Tôi khóc đứt quãng, còn Chu Dã thì lạnh lùng đứng nhìn tôi khóc.

“Anh… anh đi xem mắt rồi… chuyện đã hứa với em cũng không làm… còn cắt mạng của em, còn nhốt em ngoài cửa… còn để con chó của anh hung dữ với em nữa, anh và con chó của anh đều không phải thứ tốt đẹp gì hết!”

Tôi tự cho rằng mình đã nói rất rõ ràng rồi.

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại giống như ngậm kẹo bông, âm tiết dính với nhau, nghe cũng chẳng mạch lạc lắm.

Nhưng lạ là Chu Dã lại nghe hiểu.

Anh ta thở dài, lấy khăn giấy giúp tôi lau nước mắt.

Giọng nói cũng dịu xuống: “Tôi không đi xem mắt, chỉ là mời cô ấy ăn một bữa cơm, nhờ cô ấy giúp tôi lên thành phố mua đồ.”

Tôi không tin, ép hỏi anh ta: “Đồ đâu?”

Chu Dã chỉ vào túi trên bàn.

Là một túi bánh su kem.

Thế là tôi tin rồi.

Chu Dã tiếp tục giải thích: “Tôi tưởng cô ấy đi rất nhanh, không ngờ xe buýt lên thành phố lại bị hỏng, nên bị lỡ rất lâu, tôi cũng về trễ, để em đói, xin lỗi.”

Tôi vừa nức nở vừa thầm hết giận trong lòng.

Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhường, cố cãi thêm một câu: “Nhưng anh cũng không nên cắt mạng của em, quá đáng lắm!”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Tôi nhìn thấy sắc mặt Chu Dã lập tức trầm xuống.

Anh ta vừa như cười vừa như không, nhìn tôi: “Ồ? Thế à.”

13

Tôi lập tức cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi muốn chạy, nhưng lại bị anh ta kéo ngồi lên đùi, hai tay giam chặt tôi lại.

Chu Dã mặt không cảm xúc nói: “Vừa nãy em gọi ‘anh ơi’ nghe hay lắm, gọi tôi nghe một tiếng đi.”

Tôi: “……”

Quả nhiên, anh ta đã nghe thấy.

Thế là chuyện này tự nhiên lại thành lỗi của tôi rồi.

Nhưng tôi không chịu xin lỗi, ngược lại hỏi: “Anh đang ghen à?”

Chu Dã bóp nhẹ sau gáy tôi, khẽ cười mà không biểu lộ cảm xúc.

“Không dám, không dám, không danh không phận, làm gì có tư cách để ghen.”

Tôi liếc nhìn đôi môi anh ta, không nói gì.

Chu Dã thúc giục: “Gọi đi, tôi cũng muốn nghe.”

Tôi không muốn chiều theo ý anh ta, cố tình khiêu khích: “Dựa vào gì chứ?”

Chu Dã cũng không tức giận, cười nhàn nhã: “Ăn cơm người ta, nhận đồ người ta.”

Tôi lập tức nghẹn lời.

Cũng đúng thật.

Tôi tiếp tục cãi cùn: “Thì sao, dù sao tôi cũng không gọi, trừ khi anh thừa nhận anh đang ghen.”

Bàn tay Chu Dã từ sau gáy chuyển xuống lưng tôi, khẽ lướt qua, ngứa ngáy vô cùng.

Tôi không nhịn được khẽ động đậy.

Anh ta khàn giọng nói: “Vậy em cho tôi một danh phận, tôi sẽ thừa nhận tôi ghen.”

Tôi: ?

Cái gì mà thẳng thắn dữ vậy trời?

Tôi tức đến mức đấm thùm thụp vào ngực anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Dã! Anh thừa nhận ghen thì sao! Thừa nhận thích tôi thì sao!”

Chu Dã nhìn tôi thật sâu, ánh mắt đầy những cảm xúc phức tạp không nói rõ thành lời.

Một lúc lâu sau, anh ta bất chợt cười, thản nhiên nói:

“Tôi thừa nhận đấy, tôi thích em đấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích rồi, thì sao nào.”

Tôi vốn nghĩ anh ta sẽ còn vòng vo đôi ba câu.

Không ngờ anh ta lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.

Đến lượt tôi hơi ngượng ngùng.

Nhưng tôi vẫn cố tỏ vẻ miễn cưỡng, kiêu ngạo nói: “Vậy cũng được, tôi miễn cưỡng cho anh một danh phận để anh ghen đi.”

Chu Dã khẽ cười, nịnh nọt: “Cảm ơn tiểu thư Lục, vậy mời em gọi một tiếng anh cho tôi nghe đi.”

Ánh mắt anh ta quá nóng bỏng, đốt đến mức tôi không dám nhìn thẳng.

Thế là tôi nhanh như chớp hô lên một tiếng, giọng mơ hồ không rõ.

Chu Dã không hài lòng, nhíu mày:

“Em đang nói tiếng chim gì đấy?”

Tôi siết chặt nắm tay, chậm rãi ghé sát vào tai anh ta, hét to: “Anh! Anh ơi!”

“Ôi trời, tai tôi sắp điếc rồi.”

Tôi giả vờ thắc mắc: “Thật hả? Anh điếc rồi à?”

Chu Dã nghiêm túc gật đầu: “Thật đấy, không tin em gọi thêm lần nữa thử xem.”

Tôi không thèm mắc bẫy, nhảy ngay khỏi đùi anh ta.

Hương kem ngọt ngào của bánh su kem vẫn còn phảng phất, tôi cầm một cái nhét vào miệng.

Ừm, thật ra vị cũng bình thường.

Nhưng tôi không muốn kén chọn quá.

Tôi đưa cho Chu Dã một cái.

Anh ta không nhận, mà cúi xuống trực tiếp ngậm lấy bằng miệng.

Đầu lưỡi anh ta như lướt nhẹ qua đầu ngón tay tôi, như cào nhẹ vào tim tôi một nhát.

Tôi xấu hổ giận dữ đẩy anh ta ra: “Đồ biến thái!”

Chu Dã nếm thử rồi nhận xét: “Không ngon lắm, để tôi học cách làm, sau này làm cho em ăn.”

Tôi: “Ờ ——”

Đột nhiên tôi nhớ ra chuyện quan trọng hơn.

“Chu Dã! Mau nói mật khẩu cho tôi, tôi muốn xài ké mạng!”

Chu Dã vừa rửa bát xong, lau khô tay rồi bước về phía tôi.

Anh ta nhướn mày, giọng mơ hồ: “Em nói ké là ké được hả?”

Tôi hùng hồn: “Đương nhiên, tôi là bạn gái anh mà!”

Chu Dã lập tức tiến lại gần, kéo tôi vào lòng.

“Chỉ cho em xài ké của tôi, không cho tôi xài ké của em, bạn gái à, sao em vô lý vậy?”

Tôi: ?

Xài ké cái gì?

Tôi đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Chu Dã.

Chu Dã bỗng cúi xuống hôn nhẹ vào khóe môi tôi.

“Lục Niệm Phù.”

Lại hôn lên cánh môi tôi.

“Phù Phù?”

Anh ta khẽ vẽ theo viền môi tôi, giọng khàn khàn, từng hơi thở phả vào môi tôi:

“Niệm Phù bảo bối…”

Cuối cùng, anh ta chiếm trọn bờ môi tôi, lưỡi và lưỡi hòa quyện.

“Bubble Phù của tôi, ngọt lắm.”

14

Ở bên Chu Dã lâu như vậy, tôi bỗng nhận ra mình dường như đã quay lại với lối sống trước kia.

Cơm có người nấu, áo có người giặt.

Chu Dã hình như cũng không còn đến trại nuôi heo thường xuyên nữa.

Một tuần cùng lắm đi hai, ba lần.

Anh ta không vội, ngược lại tôi lại sốt ruột.

“Tới trại heo đi, đừng để tôi chết đói đấy.”

Chu Dã từ tốn giúp tôi rửa trái cây: “Tôi không đi thì em cũng không chết đói được đâu.”

Nhìn dáng vẻ tự tin chắc chắn của anh ta, tôi đành chịu thua.

Lúc lướt điện thoại, tôi thấy một video con heo mini cực kỳ dễ thương, tôi chỉ vào con heo trong điện thoại, mắt sáng rỡ: “Anh nuôi loại heo này à?”

Chu Dã liếc mắt chê bai:

“Nếu nuôi loại này thật, có khi em sẽ chết đói đấy.”

Tôi cười tít mắt: “Tôi cũng muốn nuôi một con, anh kiếm cho tôi một con đi.”

Chu Dã nhíu mày, trên mặt toàn vẻ khó hiểu.

“Tôi biết kiếm giống heo này ở đâu bây giờ.”

“Tôi mặc kệ, heo gì tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn nuôi con này thôi.”

Chu Dã lấy quả dâu tây nhét vào miệng tôi: “Biết rồi.”

Chưa được mấy ngày, Chu Dã thật sự bế về một con heo mini.

Nhìn rất xinh, vừa dễ thương lại vừa ngốc nghếch.

Tối đó tôi nhất quyết đòi ôm nó ngủ, kết quả bị Chu Dã nghiêm khắc ngăn cản.

Thế là con heo và con chó nhà Chu Dã thành hàng xóm của nhau.

Hôm sau tôi cứ nằng nặc đòi đi trại heo xem thử.

Chu Dã đồng ý.

Trước khi đi, tôi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ.

Tôi tuyệt đối sẽ không để lộ vẻ ghét bỏ, tránh làm tổn thương lòng tự trọng của Chu Dã.

Không ngờ trại nuôi heo hoàn toàn không như tôi tưởng.

Tôi nghĩ sẽ là chỗ lầy lội đầy bùn với phân, nhưng thật ra, mấy chú heo được nuôi trong khu chuồng trại hiện đại, còn có hệ thống giữ nhiệt bốn mùa!

Tôi nghĩ sẽ nồng nặc mùi hôi, nhưng thật ra mỗi con heo đều hít thở không khí tươi mát đã được lọc, uống nước uống đã được khử trùng nghiêm ngặt.

Tôi tưởng là cho heo ăn thủ công, nhưng thật ra toàn bộ đều là hệ thống tự động, được vận hành chuẩn xác.

Bảo sao Chu Dã lúc nào người cũng sạch sẽ, còn có mùi thuốc sát trùng.

Thậm chí có lúc tôi còn cảm thấy mùi trên người anh ta… thơm thơm.

Còn tưởng là do não tôi bị tình yêu làm cho hỏng rồi, nên mới nhầm lẫn mùi.

May quá, khứu giác tôi vẫn còn bình thường.

Tôi nhìn gương mặt thản nhiên của Chu Dã, càng nhìn càng thấy anh ta quá biết tính toán.

Trại heo to như vậy, anh ta suốt ngày tự nhận là “nuôi heo” trước mặt tôi.

Chắc là sợ tôi nhòm ngó tiền của anh ta.

Chu Dã cảm nhận được ánh mắt của tôi, khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Tôi trừng anh ta: “Anh giả nghèo!”

Còn tôi thì nghèo thật!

Chu Dã vẻ mặt vô tội: “Tự em cũng chưa từng hỏi tôi mà.”

Dù sao tôi vẫn thấy bực.

Vậy nên tôi quyết định để Chu Dã phải dỗ dành tôi một lúc đã.