Tôi và Phàn Trác cùng đứng tên một công ty hợp tác.

Chỉ có như vậy tôi mới có thể xây dựng một bàn đạp thoát khỏi nhà họ Hứa ngay dưới mắt Hứa Như Hải.

Khi cúi chào, tôi thì thầm bên tai mẹ Phàn, giọng đầy chân thành:
“Nghe nói thời Hán có một thuyết gọi là ‘mệnh góa phụ’, đàn ông nếu mệnh bạc, không xứng làm chồng, nhẹ thì phá sản bệnh tật, nặng thì mất mạng. Ngược lại, góa phụ càng tái giá lại càng phát đạt, càng thịnh vượng.”
“Lỗi là do tôi, tôi sinh ra đã là mệnh phú quý, là Phàn Trác bạc phước, không may bị tôi khắc chết.”

Mắt mẹ Phàn đỏ bừng vì giận dữ, giơ tay tát tôi.

Tôi vừa định né tránh.

Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, vòng qua eo tôi.

Thẩm Tích Châu đã thay tôi đỡ cái tát của bà ấy, cằm bị móng tay cào rách, máu tràn ra.

Anh cau mày, đưa tay che vết thương, nhưng việc đầu tiên là quay sang nhìn tôi, đến khi chắc chắn trong mắt tôi chỉ có đau lòng, anh mới yên tâm buông tay.

Thẩm Tích Châu xoay người khuyên nhủ:
“Dì à, dù sao Hứa Tô Diệp cũng là vị hôn thê của Phàn Trác. Nếu anh ấy có linh thiêng, chắc chắn cũng không muốn dì bắt nạt cô ấy đâu.”

Lúc này, màn hình điện thoại của anh sáng lên, có cuộc gọi đến.

Đầu dây bên kia là Phàn Trác.

Mẹ Phàn rõ ràng cũng biết đây là ý của con trai mình, bà trừng mắt nhìn tôi một cái đầy căm tức rồi không cam lòng bỏ đi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Thẩm Tích Châu tắt điện thoại, buông tay đang ôm eo tôi xuống.

Anh căng thẳng nhìn tôi: “Không sao chứ, có bị thương không?”

Tôi lắc đầu, anh thở phào nhẹ nhõm:
“Dì Phàn chỉ là lỡ lời thôi, em tốt như vậy, Phàn Trác suýt nữa đã cưới được em rồi… Đáng lẽ đó là phúc của anh ta.”

Hai chữ “suýt nữa” anh nói ra nghe có vẻ rất vui.

Tôi cũng khẽ mỉm cười, ngón tay nhẹ lướt qua vết thương của anh, ánh mắt dịu dàng:
“Đi xử lý vết thương trước đi, kẻo dính vi khuẩn.”

Bình luận bắt đầu rải đường:

【Nữ chính mơ hồ quá, nam chính rõ ràng vẫn lo lắng cho cô ấy, còn gọi điện cho nam phụ nhờ anh ấy bảo vệ cô ấy, tiếc là không nói rõ, khiến hiểu lầm chồng chất.】
【Nam phụ dịu dàng, ga lăng, dù trước kia hay nói lời châm chọc nhưng hành động lại rất biết chăm sóc vợ, thậm chí còn học đan khăn vì nữ chính.】
【Mấy bạn không thích nam phụ ba à? Kiểu sói nhỏ bệnh hoạn, tính cách trái ngược như vậy rất đáng yêu mà.】

Bình luận lại bắt đầu tranh cãi xem tôi nên chọn ai.

Đợi đến khi họ cãi xong.

Tôi ngẩng đầu.

Bồn tắm đã được thay nước hai lần, tôi hẹn giờ báo thức.

“Ngoài kia có người tìm, tôi về đây.”

Thẩm Tích Châu vừa cởi áo, ngẩng đầu, hơi không vui:
“Sao vậy, ở nhà còn có người khác à?”

Anh mắt ngấn nước, cằm đặt lên đầu gối tôi khẽ cọ.

Tôi thuận theo gật đầu:
“Đúng vậy, còn có một người.”

Tôi dừng lại, bổ sung thêm:
“Người đó dính tôi còn hơn cậu.”

Thẩm Tích Châu cười khẽ, không tin thật.

Dù sao lúc nãy gọi điện, Phàn Trác còn đang ung dung trên du thuyền, nhà tôi sao có người được?

“Được thôi, vậy để người làm ‘kẻ thứ ba’ như tôi đưa em về.”

Chưa về đến nhà.

Phàn Thời Du đã từ trong bóng tối của gara bước ra.

“Chị, người đàn ông đó là ai vậy?”

Cậu ấy vẫn cười như mọi khi,
Nhưng ánh mắt lại tối tăm, ẩn chứa chút cố chấp và điên cuồng:

“Đàn ông ngoài kia chơi cho vui là được, sao chị lại mang về tận nhà?”

“Hắn có biết cách chăm sóc chị như em không?”

7

Thẩm Tích Châu nhìn cậu ấy rồi lại nhìn tôi, sắc mặt cứng đờ.

“Học tỷ, cậu ta có ý gì vậy?”

“Sao rồi, bây giờ địa vị trong gia đình tôi giảm xuống thành ‘tiểu tam’ rồi sao?”

Anh nói đùa nhưng không hề cười.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy hơi đau đầu.

Bình luận lại bắt đầu tranh cãi:

【Ôi thôi rồi, nữ chính bị lật tẩy rồi.】
【Đã nói rồi mà, cứ ngoan ngoãn đi theo tuyến truyện ngược nữ – nam chính theo đuổi vợ cũ là ổn, không nghe, giờ thì nam phụ cũng chắc chắn không cần cô nữa rồi.】
【Cãi gì nữa, nữ chính nói thẳng ngay từ đầu là ở nhà còn có một người, là anh ta không tin chứ sao trách nữ chính lừa được?】

Dù vậy, Thẩm Tích Châu vẫn chắn trước mặt tôi.

Nhận ra người đối diện là ai, anh cười khinh miệt:
“Phàn Thời Du? Con chuột chui rúc trong bóng tối cũng về nước rồi à? Hay là bên nước ngoài hết ống cống để cho cậu bò rồi?”

Phàn Thời Du không thua kém, nhếch môi cười giễu cợt:
“Chẳng phải là ‘người anh em tốt’ của Phàn Trác sao?
“Thế nào, anh em tốt chết rồi, anh liền yêu luôn vị hôn thê của cậu ta à? Có lúc tôi còn suýt ‘đẩy thuyền’ hai người đấy.”

Nói xong, Phàn Thời Du cố ý kéo kéo chiếc khăn len quàng trên cổ.

Trong lòng tôi thấy chẳng lành.

Quả nhiên, khi Thẩm Tích Châu nhìn thấy chiếc khăn len màu xám trên cổ Phàn Thời Du, anh lập tức nổi điên lao tới.

Một cú đấm thẳng vào mặt cậu ấy:
“Cái khăn tôi tặng học tỷ sao lại ở trên cổ cậu!”

“Thằng rác rưởi như cậu, lại dám nhòm ngó người của tôi, Hứa Tô Diệp mà biết thân phận thật của cậu…”

Phàn Thời Du cắt ngang lời anh, vừa ôm chặt khăn quàng, vừa nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo:
“Chị à, chính chị nói đây là khăn chị tự tay đan.”

【Haha, đúng là khăn đan thủ công, nhưng là do Thẩm Tích Châu đan đấy.】
【Thế mà Phàn Thời Du vẫn ôm chặt cái khăn không chịu buông.】
【Cười chết, đừng quan tâm nữa, hai người họ yêu nhau chết đi được.】

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”

Tôi cảm thấy mất mặt, qua loa đi gọi người đến can.

Điện thoại reo lên.

Thẩm Tích Châu liếc nhìn.

Phàn Thời Du cũng nhận ra là Phàn Trác gọi tới, cũng ngừng tay.

“Thẩm Tích Châu, Hứa Tô Diệp thế nào rồi? Mẹ tôi có làm khó cô ấy không?”

Thẩm Tích Châu nhìn bóng lưng tôi, giọng điệu vẫn bình thản:
“Dì định ra tay nhưng tôi đã ngăn lại, Hứa Tô Diệp… mọi thứ đều ổn.”

Phàn Trác cười cợt:
“Sao thế, còn nhớ cái vụ cá cược à?”
“Tôi nói rồi, trong lòng Hứa Tô Diệp chỉ có tôi, những người khác cô ấy chưa từng để vào mắt.”
“Anh sớm từ bỏ đi, anh em với nhau, tụi tôi sẽ không cười nhạo anh đâu.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nói ồn ào, rõ ràng Phàn Trác đang bật loa ngoài.

Thẩm Tích Châu và Phàn Thời Du nhìn nhau, ngay lập tức đạt thành sự đồng thuận.

“Được thôi, Hứa Tô Diệp đúng là khó theo đuổi thật, chiếc Ferrari đó để cậu lấy.”

“Cậu cứ chơi lâu thêm chút trên du thuyền đi, đừng về sớm kẻo chú thím lại ép cậu kết hôn.”

Phàn Trác cười nói “được thôi”, trước khi cúp máy còn dặn dò như sực nhớ ra điều gì:
“Thẩm Tích Châu, nếu tiện thì nhờ anh em chăm sóc Hứa Tô Diệp nhiều một chút.”

“Cô ấy ngủ không ngon, ban đêm ở một mình sẽ sợ, ăn cơm cũng qua loa, bận rộn là lại không chịu ăn uống tử tế…”

Bên kia có một giọng nói dễ thương ngắt lời:
“Anh Phàn, anh quan tâm chị Hứa như vậy, sao còn rủ em chơi, hứ, không thèm để ý anh nữa.”

“Được rồi, cô ấy nhàm chán thế, sao bằng em dễ thương được, em thích bộ trang sức nào cứ nói với anh.”

Thẩm Tích Châu im lặng, Phàn Trác cũng chẳng để tâm, thẳng thừng cúp máy.

Bình luận:

【Xem ra nam chính thật sự không còn gì để cứu nữa, đề nghị cho nam phụ lên làm nam chính.】
【Thật ra nam chính chỉ đang chơi bời qua đường, tâm anh ta vẫn hướng về nữ chính, đợi khi anh ta tỉnh ngộ rồi sẽ quay lại theo đuổi thôi.】
【Chăm sóc đủ cả rồi, một người chăm sóc trên giường, một người lo cái dạ dày, cả người cả tâm đều ấm áp.】
【Vợ của anh ổn lắm, bây giờ là của tôi rồi.】

Trước khi đi, Thẩm Tích Châu cảnh cáo Phàn Thời Du:
“Liệu mà giữ cái mồm lại, đừng để học tỷ biết Phàn Trác vẫn còn sống, nếu không tôi không ngại vạch trần thân phận bẩn thỉu của cậu.”

Phàn Thời Du trầm mắt nhìn tôi đang vội vàng quay lại.

Khóe môi cong lên, đầy thách thức:
“Đừng vội đắc ý, tính theo thứ tự, người đến sau chính là anh đấy.”

“Đừng quên, bây giờ ngay cả cửa nhà tôi và chị, anh cũng không vào nổi.”

Sắc mặt Thẩm Tích Châu tái nhợt, vết thương trên cằm lại bắt đầu rỉ máu.

Tôi cau mày:
“Hay là, anh về nhà tôi băng bó vết thương trước đi?”

Thẩm Tích Châu liếc Phàn Thời Du với vẻ thương hại.

Phàn Thời Du tức đến mức tay run lên, mắt đỏ hoe nhìn tôi chằm chằm.

Quay người bỏ đi.

“Hứa Tô Diệp! Tôi sẽ không mắc bẫy của chị lần nữa đâu!”

Phàn Trác cúp điện thoại, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Bên cạnh, cô minh tinh nhỏ đi cùng đang soi gương trang điểm, váy đỏ môi đỏ, rực rỡ quyến rũ.

Nhưng Phàn Trác lại cảm thấy có chút chán ghét.

Anh nghĩ, Hứa Tô Diệp chưa bao giờ trang điểm kiểu này.

Hứa Tô Diệp thanh thuần như nước lọc, ở bên lâu thì cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng khi xa rồi, Phàn Trác lại bắt đầu nhớ cô.

Chơi bời thế cũng đủ rồi, nên về thôi.