Chúng tôi cứ thế bước đi.
Tôi tưởng sẽ im lặng suốt quãng đường.

Nhưng Lục Nghiễn Nam đột nhiên dừng lại.
Giọng anh mang theo chút tự giễu như đang kìm nén:
“Em đúng là bình thản thật đấy.”

Anh cúi đầu nhìn tôi.
Câu nói nghe có vẻ lạ lùng.
Nhưng tôi lại hiểu.

Dưới tán cây đổ bóng lấp loáng.
Bóng anh cao lớn bao phủ lấy tôi.

Như thể quay trở lại mùa thu năm ấy.

12

Lục Nghiễn Nam là trẻ mồ côi.
Mẹ mất sớm, cha là kẻ nghiện cờ bạc.

Lần đầu gặp anh, chúng tôi là đối thủ cạnh tranh.

Chúng tôi cùng tranh suất học bổng dành cho sinh viên nghèo.
Suất ấy chỉ có một.

Thành tích của tôi vừa vặn đứng thứ hai.
Còn anh, chính là người đứng thứ nhất.

Dì nhỏ một mình nuôi tôi và anh họ không hề dễ dàng.
Mỗi ngày dì phải đi rửa bát thuê ở quán ăn, mùa đông lạnh buốt đến mức hai tay bị ngâm nước đến nứt nẻ.
Buổi tối còn phải nhận đồ thủ công về làm, thức đêm tranh thủ kiếm thêm, chỉ để nuôi hai đứa sinh viên đại học.

Vì vậy, tôi nhất định phải giành được suất học bổng này.
Tôi cần khoản trợ cấp đó.

Cho nên, khi Lục Nghiễn Nam lại một lần nữa bị cha đánh đập, trốn trong con hẻm nhỏ liếm láp vết thương một mình, tôi đã tiếp cận anh.

Anh ấy không giống như lời đồn.
Không hề kiêu ngạo như mọi người vẫn nói, ngược lại, rất ngoan ngoãn.

Vì thiếu thốn tình thương nên tính cách cực kỳ nhạy cảm, nhưng lại rất dễ dỗ dành.

Kết quả là, suất học bổng đã thuộc về tôi.

Sau đó, Lục Nghiễn Nam đi du học theo diện trao đổi.
Tôi chủ động cắt đứt liên lạc với anh.

Tôi nghĩ, như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Hai con người đều thiếu thốn tình yêu như chúng tôi, vốn dĩ không thích hợp ở bên nhau.

Anh đã viết cho tôi vô số những đoạn văn dài, nhưng tất cả đều chìm vào im lặng.

Mối quan hệ kéo dài vài tháng này, cuối cùng kết thúc trong vội vã.

Những năm qua, tôi có nghe người ta nhắc đến Lục Nghiễn Nam phát triển rất tốt ở nước ngoài.

Cũng chẳng biết anh đã về nước từ lúc nào.

Tôi bừng tỉnh khỏi mớ ký ức, có chút chột dạ, chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày.

Mãi cho đến khi bước vào phòng tiệc, Lục Nghiễn Nam cũng không nói thêm câu nào với tôi nữa.

Với thân phận của anh, trên bàn tiệc, tất nhiên là được mọi người vây quanh, tâng bốc.

Sau vài vòng rượu, ai nấy đều đã ngà ngà say.

Tôi chắc cũng đã say.

Vậy nên, tôi mới bất giác dây dưa với Lục Nghiễn Nam.

Không biết ai chủ động trước.
Có lẽ là tôi.
Cũng có thể là anh.

Tôi chỉ nhớ mơ hồ, dường như đã nghe thấy anh khẽ thở dài bên tai tôi:
“Kỷ Ninh, lâu rồi không gặp.”

13

Khi Chu Tứ gọi điện đến, tôi vừa mới tỉnh dậy.
Tôi muốn nói, nhưng giọng khàn đặc, không phát ra được âm thanh nào.

Trong khi đó, Chu Tứ bên kia đã thao thao bất tuyệt:

“Cuối cùng cũng chịu nghe máy rồi à?
“Nghe nói em đi công tác rồi.
“Bao lâu rồi em không liên lạc với anh, em muốn anh cúi đầu phải không?
“Được rồi, anh đồng ý, chủ nhân của chiếc nhẫn vẫn là em.
“Kỷ Ninh, anh thua rồi, em hài lòng chưa?
“Sao không nói gì, vui quá không nói nổi à?”

Tôi cố gắng làm dịu cổ họng, nhưng vẫn cảm thấy nghẹn chặt.

Người bên cạnh kịp thời đưa cho tôi cốc nước ấm: “Còn đau không?”

Đầu dây bên kia lập tức im lặng.
Yên tĩnh như chết vậy.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bên kia cũng lên tiếng: “Hắn… là… ai?”

Bây giờ là bảy rưỡi sáng.
Tôi không thể nào đi khảo sát dự án vào giờ này, chỉ có thể vẫn còn nằm trên giường, mà bên cạnh tôi… lại có giọng nói của một người đàn ông khác…

Chu Tứ không phải kẻ ngốc, liên kết những chi tiết nhỏ lại, anh ta đã đoán được vài phần.

Giọng anh ta run lên không thể kiềm chế: “Kỷ Ninh, em nói gì đi chứ, hắn là ai?”

Tôi thở dài, ra hiệu cho người đàn ông bên cạnh, người đang rất muốn chen vào: “Lại đây, gọi anh đi.”

14

Điện thoại lập tức bị cúp ngang.

Tặc, không chơi nổi à.

Tôi bĩu môi, tự mình thu dọn và mặc quần áo.

Lục Nghiễn Nam nhìn tôi bận rộn xong xuôi, cười vô tội: “Kỷ Ninh, khi nào thì dẫn anh đi gặp anh trai chúng ta đây?”

Động tác mặc áo khoác của tôi khựng lại.

“Lục Nghiễn Nam, chúng ta đều say rồi. Coi như chẳng có chuyện gì xảy ra đi.
“Vài ngày nữa tôi sẽ về Thượng Thành.”

Trong suy nghĩ của tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Ngày Chu Tứ đi tìm Mạnh Hạ, chúng tôi đã chính thức chia tay rồi.

Tôi cũng không còn chút mong đợi hay tình cảm gì với Chu Tứ nữa.

Nhưng điều đó không có nghĩa tôi có thể ngay lập tức bắt đầu một mối quan hệ mới.
Nếu không, tôi và Chu Tứ có gì khác nhau?

Lục Nghiễn Nam dường như không ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt cười khổ: “Đúng là phụ nữ tuyệt tình.”

Tôi ngược lại có chút bất ngờ: “Anh không giận sao?”

Khóe môi Lục Nghiễn Nam khẽ cong: “Em đâu phải lần đầu đối xử với anh như vậy.”

Tôi đỏ bừng mặt vì xấu hổ:
“Trước kia còn non dại, không tính được.
“Nhưng dù sao tôi vẫn muốn xin lỗi anh vì chuyện trước đây, là do tôi chưa trưởng thành.”

Hồi đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến việc giành học bổng.
Cuộc sống chật vật từng ngày.
Đâu còn dư tâm sức cho những chuyện khác.

Dù tôi đã tìm hiểu trước.
Thực ra học bổng nghèo đối với Lục Nghiễn Nam không quan trọng lắm.
Lúc người khác còn làm trợ giảng, anh đã là thành viên chủ chốt trong nhiều dự án nghiên cứu, cộng thêm các bài đăng khác, vốn dĩ không thiếu tiền.

“Không sao đâu.”

Mùi trà ô long nhẹ nhàng lan tỏa nơi chóp mũi, Lục Nghiễn Nam nhẹ nhàng ôm tôi, giọng nói khẽ khàng: “Anh sẽ đợi khi em sẵn sàng, Kỷ Ninh.”

Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã lịch sự buông tôi ra.

15

Tôi ở lại thêm hai ngày để hoàn tất công việc.

Sau đó lên chuyến bay về Thượng Thành.

Vừa xuống máy bay, tôi đã nhận được tin nhắn mời họp mặt của Trương Hi Hi.

“Kỷ Ninh, hôm nay sinh nhật lão Trần, đến tụ họp đi nhé.”

Tôi vội vàng đặt hành lý xuống.
Lại lập tức chạy đến địa chỉ cô ấy gửi.

Vừa bước vào quán, tôi đã nhận được tin nhắn từ Trương Hi Hi: “Kỷ Ninh, đừng vào vội, chút nữa hãy đến.”

Ngay khoảnh khắc đọc được tin nhắn đó.
Tôi đã nhận ra có gì đó không ổn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi.

Vì trong lúc tôi đang xem điện thoại.
Tôi đã vô thức đẩy cửa phòng riêng ra.

Giang Hạo cùng nhóm bạn đứng hai bên, trong tay cầm pháo hoa giấy.

Những cánh hoa giấy đủ màu ào ào bay xuống, phủ đầy lên đầu tôi.

Họ reo hò phấn khích.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy cả người lẫn trái tim đều mệt mỏi rã rời.

Tôi quay người định bỏ đi.

“Kỷ Ninh.”

Chu Tứ vội vã gọi tôi, ôm bó hoa bước ra từ phía sau đám người: “Lấy anh nhé!”

Giang Hạo dẫn đầu cổ vũ:
“Kỷ Ninh, cảm động chưa!”
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi!”

Tiếng hò reo ngày càng lớn.

Họ dường như tin chắc tôi sẽ không làm mọi người bẽ mặt trước đám đông, sẽ không từ chối.

Chu Tứ chắc cũng nghĩ vậy, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên:
“Kỷ Ninh, anh biết hôm đó em cố ý chọc tức anh, em không phải loại con gái tùy tiện như vậy, em sẽ không…”

“Tôi sẽ.” Tôi bình thản đáp.

Chu Tứ nheo mắt, cẩn thận quan sát nét mặt tôi.

Nhưng anh ta bất lực nhận ra, không thể tìm thấy dù chỉ một chút sơ hở.

Đôi mắt Chu Tứ lập tức đỏ lên.

Anh ta đấm mạnh xuống bàn, làm vỡ chai rượu đắt tiền, mảnh thủy tinh văng khắp nơi.

Chưa dừng lại, anh ta còn đập phá mọi thứ trong tầm mắt.

Phòng riêng trở nên tan hoang.

Nụ cười trên mặt tất cả mọi người đều đông cứng.

“Ra ngoài hết cho tôi!”

Anh ta gầm lên với Giang Hạo và mọi người.

16

Chu Tứ dần bình tĩnh lại.
Anh tựa người vào cánh cửa, ngậm điếu thuốc trong miệng.
Ánh mắt anh dừng trên người tôi.

Khói thuốc lượn lờ, tôi không nhìn rõ được vẻ mặt anh.

“Anh sẽ nói rõ ràng với Mạnh Hạ, để cô ấy đi điều trị.
“Nếu em không thích cặp nhẫn đó, chúng ta có thể đi chọn lại một đôi khác.
“Váy cưới sẽ đặt ở cửa hàng mà em thích, tiệc cưới cũng sẽ làm theo ý em.”

Cuối cùng, anh khẽ nhắm mắt lại.

“Còn về… chuyện sai lầm mà em đã làm, anh không để tâm.”

Anh nói rất chậm, như thể phải rất khó khăn mới có thể đưa ra quyết định này.

Thì ra anh cũng biết điều Mạnh Hạ cần là bác sĩ, chứ không phải anh.

Tôi phải thừa nhận, đến lúc này tôi vẫn không thể hoàn toàn khống chế được cảm xúc của mình.

Tôi vẫn thất vọng, vẫn phẫn nộ vì câu nói đó.

Vậy nên tôi đã giơ tay, tát thẳng vào mặt anh.

Chu Tứ bị đánh bất ngờ, ngơ ngác nhìn tôi.

“Nhưng tôi để tâm!”

“Chu Tứ, anh hoàn toàn có thể làm như vậy sớm hơn! Nhưng anh cố tình mượn cớ này để thỏa mãn tiếc nuối thời trẻ của mình.”

“Đó chưa phải điều tệ nhất!”

“Điều tệ nhất là, anh vừa muốn tận hưởng sự ngọt ngào của mối tình dang dở với Mạnh Hạ, vừa muốn tôi tiếp tục yêu anh như trước!”

“Anh đúng là tệ hại đến cùng cực!”

Bị tôi phơi bày trần trụi, không còn chỗ trốn.

Hơi thở của Chu Tứ khựng lại trong giây lát, anh chỉ có thể yếu ớt phản bác: “Anh không có.”

“Anh có!”

Tôi không thể nhẫn nhịn thêm, lại tát thêm một cái: “Chu Tứ, anh thật là hèn hạ!”

Tôi dứt khoát quay người bỏ đi.

Chu Tứ lao lên muốn cản tôi, nhưng cuối cùng lại bị ánh mắt lạnh lùng của tôi làm cho chùn bước.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi rời đi.

Vẻ mặt anh lạc lõng.
Giống như một đứa trẻ không ai cần đến.