Chuyện này chỉ là phút bốc đồng theo đuổi cảm giác kích thích, Hứa Tô Diệp sẽ tha thứ cho anh, giống như hồi mười bảy tuổi, dỗ dỗ là được.

Dù sao cô cũng yêu anh như vậy, họ sắp kết hôn rồi.

Huống hồ với tình cảnh nhà họ Hứa hiện tại, nếu không gả cho anh, ba cô sẽ ép cô gả cho người khác, nếu không lấy anh thì cô còn có thể lấy ai?

Chỉ có anh mới là lựa chọn tốt nhất cho Hứa Tô Diệp.

Phàn Trác đăng nhập vào tài khoản Weibo đã lâu không sử dụng, ảnh đại diện và tên đều là mặc định của hệ thống, duy nhất chỉ theo dõi một tài khoản phụ của Hứa Tô Diệp.

【Kết quả thi đại học đã có, 686 điểm, cuối cùng cũng có thể vì người mình thích mà dũng cảm một lần.】

Đó là năm mười tám tuổi, Hứa Tô Diệp kéo góc áo anh ở cầu thang, ngập ngừng hỏi:
“Phàn Trác, anh có muốn cùng em đăng ký vào Đại học Nam không?”

Không hiểu sao lúc đó anh lại gật đầu, đổi nguyện vọng sang ngành tài chính của Đại học Nam.

Điều duy nhất tiếc nuối là Hứa Tô Diệp đã đăng ký vào ngành vật lý.

【Từ đồng phục đến váy cưới, hóa ra đã mười năm, còn một năm nữa là có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi.】Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Hình đính kèm là một tờ lịch, ngày cưới được khoanh tròn đỏ rực.

Đó là một năm trước, hai bên gia đình gặp mặt, chốt ngày cưới. Hứa Tô Diệp khoác tay anh, cười e thẹn và dịu dàng, giống như mọi cô dâu đang háo hức chờ đợi hạnh phúc.

Phàn Trác nổi hứng trêu chọc, thổi khí bên má cô, khiến gương mặt cô càng thêm đỏ bừng…

Hứa Tô Diệp dùng tài khoản phụ đăng không nhiều, chỉ ghi lại những thay đổi lặt vặt trong mười năm qua, nhưng cái tên xuất hiện nhiều nhất, mãi mãi chỉ có Phàn Trác.

Phàn Trác lật xem từng dòng tâm sự vụn vặt của cô suốt những năm qua, khóe miệng vô thức cong lên, đến chính anh cũng không nhận ra.

Đột nhiên, anh rất muốn lập tức quay về để gặp Hứa Tô Diệp.

Cô minh tinh nhỏ bất mãn ôm lấy anh làm nũng:
“Phàn tổng, anh nói sẽ đi tuần trăng mật với em một tháng cơ mà, buổi đấu giá còn chưa bắt đầu anh đã muốn đi rồi.”

Cô ta liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại Phàn Trác, khinh thường bĩu môi:
“Đầu óc yêu đương cũng rẻ tiền thật đấy…”

Phàn Trác bóp cằm cô ta, cảnh cáo:
“Hứa Tô Diệp là vợ tôi, một món đồ chơi hèn mọn như cô có tư cách gì mắng vợ tôi.”

“Lịch trình hủy hết, gọi trực thăng, đêm nay tôi phải về gặp cô ấy.”

8

Trên đường về, Thẩm Tích Châu phá vỡ sự vui vẻ thường ngày, trở nên im lặng lạ thường.

Về đến nhà, anh lập tức tránh mặt tôi để gọi điện:
“Bảo công ty cắt hợp đồng với nhà họ Phàn.”

Anh muốn gây rắc rối cho nhà họ Phàn, để bọn họ bớt rảnh rỗi suốt ngày nhòm ngó vợ người khác.

Thuận tiện, anh cũng dọn vào nhà tôi ở luôn.

Tôi chẳng buồn để ý mấy trò đấu đá vặt vãnh giữa mấy người đàn ông.

Dựa vào các mối quan hệ tôi quen được trong đám tang của Phàn Trác, sau khi chốt hợp đồng hợp tác với Thẩm thị, tôi nhân cơ hội ký thêm vài dự án lớn.

Sau khi tiền bắt đầu quay vòng, tôi lập tức dẫn theo đội ngũ nòng cốt rời khỏi công ty, khởi nghiệp lại từ đầu, dứt khoát thoát khỏi đống nợ nần của nhà họ Hứa.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đợi đến khi Hứa Như Hải kịp phản ứng, dự án đã hoàn tất, không thể xoay chuyển.

Tin tôi hợp tác với Thẩm Tích Châu nhanh chóng truyền về nhà họ Hứa.

Vừa bước vào cửa, Hứa Như Hải đã trừng mắt nhìn tôi, vung tay giáng thẳng một bạt tai.

“Sao chuyện lớn như ký hợp đồng với Thẩm gia mà tôi lại không biết gì?”

“Trong mắt cô còn có người cha này không?”

Ngay giây tiếp theo, vệ sĩ mặc vest đen lập tức giữ chặt tay ông ta lại.

Hứa Tô Ca là người phản ứng đầu tiên, chỉ vào tôi chửi thẳng:
“Đồ sao chổi, mày tạo phản rồi…” Bốp!

Tôi tát thẳng vào mặt hắn.

Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út xẹt qua mặt Hứa Tô Ca, rạch một vết sâu đầy máu, trông cực kỳ kinh khủng.

Trong tiếng hét thảm như bị mổ heo của hắn, tôi ung dung nhận lấy chiếc khăn tay, nhìn quanh cả gia đình:

“Từ nay về sau, ai trong nhà mắng tôi, tôi sẽ tát Hứa Tô Ca, một câu một bạt tai, tát cho đến khi đã thì thôi.”

Mẹ tôi run lẩy bẩy, mắt ngấn lệ nhưng không dám mắng tôi nữa.

Một lúc lâu mới cố thốt ra một câu:
“Nó là em trai con, sao con lại có thể ra tay với nó?”

Tôi nhìn bà, cho đến khi bà không chịu nổi mà dời ánh mắt đi.

“Bà Hứa, khi Hứa Như Hải và Hứa Tô Ca làm nhục, ngược đãi tôi, bà chưa bao giờ đứng ra nói giúp tôi, sau này cũng không cần nói nữa.”

Tôi rút cây gậy golf ra, vung thẳng vào tủ sưu tập đồ chơi đắt tiền của Hứa Tô Ca.

Hắn ôm ngực gào lên:
“Ba! Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”

Tôi thờ ơ nhắc nhở Hứa Như Hải:
“Ba, chị dạy dỗ em trai một chút, chẳng qua là chuyện nhà thôi, sao có thể làm phiền đến người ngoài.”

Đây chính là câu mà năm tôi mười sáu tuổi, ông ta đã nói với tôi sau khi đánh tôi đến mức bị điếc một bên tai.

“Còn mấy thứ này, ba quên rồi à, đều là tôi mua cả.”

“Tôi muốn đập thì đập.”

Những năm qua, mấy dự án dang dở của nhà họ Hứa khiến gia sản ngày càng cạn kiệt, những thứ có giá trị trong nhà lần lượt bị bán đi để duy trì hoạt động công ty, chỉ còn những món này là do tôi mua sau khi đính hôn với Phàn Trác.

Cả cái nhà này, dựa vào việc bán con gái để đổi lấy tiền mà sống xa hoa hưởng lạc, bây giờ, tôi bắt bọn họ phải trả lại hết cho tôi.

Ngoài cửa lập tức có xe đến, là Thẩm Tích Châu.

Hứa Tô Ca ôm chặt lấy chân Thẩm Tích Châu, run rẩy chỉ vào tôi:
“Anh Tích Châu, Hứa Tô Diệp điên rồi, mau gọi người đến bắt cô ta đi!”

Thẩm Tích Châu cau mày, nhìn xung quanh một lượt:
“Sao không gọi thêm vài người? Đánh như vậy chắc đau tay lắm nhỉ?”

Hứa Tô Ca gần như sụp đổ: “Thẩm Tích Châu, anh bị điên à, người Phàn Trác chơi chán rồi mà anh cũng coi như bảo bối.”

Thẩm Tích Châu liếc tôi đầy lo lắng.

Thấy tôi không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Hứa Tô Ca, anh mới yên tâm.

Anh bịt miệng hắn, kéo hắn đi nhanh:
“Tôi phải khó khăn lắm mới khiến chị cậu quên được hai con chó nhà họ Phàn.”

“Chị cậu nói đúng, cậu vẫn chưa hiểu chuyện đâu, ra bể bơi mà tỉnh táo lại đi.”

Hứa Tô Ca hoàn toàn sụp đổ:
“Mấy người điên rồi! Tất cả mấy người đều điên rồi!”

Cuối cùng, Thẩm Tích Châu bị người nhà họ Thẩm đến đưa đi.

Người nhà họ Thẩm cảnh cáo tôi, đừng tiếp tục làm hư cậu con trai bé bỏng của họ nữa.

Thẩm Tích Châu vùng vẫy hét lên:
“Hứa Tô Diệp, em chờ anh một ngày, anh nhất định sẽ thuyết phục ba mẹ đồng ý để chúng ta liên hôn!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tôi không buồn để ý đến những lời viển vông của anh ta.

Hôn nhân đối với tôi chẳng qua chỉ là một công cụ để đạt được mục đích.

Người thiếu tình yêu không thể cho đi tình yêu, loại phụ nữ xấu xa như tôi – không từ thủ đoạn – từ trước đến nay chỉ tin vào chính mình.

Adrenaline dâng trào, máu trong người tôi sôi sục, như sắp bị đốt cháy, lại có chút ghen tỵ.

Thẩm Tích Châu sẽ không hiểu được, dù anh ta ngốc nghếch nhưng anh ta có tình yêu thương từ gia đình.

Tôi gọi cho Phàn Thời Du.

Cậu ấy để tôi đợi rất lâu mới bắt máy, giọng điệu mỉa mai:
“Hứa Tô Diệp, chị tưởng tôi vẫn là con chó ngoắc là đến, đuổi là đi như trước sao?”

“Cho chị biết, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa…”

Tôi nhanh chóng cắt ngang: “Đến đây đi, tôi muốn ngủ với cậu.”

“……”

“Địa chỉ?”

Nửa tiếng sau, một chiếc Cayenne phóng đến khách sạn với tốc độ tối đa.

Tôi mở cửa.

Phàn Thời Du vuốt cao mái tóc, lộ ra khuôn mặt ngang ngược, sắc bén.

Cậu ấy lạnh mặt: “Hứa Tô Diệp, chị điên rồi sao? Biết rõ chị đang ở bên Thẩm Tích Châu mà còn gọi cho tôi, chị có phải…”

Tôi túm cổ áo cậu ấy, chặn lại những lời lải nhải kia bằng một nụ hôn.

Biểu cảm của Phàn Thời Du từ xấu hổ tức giận chuyển thành vừa phản kháng vừa chấp nhận.

Cuối cùng khi chúng tôi buông nhau ra, hơi thở đều loạn nhịp.

Phàn Thời Du theo thói quen liếm môi.

Tôi đá cậu ấy một cái, cố ý kéo cổ áo cậu ấy hỏi: “Cậu là chó à? Sao lại không ngoan mà loạn liếm người thế.”

Cậu ấy nhìn tôi, đôi mắt ngấn nước, chỉ ngẩng đầu nói một chữ:
“Gâu.”

Điện thoại reo mãi, tôi không buồn nghe.

Phàn Thời Du mắt đỏ hoe, giữ chặt mắt cá chân tôi, nụ hôn vội vã, mãnh liệt.

Ngón tay móc vào khóa kéo váy của tôi.

Giây tiếp theo, cửa khách sạn bị mở tung.

Thẩm Tích Châu quay lại, loạng choạng đứng đó.

Còn Phàn Trác vừa mới trở về nước, nhìn quần áo rơi vương vãi trên sàn, lập tức lao tới đấm thẳng vào mặt Phàn Thời Du:
“Đồ khốn, mày dám chạm vào cô ấy!”