12
Không lâu sau đó, tôi bất ngờ nhận được thiệp mời dự tiệc sinh nhật của Lộ Yên Yên.
Trước đây tôi chỉ gặp vị tiểu thư này đúng một lần, cô ta đột nhiên mời tôi, không biết đang toan tính điều gì.
Nhưng buổi tiệc lại được tổ chức ngay tại nhà họ Lộ…
Vậy cũng cho tôi một lý do chính đáng để vào nhà họ Lộ thăm dò.
Tối hôm đó, tôi mặc một chiếc váy đen đơn giản, nhanh nhẹn di chuyển giữa đám khách mời sang trọng của giới thượng lưu thủ đô, tay cầm ly rượu vang, điềm nhiên quan sát khắp nơi.
Đột nhiên, một người phụ nữ xuất hiện từ phía đối diện, bất ngờ hắt thẳng ly rượu đỏ vào người tôi.
Tôi trở tay không kịp, toàn thân bị rượu tạt ướt sũng.
Ngay sau đó, người phụ nữ nước mắt ngắn dài bắt đầu lớn tiếng buộc tội tôi lẳng lơ, vì tiền mà quyến rũ chồng bà ta là một vị đại gia.
Mấy người “chính nghĩa” đứng xem lập tức chỉ trỏ phê phán tôi, thậm chí trong lúc xô đẩy còn có người đẩy tôi ngã xuống đất.
“Cô ta không soi gương à? Loại người thế này mà cũng mơ trèo cao!”
Qua khe hở đám đông, tôi nhìn thấy Lộ Yên Yên đang đứng phía sau trong bộ váy dài thướt tha, nụ cười kiêu ngạo nở trên môi.
Hóa ra là đợi tôi ở đây.
Tôi lau mặt, chỉnh lại vạt váy bị kéo rách.
Rõ ràng đây là vở kịch cô ta dàn dựng sẵn, có giải thích cũng vô ích.
Lúc tôi đang bình tĩnh suy nghĩ xem nên ngã lăn ra khóc, đóng vai bạch liên hoa tội nghiệp, hay là nhân cơ hội xông lên tát cho cô ta một trận để người ta tin tôi là hồ ly tinh kiêu căng càn quấy, thì Chu Diễn Sác bất ngờ xuất hiện, sắc mặt không vui, từ trong đám người bước thẳng về phía tôi.
Ô, cứu binh đến rồi.
Tôi âm thầm buông lỏng nắm đấm đang siết chặt.
Chu Diễn Sác sải bước đến bên tôi, cởi áo vest khoác lên người tôi.
“Không phải từng học quyền anh sao? Sao không đánh lại?” Anh đặt tay lên vai tôi, ghé sát nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe thấy.
Tôi nghiến răng, vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Anh nói gì vậy, làm sao em có thể làm chuyện thô lỗ như thế chứ.”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Khóe môi Chu Diễn Sác khẽ cong lên, sau đó lập tức kéo tôi ra phía sau lưng anh, đối diện với đám đông, anh thản nhiên tuyên bố:
“Cô Đường là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ cô ấy.”
“Tôi đã báo cảnh sát, sẽ nhờ họ điều tra thân phận của người phụ nữ này.”
“Những người vừa ra tay cũng sẽ sớm nhận được đơn kiện từ luật sư của tôi, và từ hôm nay, tôi sẽ chấm dứt mọi hợp tác kinh doanh với gia tộc của họ.”
Một tràng tuyên bố bá đạo khiến cả hội trường náo động.
Lộ Yên Yên tức giận lao đến: “Anh Diễn Sác, cô ta…”
“Còn cô,” giọng Chu Diễn Sác lạnh như băng, “giữa tôi và cô không có bất kỳ quan hệ gì, càng không có cái gọi là hôn ước. Lộ tiểu thư, xin cô tự trọng.”
Lộ Yên Yên ôm mặt, uất ức chạy đi.
Khi tôi hoàn hồn lại, đã thấy mình được Chu Diễn Sác bế ngang vững chắc, bước thẳng ra ngoài.
Giữa bao ánh mắt nhìn theo, mặt tôi lập tức đỏ bừng:
“Này, tôi chỉ bị đẩy một cái thôi, tôi tự đi được mà.”
“Ừ, tôi biết.”
“Vậy anh bế tôi làm gì?”
“Bế vậy mới trông có khí thế.”
“Anh cũng tốt tính ghê.”
Ra đến cổng nhà họ Lộ, Chu Diễn Sác khẽ lẩm bẩm: “Chỉ là… hơi nặng.”
Tôi lập tức nghiêm mặt: “Anh nói gì cơ?”
Anh nghiêm túc đáp: “Tôi nói… khá đau đấy.”
Anh ra hiệu chỉ vào vết thương ở bắp chân từng bị trúng đạn.
Tôi vội vàng giãy khỏi vòng tay anh, vừa chạm đất, chân liền khụy xuống.
Chu Diễn Sác đang định đỡ tôi, tôi ngẩng đầu lên, anh cúi người xuống, hai người… môi chạm môi.
Cái gì đây!
Hôn nhau ngoài ý muốn!
Tình huống sến súa thế này sao lại rơi vào tôi chứ!
Mặt Chu Diễn Sác đỏ ửng đến tận mang tai, môi mím chặt, cơ mặt cứng đờ.
Không hiểu sao tôi lại vươn tay sờ trán anh, cảm thấy có chút nóng.
Yết hầu anh khẽ động, ánh mắt cụp xuống nhìn tôi.
“Tôi thấy anh hơi sốt,” tôi do dự một chút rồi nói, “có cần gọi xe cấp cứu không?”
Ánh mắt anh sáng rực, giọng nói trầm thấp đầy từ tính:
“Anh thích em như bây giờ.”
Tôi sờ sờ lớp trang điểm khói mắt mèo mà mình đã vội vã quẹt qua loa năm phút trước khi ra khỏi nhà.
Cậu ấm nhà giàu lại thích kiểu này sao?
Chu Diễn Sác cúi đầu bật cười khe khẽ:
“Anh thích dáng vẻ em không nhịn được mà giơ móng vuốt ra cào người.”
“Rất tự nhiên, rất chân thật.”
“Giống hệt em lúc ở Myanmar.”
Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, ngón tay cái khẽ xoa lên lớp phấn dày:
“Anh hy vọng trước mặt anh, em không cần phải che giấu bản thân bằng chiếc mặt nạ này.”
Trời ạ, một anh đẹp trai nói ra những lời như thế này, ai mà chịu cho nổi chứ!
Tâm trí tôi bắt đầu rung động dữ dội.
Khoan đã!
Có phải anh ta đang giở chiêu mỹ nam kế với tôi không?!
Tôi chợt bừng tỉnh, lập tức đẩy anh ra, phản đòn trước:
“Anh là kiểu người gì vậy hả!”
“Trang điểm của con gái mà anh cũng dám chọc vào à!”
“Vô đạo đức!”
Tôi gần như là bỏ chạy trong tình trạng hoảng loạn.
12
Đêm khuya, nhớ lại những khoảnh khắc lúc nãy ở bên Chu Diễn Sác, tim tôi lại đập loạn không kiểm soát.
Chẳng lẽ dạo này áp lực công việc lớn quá, nên tim đập không đều? Thế này chắc tính là tai nạn lao động nhỉ.
Đang miên man nghĩ ngợi, màn hình điện thoại chợt sáng lên.
Là tin nhắn của Chu Diễn Sác.
“Ngày mai anh sang châu Âu công tác, có thể sẽ đi một tháng.”
Mười phút sau, lại thêm một tin nữa.
“Về sẽ mua quà cho em.”
Tôi cố kiềm chế bản thân không nhắn lại.
Tự tát mạnh vào mặt mình vài cái, nghiêm khắc nhắc nhở:
Phải tỉnh táo!
Hiện tại tất cả phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu!
Đàn ông chỉ làm chậm tốc độ rút kiếm của mình thôi!
Sau đó tôi ném điện thoại thật xa, quay về giường nhắm mắt ngủ luôn.
13
Khi Chu Diễn Sác về nước, điều đầu tiên anh nghe được là tin tôi đã trở thành bạn gái của Lộ Diệm.
Lúc tôi bước xuống từ xe của Lộ Diệm, Chu Diễn Sác đang đứng chờ dưới lầu nhà tôi.
Trong màn đêm, sắc mặt anh u ám nặng nề.
“Chuyện gì đây?”
Tôi nhún vai: “Như anh thấy đấy.”
Anh sải bước tiến tới, bất ngờ nắm chặt tay tôi.
Tôi theo phản xạ giật ra, nhưng không thoát nổi.
Anh không nói gì, chỉ gắt gao nhìn tôi chằm chằm.
Tôi thở dài, chân thành nói:
“Cậu chủ Chu, những cô gái như chúng tôi học biết bao nhiêu kỹ năng khiến người khác kinh ngạc, mục đích là gì?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
“—Là để tìm một tấm vé cơm dài hạn, thuận lợi gả vào hào môn.”
“Tôi biết anh thanh cao chính trực, khinh thường loại người như chúng tôi, những chiêu trò này với anh vốn không có tác dụng.”
Chu Diễn Sác, tóc rối loạn, đôi mắt đỏ ngầu: “Em biết gì mà nói là không có tác dụng?”
Biểu cảm này của anh, tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tim tôi như bị ai bóp chặt, lồng ngực nặng trĩu khó chịu.
Tôi siết mạnh lòng bàn tay, cố gắng nặn ra một nụ cười:
“Ý cậu chủ Chu là, sẵn sàng giúp tôi hoàn thành ước mơ này sao?”
Tôi ghé sát tai anh, giọng điệu lả lơi:
“Lần trước người đề nghị bao nuôi tôi ra giá mười vạn tệ một ngày.”
“Cậu chủ Chu chắc không thể đưa giá thấp hơn người ta chứ nhỉ?”
Chu Diễn Sác chậm rãi xoay người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn tôi, môi mím chặt như đang cố đè nén điều gì.
Bỗng anh nhắm mắt lại, khi mở ra đã trở lại vẻ lạnh lùng: “Là tôi sai rồi.”
Anh đóng sập cửa xe, rời đi, chiếc Porsche phóng đi trong đêm, sượt qua một thân cây bên đường, để lại một vết xước dài.
Mũi tôi cay xè.
Có lẽ, hãy đợi thêm một chút nữa.
Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, biết đâu…
Giọng Lộ Diệm vang lên từ phía sau, kéo tôi trở về thực tại.
“Tại sao lại giả làm bạn gái tôi?”
Tôi điều chỉnh cảm xúc, quay người lại, làm ra vẻ mặt dày không biết xấu hổ:
“Anh ta ấy, không cho tiền, không chịu cưới tôi, còn suốt ngày ngăn cản tôi tìm đại gia khác, phụ nữ trẻ trung được mấy năm chứ.”
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, Lộ tổng.”
Lộ Diệm ra vẻ chính nghĩa: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không hy vọng A Diễn thật sự nghiêm túc với loại con gái như cô.”
Tôi cười khẩy trong lòng.
Thật là huynh đệ chí cốt nhỉ.
14
Vài ngày sau, vừa bước ra khỏi nhà, tôi đã bị Lộ Yên Yên lái chiếc BMW màu hồng chắn ngay trước mặt.
“Cô thật khiến tôi xem thường đấy. Anh Diễn Sác không đối phó được cô, giờ lại nhắm vào anh tôi sao.”
Cô ta đưa tôi đến một căn biệt thự hướng ra biển, phong cảnh cực kỳ tuyệt đẹp.
“Rời xa anh tôi, căn biệt thự này sẽ là của cô.”
“Đừng nói là cô vì tình yêu này nọ nhé, tôi…”
Tôi cười: “Được thôi.”
Lộ Yên Yên sửng sốt: “Cô nói gì cơ?”
Tôi chớp chớp mắt: “Khi nào sang tên vậy?”
“Giờ lẽ ra cô phải tức giận từ chối, nói rằng tình yêu của cô không thể bị tiền làm nhục chứ.”
“Tôi bảo rồi, bớt xem mấy phim thần tượng đi.”
Lộ Yên Yên nhảy bật lên khỏi sofa, vẻ mặt cực kỳ đắc ý như vừa tóm được thóp tôi, đẩy cửa phòng bên cạnh ra: “Tôi đã nói cô ta là loại con gái gì cũng chịu vì tiền mà!”
Đằng sau cánh cửa, không ai khác chính là Chu Diễn Sác và Lộ Diệm.
Chu Diễn Sác ngước mắt liếc nhìn tôi một cái, rồi cụp mắt xuống, cảm xúc trong mắt anh khó đoán.
Lộ Diệm thì đầy bất lực: “Chuyện khẩn cấp liên quan đến tính mạng mà em nói… là chuyện này sao?”
Tôi không kìm được liếc về phía Chu Diễn Sác thêm mấy lần.
Từ đêm hôm đó, đã lâu rồi tôi chưa gặp lại anh.
Bỗng nhiên Lộ Diệm tiến lên vài bước, nắm lấy tay tôi, thái độ cố tình mập mờ: “Chuyện giữa tôi và cô Đường, anh đừng can thiệp.”
Ơ, bảo diễn cho vui thôi, sao lại nắm tay thật vậy?
Tôi vô thức nhìn về phía Chu Diễn Sác, anh nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi và Lộ Diệm đang nắm, sắc mặt u ám.
Anh lướt qua giữa tôi và Lộ Diệm, Lộ Yên Yên vội vàng gọi với theo rồi chạy theo anh.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, tôi lặng lẽ thở dài một hơi.
Quay đầu lại, thấy Lộ Diệm vẫn chưa đi: “Sao anh còn ở đây?”
Lộ Diệm: “Hình như đây là nhà tôi.”
“À, đúng rồi, vậy tôi đi.”
“Thôi khỏi, cô cũng đừng đi nữa.”
Lộ Diệm lười nhác mở lòng bàn tay phải: “Đây có phải là bông hoa tai ngọc trai của cô không?”