8
Sau khi Giang Hạo rời đi, tôi bước ra khỏi phòng khách.
Chu Tứ ban nãy vẫn nằm trên sofa, nhưng như thể vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của tôi.
Thấy tôi xuất hiện, anh lập tức ngồi dậy, ánh mắt bám theo tôi.
Thấy tôi không thèm nhìn anh.
Anh đưa tay cản tôi lại, giọng đầy ấm ức và tủi thân một cách kỳ lạ:
“Kỷ Ninh, anh khó chịu, sao em còn không chăm sóc anh.”
Trước đây, mỗi lần Chu Tứ say rượu về nhà, đều là tôi chăm sóc anh.
Có mấy lần anh say quá, nôn lên cả người tôi.
Tôi chưa từng để bụng.
Ngược lại, tôi luôn bận rộn lo lắng cho anh.
Nấu cháo nóng cho anh ăn, lau mặt lau người cho anh, dỗ anh ngủ.
Cuối cùng mới quay lại dọn dẹp cho bản thân mình.
Tôi cầm ly nước lên, nhấp một ngụm:
“Chăm sóc anh rồi, người không khỏe sẽ là tôi.”
Chu Tứ bực bội kéo cổ áo, giữa chân mày là sự khó chịu:
“Em nhất định phải cãi nhau sao, anh đã cố ý về với em rồi.”
Trong miệng anh.
Tôi như thể đã trở thành một người gây sự vô lý.
“Không cần đâu.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Chúng ta đã chia tay rồi, Chu Tứ.”
Căn phòng rơi vào im lặng.
Không ai nói thêm gì nữa.
Chỉ còn tiếng kim đồng hồ trên tường tích tắc tích tắc vang lên.
“Em đang giận sao?”
Chu Tứ đột nhiên bật cười, nắm lấy tay tôi kéo mạnh, đè tôi xuống:
“Không phải là vì dạo này anh chưa thỏa mãn em sao, hửm?”
Hơi thở ấm nóng phả vào cổ tôi.
Trong lòng tôi bỗng chốc trống rỗng.
Đàn ông hình như luôn dễ dàng đối lập tình yêu và tình dục.
Lẽ ra hai thứ này phải có thứ tự chứ nhỉ?
Không phải là có yêu rồi mới có thể thân mật sao?
“Thật ghê tởm.”
Anh như không nghe rõ: “Gì cơ?”
Tôi lặp lại khẽ khàng: “Tôi nói, anh, thật ghê tởm.”
Chu Tứ nhìn tôi chằm chằm, như muốn xác nhận xem tôi có phải đang nói trong lúc tức giận hay không.
Đáng tiếc, tôi không phải nói bừa.
Anh hít sâu một hơi, đấm mạnh xuống sofa bên cạnh mặt tôi:
“Anh đã nói chỉ là diễn kịch thôi mà!
“Anh đã hạ mình rồi, em còn muốn anh làm thế nào nữa?
“Kỷ Ninh, em trước đây không như thế này.”
Cuối cùng, anh kết thúc bằng câu đó, cúi đầu, ra vẻ như người bị tổn thương là anh.
Tôi bật cười khinh miệt:
“Vậy hôn nhau cũng là diễn kịch sao?”
Tôi mở điện thoại, ném thẳng vào mặt anh.
Màn hình dừng lại ở cảnh anh hôn Mạnh Hạ.
Chu Tứ lập tức giận dữ, bật người dậy, sắc mặt vô cùng khó coi:
“Dù em có tin hay không, tóm lại chúng ta chưa làm gì quá giới hạn.”
Trên mạng nói không sai.
Khi không còn lời nào để nói, người ta thật sự sẽ bị chọc cười trong tức giận.
Tôi như bị rút cạn toàn bộ sức lực.
“Cút!” Tôi ném áo khoác của Chu Tứ vào mặt anh.
Anh nhận lấy áo khoác, sắc mặt lạnh như băng.
Chu Tứ nhìn tôi thật lâu.
Cuối cùng vẫn rời đi.
Trước khi đi, anh ném lại một câu:
“Kỷ Ninh, nhớ kỹ, là em đã đẩy anh vào vòng tay người khác!”
9
Sau khi Chu Tứ rời đi, tôi thu dọn hành lý.
Đảo mắt nhìn quanh căn nhà mà tôi đã tự tay bài trí.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy mình thật hoang mang.
Tôi ngồi sụp xuống đất, cảm giác nghẹn ngào dâng lên từng đợt, như muốn nhấn chìm tôi.
Từng giọt nước mắt rơi lách tách trên thảm.
Nỗi đau và sự không cam lòng trong suốt quãng thời gian qua như muốn bùng nổ hết vào lúc này.
Tiểu Trấp nhẹ nhàng nhảy vào lòng tôi.
Cái đầu lông xù của nó không ngừng dụi vào người tôi.
Tôi không để ý đến nó.
Nó liền vòng quanh tôi, dùng chiếc đuôi lớn cọ cọ vào tay tôi.
Bị Tiểu Trấp chọc cười, tôi nói:
“Mày còn có lương tâm hơn anh ta nhiều.”
Tiểu Trấp là con mèo mà tôi và Chu Tứ cùng nhau mang về.
Nhưng từ trước đến giờ luôn là tôi chăm sóc nó.
Vậy nên, nó cũng không thân thiết với Chu Tứ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi trở nên kiên định.
Căn nhà này, tôi có thể bỏ lại tất cả.
Nhưng con mèo này, nhất định phải là của tôi!
Tôi lập tức cho Tiểu Trấp vào balo mèo, mang theo hết số thức ăn dành cho mèo.
Kéo vali, cùng nó rời đi.
Trở về khu nhà tập thể cũ nát.
Vừa hay dì nhỏ của tôi đang phơi quần áo ngoài hành lang.
Thấy tôi, dì vội lau tay rồi chạy xuống cầu thang:
“Kỷ Ninh, sao đột nhiên về nhà không nói trước với dì, để dì còn chuẩn bị mấy món cháu thích ăn chứ.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Dì giành lấy vali từ tay tôi.
Tôi không cản nổi dì, đành để dì cầm:
“Dạo này cháu phải đi công tác một thời gian, tranh thủ về thăm dì, chiều nay phải bay rồi.”
Việc công tác lần này, công ty đã nói với tôi từ hai ngày trước.
Họ cũng đã thông báo từ sớm.
Lần công tác này sẽ khá dài, có thể kéo dài hơn hai tháng.
Dì nhỏ tặc lưỡi:
“Vội thế cơ à, dì còn định gọi anh họ cháu về ăn bữa cơm nữa chứ.”
Dì bỗng nhìn ra sau lưng tôi:
“Chu Tứ đâu rồi?”
Tôi lắc đầu.
Dì khựng lại một chút, nhưng cũng không hỏi thêm.
Chỉ ôm lấy balo mèo trên lưng tôi:
“Cháu cứ yên tâm đi công tác, dì đảm bảo với cháu, đợi cháu về, con mèo này sẽ mập thêm mười cân!”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Cảm ơn dì nhỏ.”
10
“Lần này khá nan giải đấy.”
Vừa xuống sân bay, người đồng nghiệp đã nhắc tôi trước một câu.
Nghe nói lần này bên đối tác đặc biệt cứng rắn.
Điều kiện thế nào cũng không đàm phán được.
Đã vậy, còn có hậu thuẫn lớn phía sau, không thể đắc tội.
Ban đầu cứ tưởng đây lại là một dự án chẳng đi đến đâu.
Ai ngờ đối phương bỗng nhiên đích danh yêu cầu người phụ trách dự án của chúng tôi phải đích thân tới đàm phán.
Vậy nên, với tư cách là người chịu trách nhiệm, chuyến công tác lần này của tôi mới trở nên đột ngột như thế.
“Nghe nói anh chủ bên đó đẹp trai lắm, chỉ là tính tình khá chua ngoa.” Đồng nghiệp Lâm Phương ngồi bên cạnh lẩm bẩm.
Tôi nghĩ, có thể chua ngoa đến mức nào chứ.
Lúc vào bàn đàm phán.
Tôi mới phát hiện, lời đồng nghiệp nói vẫn còn quá nhẹ.
Người của bên đối tác chê bai phương án của chúng tôi không còn gì để nói.
Đây là phương án mà tôi đã tự mình dẫn dắt cả đội, thức trắng nhiều đêm mới làm ra được, tốn biết bao tâm huyết.
Không ai trong đội dám phản bác.
Tôi cố gắng nhẫn nhịn:
“Ngân sách đã được tối ưu đến mức thấp nhất, theo phương án của chúng tôi, lợi nhuận đạt được chắc chắn sẽ vượt kỳ vọng, tôi cho rằng…”
“Tiểu thư Kỷ.”
Người đàn ông ngồi tựa lưng vào cửa sổ sát đất bỗng nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên mép bàn.
Anh ta cắt ngang lời tôi đang nói.
Bị đôi mắt đen sâu thẳm ấy bất ngờ đối diện, tôi thoáng luống cuống:
“À?”
Lục Nghiễn Nam khẽ cong khóe môi:
“Vậy thì, hợp tác vui vẻ.”
Chủ đầu tư đã lên tiếng.
Mọi việc sau đó tiến triển rất nhanh.
Đi khảo sát địa điểm, định hướng, ký hợp đồng.
Tất cả đều được sắp xếp trật tự.
Chưa đến một tháng, dự án đã bước vào giai đoạn hoàn thiện.
Mọi người trong đoàn đều cảm thán không ngờ lần này lại thuận lợi đến vậy.
Chỉ có tôi, trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
Nhưng kể từ hôm đàm phán hôm đó,
Lục Nghiễn Nam cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa.
11
Tối nay là tiệc ăn mừng.
Các đồng nghiệp khác đã đi từ sớm, từng nhóm từng nhóm tụ tập lại.
Tòa nhà trở nên trống vắng, chẳng còn mấy người.
Tôi vì có cuộc họp trực tuyến đột xuất nên mãi đến bây giờ mới kết thúc, đang trên đường đến phòng tiệc.
Điện thoại trong túi rung lên vài cái.
Là Chu Tứ nhắn đến.
Khi tôi đang họp, anh ta đã gọi cho tôi, tôi không nghe máy, nên anh ta chuyển sang nhắn tin.
【Em đã chuyển đi rồi sao?】
【Còn Tiểu Trấp thì sao, mang trả lại đi, cô ấy muốn nuôi.】
Sau đó là một loạt tin nhắn mới:
【Hôm nay anh đã đi mua nhẫn rồi.】
【Nếu em không quay lại, anh không thể đảm bảo chủ nhân chiếc nhẫn đó vẫn là em.】
【Kỷ Ninh, em suy nghĩ cho kỹ.】
Trên đầu vang lên giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông:
“Bạn trai à?”
Tôi gập điện thoại lại, quay đầu nhìn anh.
“Xin lỗi, tôi vô tình nhìn thấy.”
Lục Nghiễn Nam mím môi, trông có vẻ không vui:
“Tôi có thể nói thẳng không? Anh ta thật tệ.”
Tôi nhét điện thoại vào túi, hoàn toàn đồng ý:
“Đúng là tệ thật.”
Khóe môi Lục Nghiễn Nam dường như khẽ cong lên, nhưng nụ cười chỉ thoáng qua:
“Đi thôi, cùng đi nào.”