15
Biệt thự của Lộ Diệm tọa lạc ở vị trí hướng nam, với những ô cửa kính sát đất không bị che khuất, tầm nhìn cực kỳ rộng mở.

Từ cửa sổ phòng khách, tôi có thể nhìn thấy rõ chiếc Porsche màu đen của Chu Diễn Sác vừa rời đi và chiếc BMW màu hồng của Lộ Yên Yên chạy theo ngay sau.

Trên thân xe Porsche vẫn còn mấy vết xước, chính là vết va chạm với gốc cây tối hôm đó.

Bất ngờ, chiếc Porsche phanh gấp, chiếc BMW màu hồng phía sau không kịp tránh, rầm một tiếng đâm thẳng vào đuôi xe.

Chu Diễn Sác bước nhanh xuống xe, sải chân dài tiến về phía biệt thự.

Anh kéo lỏng cà vạt, dường như đã hạ quyết tâm gì đó, rồi quay người chạy thẳng về phía này.

Lộ Yên Yên phía sau giận dữ giậm chân.

Tim tôi đập thình thịch — không lẽ anh ta quay lại thật sao?

Lộ Diệm nhẹ nhàng đặt tay trái lên eo tôi, cũng nhìn ra ngoài theo ánh mắt tôi, khóe môi khẽ cong, thong thả nói:
“Ồ, cô nói xem phải làm sao đây, anh ấy… thật sự quay lại rồi đấy.”

16
Bên ngoài cửa, Chu Diễn Sác mặc vest mở phanh, vì chạy quá nhanh nên tóc bị gió thổi rối tung.

“Làm bạn gái anh.”

Trên gương mặt anh vẫn là vẻ kiêu ngạo quen thuộc, cằm ngẩng cao, chỉ có bàn tay siết chặt mới lộ ra chút căng thẳng.

Tôi đứng ngay ngưỡng cửa, cánh cửa lớn che mất nửa người: “Tôi chỉ yêu tiền…”

“Anh có tiền.” Anh chỉ về phía Lộ Diệm đang im lặng phía sau. “Nhiều hơn cậu ta.”

“Anh chẳng phải ghét nhất những cô gái tính toán tiền bạc của anh sao?”

Chu Diễn Sác nhìn tôi: “Nếu là em, anh tình nguyện.”

Tôi cảm nhận được trái tim mình đập loạn trong lồng ngực.

Như thể đã chờ khoảnh khắc này cả đời.

Tôi nắm lấy cánh tay anh, ngón tay khẽ run, từng chữ từng chữ lạnh lùng thốt ra:
“Cảm ơn cậu chủ Chu đã ưu ái.”

“Nhưng tôi vẫn nhớ, hôm đó, trong căn phòng ở Myanmar, anh từng nói—”

“—Tuyệt đối không được lấy ơn báo đáp để ép buộc người khác.”

“Chúng ta không cùng đường.”

17
 Cuối cùng, Chu Diễn Sác vẫn rời đi.

Bóng lưng anh cô đơn lặng lẽ, từng bước chân như có phần loạng choạng.

“Lần đầu tiên thấy anh ấy như vậy,” Lộ Diệm đẩy gọng kính, thong thả nói, “tâm trạng hôm nay đúng là… tuyệt vời.”

Tôi: “Vậy bây giờ anh có thể bỏ con dao đang dí vào eo tôi được chưa?”

Lộ Diệm thu lại con dao kề bên hông tôi, cười như thể vô hại: “Dĩ nhiên rồi, cô phóng viên tài ba, cô Đường.”

18
 Thân phận thật sự của tôi là một phóng viên điều tra.
Nhiệm vụ của tôi là giả dạng cô gái mê tiền để thâm nhập, điều tra chuỗi các vụ lừa đảo với vỏ bọc “trường đào tạo tiểu thư danh viện” – nơi giăng bẫy học phí cao ngất, cho vay nặng lãi, thậm chí ép buộc phải vay khỏa thân.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Ban đầu mọi việc tiến triển rất suôn sẻ, từ khâu vào nghề, thiết lập vỏ bọc, đến việc phối hợp nội bộ – tất cả đều có kế hoạch hoàn chỉnh.

Không ngờ khi đang thu thập chứng cứ, tôi lại bất ngờ bị cuốn vào vụ bắt cóc Chu Diễn Sác.

Sau khi thoát khỏi vụ bắt cóc, lần theo các manh mối, tôi tìm đến câu lạc bộ cao cấp này.

Cuối cùng, mọi dấu vết đều chỉ thẳng đến một người — ông chủ đứng sau câu lạc bộ: Lộ Diệm.

Để thu thập được nhiều chứng cứ hơn, tôi cố tình tăng cường tiếp xúc với Lộ Diệm.

Không lâu trước, tôi đã bí mật ghi lại được cuộc trò chuyện giữa Lộ Diệm và Long ca – bên trong có đầy đủ bằng chứng vạch trần mọi hành vi phạm pháp của hắn.

Tôi vốn định hôm nay sẽ rút lui an toàn.

Đáng tiếc, vừa bước ra khỏi cửa, tôi lại bị Lộ Yên Yên chặn lại.

19

Sau khi tiễn Chu Diễn Sác rời đi, tôi lập tức bị lôi xốc vào nhà vệ sinh.

Nước từ vòi trong bồn tắm chảy ào ào không ngừng.

Lộ Diệm xoay xoay chiếc hoa tai ngọc trai của tôi trong tay:
“Chiếc camera siêu nhỏ này thật tinh xảo, rất hợp với cô.”

“Một phóng viên mà dám đơn thân độc mã đi nằm vùng, tôi thật sự rất khâm phục sự can đảm của cô.”

Tôi bám chặt vào thành bồn tắm, nghiến răng cố gắng trấn tĩnh:
“Lộ Diệm, anh hiểu lầm rồi.”

Lộ Diệm bật cười sảng khoái:
“Đừng giả vờ nữa, từ lúc cô giúp Chu Diễn Sác thoát khỏi đám người Myanmar kia, tôi đã bắt đầu chú ý đến cô rồi.”

Tôi kinh ngạc trừng mắt.
Chẳng lẽ vụ bắt cóc Chu Diễn Sác cũng là do hắn đứng sau?

“Đúng vậy, chính tôi là người thuê người bắt cóc Chu Diễn Sác.”

Lộ Diệm tin rằng nhà họ Chu chính là kẻ đã hại chết cha hắn.
Những năm qua, hắn không từ thủ đoạn tích lũy tài sản, bề ngoài giả vờ thân thiện với nhà họ Chu, nhưng trong lòng chưa bao giờ từ bỏ ý định trả thù.

Hắn vỗ vỗ má tôi, giọng điệu trêu chọc:
“Cô nói xem, cô đã phá hỏng bao nhiêu chuyện tốt của tôi rồi?”

Tôi cắn chặt răng, món vũ khí tôi giấu theo người sớm đã bị hắn tịch thu.
Bây giờ tôi chỉ còn biết trông chờ vào…

Ngay lập tức, đầu tôi bị hắn mạnh mẽ ấn xuống bồn nước.

Nước tràn vào mũi, cảm giác ngạt thở ập đến.

Tôi vùng vẫy tuyệt vọng.

Phải một lúc lâu sau, khi tôi gần như kiệt sức, hắn mới kéo tôi lên.

Khuôn mặt điển trai của Lộ Diệm lúc này trở nên méo mó:
“Bằng chứng cô giấu ở đâu?”

Tôi ho sặc sụa, đầu óc quay cuồng, cố gắng kéo dài thời gian:
“Ở… ở nhà tôi.”

“Cô nghĩ tôi không cho người lục tung chỗ cô ở rồi sao? Chẳng có thứ gì hết.”

Bàn tay lạnh buốt của hắn siết chặt tóc tôi, giọng nói rét căm:
“Xem ra cô phóng viên Đường vẫn chưa hiểu thế nào là sợ hãi.”

Sau vài lần bị dìm nước liên tiếp, tôi cảm thấy đầu ngày càng nặng, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Cuộc đời tôi như một cuốn phim tua ngược hiện về trước mắt.

Tuổi thơ với người cha là cảnh sát đã hy sinh, người mẹ tái hôn rồi rời xa tôi, và cô bé ngốc nghếch là tôi năm đó.

Khi trưởng thành, thất bại trong kỳ thi vào trường cảnh sát, tự mình chạy bộ từng vòng sân trong nước mắt.

Khoảnh khắc tôi trở thành phóng viên điều tra, nhận những khóa huấn luyện nằm vùng khắc nghiệt.

Những gương mặt mà tôi từng gặp khi đi điều tra:
Những thiếu niên bị lừa vào đa cấp, những đứa trẻ bị bắt cóc, những thương nhân tham lam, những cô gái lạc lối…

Cuối cùng, trong đầu tôi hiện lên gương mặt của Chu Diễn Sác.

Anh kiêu ngạo, lạnh lùng khi lần đầu gặp mặt.
Anh yếu đuối, tuyệt vọng khi bị bắt cóc.
Anh mạnh mẽ, bảo vệ tôi trước đám đông.
Và… ánh mắt đỏ hoe khi nhìn tôi rời đi.

……

Khoảnh khắc cuối cùng, tôi kiệt sức hoàn toàn và chìm vào hôn mê.

20

Tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Chu Diễn Sác với bộ dạng râu ria lởm chởm, ngồi canh bên giường, thậm chí còn trông nhếch nhác hơn cả khi ở Myanmar.

“Em tỉnh rồi.” Anh ôm chầm lấy tôi, hai mắt đỏ hoe.

Tôi khàn giọng nói: “Anh hiểu tín hiệu cầu cứu mà em truyền cho anh rồi.”

Khi bị khống chế, tôi đã lặp lại chiêu cũ, gõ tín hiệu Morse trên cánh tay Chu Diễn Sác, khéo léo nhắc anh nhớ lại buổi tối ở Myanmar.

Lúc đó, tôi không chắc anh có thể nhận ra hay không.

May mắn là, anh đã thật sự hiểu.

Vào phút cuối, cảnh sát cải trang thành nhân viên bảo vệ đã phá cửa xông vào, kịp thời cứu tôi.

Tôi vội vàng bổ sung: “Vụ bắt cóc anh cũng là do hắn đứng sau.”

Chu Diễn Sác nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, dịu dàng trấn an:
“Sau khi trở về, anh cũng bắt đầu nghi ngờ hắn và đã cho người âm thầm điều tra.”

Thì ra năm đó, cha của Lộ Diệm đã biển thủ công quỹ, nhà họ Chu lập tức rút khỏi dự án hợp tác. Trên đường ông Lộ đi cầu xin đã gặp tai nạn xe và qua đời.

Từ đó, nhà họ Chu vì tình nghĩa cũ, luôn dặn dò Chu Diễn Sác phải quan tâm, chăm sóc hai anh em nhà họ Lộ.

Chợt nhớ ra điều gì, Chu Diễn Sác khẽ cười: “Thực ra trong suốt quãng thời gian em luôn quanh quẩn bên cạnh anh, anh đã từng nghi ngờ em là cảnh sát.”

Tôi nghiến răng, đấm mạnh vào vai anh: “Chúng tôi là phóng viên điều tra, tuy không phải cảnh sát, nhưng cũng là những người âm thầm cống hiến và ghi danh trong lòng nhân dân!”

Từ lồng ngực anh vang lên một tiếng cười trầm thấp: “Ừ, em rất giỏi.”

Chợt nhận ra mình vẫn đang bị Chu Diễn Sác ôm chặt, tôi lập tức đẩy anh ra.

Cái người này sao cứ thích ôm tôi tùy tiện thế.

Lần trước còn hôn tôi nữa.

Không được, dù thế nào cũng phải cho tôi một danh phận!

Tôi nghiêm túc: “Để tôi chính thức giới thiệu với anh.”

“Tôi tên là Đường Dĩ Đường, tốt nghiệp ngành Báo chí Đại học Kinh Thành, cao 1m68, nặng 116 cân, hiện là phóng viên điều tra của Đài Truyền hình Kinh Thành.”

Chu Diễn Sác nhìn tôi, ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng.

Chậc chậc, thì ra tổng tài bá đạo khi cười lại đẹp trai đến vậy.

Tôi lén lau khóe miệng: “Được rồi, bây giờ anh có thể hỏi lại câu hỏi ngày hôm qua rồi đấy.”

Chu Diễn Sác nhướng mày.

Tôi bực bội đẩy anh: “Chính là câu hỏi anh đuổi theo em ở trước biệt thự hôm qua ấy!”

Chu Diễn Sác bật cười khẽ, nắm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành và nóng bỏng:
“Vậy… Đường Dĩ Đường tiểu thư, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

“Tang Tang thì không được,” tôi hôn nhẹ lên má anh, “nhưng Đường Dĩ Đường thì rất vui lòng.”

“Vé máy bay của anh là hạng nhất, mình đổi chỗ được không?”
“Chân anh dài.”
“Làm ơn mà, làm ơn đi.”
“Được rồi.”

Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, cửa máy bay khép lại, chiếc phi cơ chậm rãi cất cánh.

(Toàn văn hoàn)