ràng trước đây, khi được mấy cậu công tử nhà giàu tỏ tình rình rang, tôi vẫn có thể bình thản đỡ đòn, thậm chí còn chơi trò đẩy đưa.
Thế mà bây giờ, Chu Dã chỉ mua một cái máy giặt thôi, tôi đã hồi hộp đến mức không thốt nên lời.
Trời ơi.
Ông trời ơi.
Tôi bị gì vậy nè.
Chu Dã cũng không nói thêm, xoay người sang phòng tôi kiểm tra điện.
Nhưng anh ta quay lại rất nhanh.
Tôi ngạc nhiên: “Nhanh vậy đã sửa xong rồi sao?”
Chu Dã nhìn tôi bằng ánh mắt không biết nói gì cho hết: “Lục Niệm Phù, em có chút… dễ thương đấy.”
Tôi: “……”
Anh ta đang… thả thính tôi sao?
Nếu không thì tại sao tim tôi lại đập nhanh thế này.
Chu Dã nói: “Phần dây bị hỏng khá phức tạp, cần người chuyên nghiệp mới sửa được, mai tôi sẽ lên trấn gọi thợ về.”
Tôi lập tức dời ánh mắt, không dám nhìn anh ta nữa.
“Ờ—”
Chu Dã mở thùng nước, đưa cho tôi một chai nước khoáng.
Tôi thử uống một ngụm.
Tuy không ngon bằng loại nước trước kia tôi hay uống, nhưng ít nhất còn ngon hơn nước suối trong làng.
Tôi hỏi anh ta: “Anh không cần đến trại nuôi heo sao?”
Chu Dã tự nhiên đi vào bếp rửa tay chuẩn bị nấu cơm trưa.
“Có thể không đi.”
Tôi là kiểu người rất giỏi được voi đòi tiên, liền đứng ở cửa bếp ngắm Chu Dã.
Sao trước giờ tôi không phát hiện ra dáng vẻ anh ta nấu ăn lại đẹp mắt như vậy nhỉ.
Chu Dã nhận ra ánh mắt tôi, quay đầu nhìn lại.
“Còn chuyện gì à?”
Tôi hơi lúng túng, cố làm ra vẻ cứng rắn: “Không có chuyện thì không được nhìn anh chắc?”
Chu Dã im lặng, chậm rãi thái rau.
Một lúc sau, tôi mới lắp bắp hỏi: “Tối qua… là anh bế tôi sang phòng khách hả?”
Chu Dã thản nhiên “Ừ” một tiếng.
Còn bổ sung thêm: “Trước khi sửa xong em có thể ở tạm phòng khách.”
Anh ta càng bình tĩnh, tôi càng cảm thấy bực bội.
Sao anh ta có thể điềm nhiên như thế.
Làm gì mà cứ làm mấy chuyện dễ gây hiểu lầm vậy chứ.
Mặc dù đúng là tôi có trả tiền, nhưng hai ngàn đồng thì tính là gì cơ chứ.
Chu Dã chắc chắn là thích tôi lắm luôn.
Nên việc anh ta đối xử tốt với tôi là điều hiển nhiên.
Tôi nhanh chóng tự an ủi mình, rồi yên tâm thoải mái đón nhận sự quan tâm của anh ta.
Trước khi Chu Dã đi lên trấn, anh ta hỏi tôi: “Có muốn mua gì không?”
Tôi nghĩ một lát, rồi nói: “Ở đó có bán bánh su kem không?”
Chu Dã lắc đầu.
Tôi đành tiếc nuối bỏ qua.
“Anh sẽ về nhanh thôi, cơm trưa tôi đã nấu sẵn, để trong nồi, nhớ ăn đúng giờ.”
Tôi xoa xoa đôi tai đỏ bừng của mình, ngượng ngùng quay mặt đi.
“Biết rồi biết rồi, anh lắm lời ghê.”
11
Chu Dã vừa đi, tôi lập tức cảm thấy thời gian trôi chậm một cách khủng khiếp.
Tôi nghịch điện thoại suốt một lúc lâu, nhìn lại mới phát hiện chỉ mới trôi qua hai tiếng.
Tôi qua loa ăn mấy miếng cơm trưa, rồi chẳng còn hứng thú gì nữa.
Thế là tôi lại chạy sang nhà bà Vương, vừa giúp bà gỡ rối đống chỉ, vừa tám chuyện.
Không biết thế nào mà cuối cùng lại nhắc đến Chu Dã.
Bà Vương cười híp mắt nói với tôi: “Chiều nay con bé cháu tôi từ thành phố về thị trấn, sáng nay lúc Tiểu Dã đi ngang qua cửa nhà tôi, tôi đã bảo nó gặp con bé thử xem, trò chuyện tìm hiểu một chút, nếu hai đứa hợp nhau, tôi coi như đã giúp được một mối lương duyên.”
Bộp —
Cuộn chỉ trong tay tôi rơi xuống đất.
Bà Vương vội cúi xuống nhặt lên, “Con bé Phù à, cháu cũng bất ngờ đúng không? Bà cũng không ngờ Tiểu Dã lại đồng ý, xem ra nó cũng muốn lập gia đình rồi.”
Tôi: “……”
Hừ.
Đồng ý rồi?
Anh ta còn dám đồng ý?
Anh ta chẳng phải là thích tôi sao?
Tôi rối bời trở về nhà Chu Dã.
Ngồi trên sofa, lời bà Vương cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Lẽ nào là tôi tự mình đa tình?
Những việc Chu Dã làm, chẳng lẽ tất cả chỉ là vì tiền?
Chắc anh ta cũng đoán được tôi từng là người có tiền.
Cho nên anh ta tốt với tôi, có lẽ chỉ là một khoản đầu tư, nhỡ đâu một ngày nào đó tôi “đông sơn tái khởi” (vực dậy trở lại), người được lợi đầu tiên chính là anh ta.
Tôi bật cười chua chát.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Đáng tiếc Chu Dã đã tính sai rồi, tôi sẽ không vực dậy được nữa đâu.
Bây giờ tôi chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi mà thôi.
Mãi đến khi mặt trời lặn, Chu Dã vẫn chưa về.
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc của mình, nhanh chóng dọn về căn nhà tối om của mình.
Tôi lôi ra cây nến tôi “lén cầm” từ nhà Chu Dã, châm lửa lên.
Hừ.
Phải nói chuyện vui thế nào mà đến trời tối om rồi còn chưa chịu về cơ chứ.
Thôi thì cứ ở ngoài qua đêm luôn đi cho rồi.
Tôi vừa đói vừa bực.
Trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Đồ chết tiệt Chu Dã!
Rõ ràng đã hứa buổi tối sẽ về nấu cơm cho tôi mà!
Nước mắt lại lén trào ra, tôi vội vàng mở game lên để phân tán sự chú ý.
Kết quả là thua liên tục năm trận, lập tức bị kéo về thực tại phũ phàng.
Tôi tức đến phát điên, quyết định tìm ngay một “đại thần rừng” kéo rank.
Điều kiện là tôi phải cố tình làm giọng ngọt ngào gọi “anh ơi~” trong game.
Không sao cả.
Gọi thì gọi, có mất miếng thịt nào đâu.
Nhưng tối nay tôi nhất định phải giành lại những sao đã mất!
12
“Wow, anh giỏi quá đi!”
“Trời ơi, pentakill! Anh đánh rừng đỉnh thật đó!”
“Anh ơi, em lấy bùa xanh này được không ạ?”
Sau khi đại thần rừng dẫn tôi thắng liền mười trận, tôi cũng càng ngày càng gọi “anh ơi” một cách ngọt xớt, trơn tru.
Cả người tôi hoàn toàn đắm chìm vào trận chiến căng thẳng trong Vương Giả Vinh Diệu, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang đứng ngoài cửa từ khi nào.
Mãi đến khi cây nến cháy hết, tôi mới sực ngẩng đầu lên.
Ngoài cửa đứng sừng sững một bóng đen.
Ngược sáng dưới ánh trăng, tôi không nhìn rõ vẻ mặt người đó.
Nhưng tôi chắc chắn đó là Chu Dã.
Anh ta đang xách theo thứ gì trong tay.
Chưa kịp để tôi nhìn rõ, anh ta đã quay lưng rời đi.
Đồ khốn này.
Đi hẹn hò xong còn dám quay về tìm tôi.
Nếu tôi chủ động đi tìm anh ta, tôi không mang họ Lục!
Ngay giây sau, điện thoại tôi hiện thông báo: [Không thể kết nối mạng]
Tôi: ?
Mạng của tôi đâu rồi???
Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là tên khốn Chu Dã làm.
Ba phút sau, tôi lại xỏ dép lê piapiapia chạy sang nhà anh ta.
Không ngoài dự đoán, cửa lại bị đóng.
Đã lâu rồi tôi không bị Chu Dã nhốt ngoài cửa.
Cốc cốc cốc…
Tôi gõ cửa rất lâu, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Ngược lại, con chó đen to tướng lại bắt đầu sủa loạn về phía tôi.
Tôi mắng thầm trong bụng: Người với chó y như nhau!
Tôi tức điên lên mà lại chẳng làm gì được.
Rõ ràng là Chu Dã đi hẹn hò với người khác trước.
Dựa vào đâu mà anh ta cắt mạng của tôi chứ?
Chỉ biết bắt nạt tôi thôi!
Đầy một bụng tức giận cộng thêm cái bụng đói meo khiến tôi không nhịn được nữa.
Tôi ngồi xổm ngay trước cửa, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống đất.
Đột nhiên, cửa phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tôi ngoái đầu lại, đối diện với ánh mắt nhìn từ trên cao xuống của Chu Dã.
Anh ta lạnh lùng buông hai chữ: “Vào đi.”
Tôi rất muốn quay lưng bỏ đi thật ngầu.
Nhưng vừa liếc nhìn căn nhà nhỏ tối om như mộ phần của mình, lại nhìn căn nhà hai tầng sáng trưng của Chu Dã.
Tôi lập tức theo anh ta vào nhà.
Trên bàn ăn có thêm một bát mì.
Chu Dã mặt không cảm xúc, chỉ vào bát mì: “Ăn.”
Mùi mì thơm quá, thơm đến mức làm tôi không thể suy nghĩ bình thường nổi.
Thế là tôi ngoan ngoãn như một con chim cút, rụt rè ngồi xuống ăn cơm.
Chu Dã ngồi đối diện suốt cả bữa, khoanh tay trước ngực, lông mày chau lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Anh ta hình như đang giận.
Nhưng tôi không hiểu, cả ngày đi hẹn hò xong rồi về, anh ta bày ra bộ mặt khó chịu cho ai xem chứ?Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ăn xong, tôi không nhịn được hỏi: “Anh giận gì vậy?”
Chu Dã ngược lại hỏi tôi: “Câu này không phải nên để tôi hỏi em sao? Lục Niệm Phù, em giận cái gì? Vì tôi không về nấu cơm cho em hả?”
Tôi bị anh ta làm nghẹn vài giây.
Nghe giọng anh ta, tôi lại không kìm được muốn khóc.
Thật sự tôi rất không muốn rơi nước mắt, trông thế sẽ rất yếu đuối, rất “low”.
Nhưng thể chất của tôi là kiểu cứ hơi bị mắng là nước mắt rơi không kiểm soát được.
Đến cãi nhau tôi cũng không cãi nổi.