4

Tôi luôn tin chắc một điều: Giang Hạc Niên nhất định sẽ cưới Sở Liên Nguyệt.
Họ giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết, dù quá trình có bao nhiêu ngược tâm, cuối cùng cũng sẽ là cái kết ngọt ngào.

Sau khi phát hiện mình mang thai, tôi có thoáng nghĩ đến việc liệu có nên “mượn bụng sinh con để lên đời” hay không, nhưng tôi nhanh chóng tỉnh táo lại.
Giang Hạc Niên tuyệt đối không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Sở Liên Nguyệt mang thai con của anh ta.

Vậy nên, lúc thai vẫn còn nhỏ, tôi quyết định làm phẫu thuật sớm, ít nhất sẽ đỡ tổn hại đến cơ thể.
Tôi thậm chí còn tính xong cả kế hoạch sau khi làm tiểu tháng sẽ tìm cách để Giang Hạc Niên tránh xa tôi một chút.

Nhưng tính đi tính lại, tôi lại không ngờ được rằng Giang Hạc Niên lại đồng ý làm cha!

Tôi sợ anh ta chỉ là nhất thời hồ đồ, nên dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, nghiêm túc khuyên nhủ:
“Anh đừng có bốc đồng.
“Nếu thật sự giữ lại đứa bé này, anh và cô Sở coi như hoàn toàn không còn cơ hội.”
“Anh nghĩ xem, anh đã vì cô ấy mà hy sinh biết bao, anh yêu cô ấy sâu đậm mà!”

Tôi còn nói thêm, hơi do dự:
“Nếu anh thực sự muốn có con… thì hay là anh cứ nói thẳng với cô Sở đi? Em nghĩ chắc cô ấy cũng đồng ý thôi.”

Tôi là người ngoài cuộc nên nhìn rất rõ.
Sở Liên Nguyệt để tâm đến sự tồn tại của tôi, cô ấy hy vọng Giang Hạc Niên cho cô ấy một lối thoát.
Còn Giang Hạc Niên thì bất mãn với thái độ lạnh nóng thất thường trước đây của cô ấy, muốn để cô ấy cũng phải nếm trải cảm giác dằn vặt.

Chỉ cần một trong hai người họ chịu chủ động xuống nước, mềm lòng làm hòa, thì ngay lập tức họ sẽ có cái kết viên mãn.

Giang Hạc Niên không nói gì.
Anh ta lại rút ra một điếu thuốc ngậm trên môi, định châm lửa nhưng không hiểu nghĩ đến điều gì, lại cất bật lửa vào túi.

“Tống Ái Hân, em thích anh đúng không?” Anh ta đột nhiên quay sang hỏi tôi.

Tôi không chút do dự gật đầu:
“Đương nhiên rồi!”

Anh ta đẹp trai, có cơ bụng sáu múi, có tiền, lại hào phóng.
Phụ nữ nào mà không thích anh ta chứ, trừ phi bị mù.

“Vậy chúng ta kết hôn đi.”

5

Tôi thật sự cảm thấy Giang Hạc Niên điên rồi.
Anh ấy lại muốn kết hôn với tôi!

Nhưng cơ hội ngàn năm có một như thế này, sao tôi có thể bỏ lỡ.
Vậy nên tôi lập tức lấy căn cước công dân ra, chăm chú nhìn anh ta:
“Anh chắc chắn chưa? Anh nghĩ kỹ rồi chứ?”

Giang Hạc Niên nhất thời không trả lời.
Tôi sợ ép quá sẽ kích thích tâm lý phản nghịch của anh ta, vội vàng dịu giọng, nở nụ cười nhẹ nhàng:
“Anh yên tâm, em biết rõ, người anh thật lòng yêu chỉ có Sở Liên Nguyệt thôi.
“Cho nên dù chúng ta kết hôn, em cũng sẽ không bao giờ ngăn cản anh thân thiết với cô ấy.
“Nếu một ngày nào đó, anh muốn cho cô ấy một danh phận, em sẽ lập tức đồng ý ly hôn, tuyệt đối không làm phiền anh.”

Giang Hạc Niên nhíu mày: “Tại sao em lại tự hạ thấp mình như vậy?”

“Vì em thích anh mà.” Tôi nở nụ cười nhạt, “Trước người mình thích, em có thể không cần tự trọng.”

Thật ra câu này cũng không hoàn toàn là nói dối. Tôi thích tiền, vì tiền tôi có thể không cần gì hết.
Mà trong mắt tôi, Giang Hạc Niên chính là tiền.

Giang Hạc Niên nhìn tôi ngơ ngác, như thể qua tôi, anh ta thấy lại chính mình năm xưa từng theo đuổi Sở Liên Nguyệt, cam tâm tình nguyện hạ mình cầu xin cô ấy quay đầu.

Cuối cùng, anh ta cũng rút căn cước ra, hít sâu một hơi:
“Đi thôi, chắc bên Cục Dân Chính vẫn chưa tan làm.”

Tôi thấp thỏm lo sợ, chỉ sợ Giang Hạc Niên đổi ý.
Nhưng dù anh ta không hề vui vẻ trong suốt quá trình, cũng may là anh ta không hề do dự.

Lúc chụp ảnh, nhiếp ảnh gia bảo chúng tôi đứng gần nhau hơn, Giang Hạc Niên còn chưa kịp nhích lại thì tôi đã chủ động áp sát, hai người cuối cùng cũng dựa đầu vào nhau thân mật.

“Rắc” một tiếng, tất cả đã được quyết định.

Ra khỏi Cục Dân Chính, Giang Hạc Niên nói sẽ cho người đến nhà tôi thu dọn đồ đạc, bảo tôi chuyển về sống chung với anh ta.

Tôi chu đáo nói: “Thôi bỏ đi, không tiện lắm đâu.”

Nhà Giang Hạc Niên, Sở Liên Nguyệt từ trước đến nay ra vào tự do.
Vậy nên anh ta rất hiếm khi dẫn phụ nữ về nhà, thỉnh thoảng tôi có đưa anh ta về cũng chưa từng ở lại qua đêm.

Giang Hạc Niên nghĩ một lúc: “Không sao, anh đổi mật khẩu là được.”

Nói đến mức này rồi, tôi cũng không tiện từ chối nữa. Dù sao đồ đạc cũng không cần tôi tự tay dọn, chuyển thì chuyển thôi.

“Chuẩn bị đám cưới cũng cần thời gian, bây giờ em cũng không nên mệt mỏi quá, hay là chờ sinh con xong rồi làm?”

Tôi hiểu ý gật đầu: “Không sao đâu, dù không làm cũng được. Em sẽ chú ý, cũng sẽ không nói với người ngoài là chúng ta đã đăng ký kết hôn.”

Giang Hạc Niên định giải thích gì đó, ngập ngừng một chút, rồi nói:
“Tuỳ em, anh không bận tâm.”

Tôi tất nhiên hiểu rõ tâm tư của anh ta.
Anh ta không muốn chuyện mình đã kết hôn bị lộ khắp nơi — dù sao thân phận của tôi thực sự chẳng có chút danh giá nào.

Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy tôi dù sao cũng là mẹ của đứa con anh ta, tôi vẫn luôn biết điều và không gây phiền phức, cũng nên cho tôi chút tôn trọng cơ bản.

Tôi khẽ xoa bụng, vẫn còn phẳng lì, nhẹ nhàng thở dài.

Bé con à, con đúng là phúc tinh của mẹ!

6

Việc sống chung với Giang Hạc Niên thực ra dễ chịu hơn tôi tưởng rất nhiều.
Tuy anh ấy lúc ở bên Sở Liên Nguyệt thường nóng nảy như một con rồng phun lửa, nhưng phần lớn thời gian, cảm xúc của anh ấy lại khá ổn định.

Cũng đúng thôi, con người chỉ khi đứng trước người quan trọng của mình mới dễ bận lòng, dễ mất kiểm soát.
Anh ấy không yêu tôi, nên mới có thể đối xử tốt với tôi như vậy.

Chỉ là gần đây, dường như Giang Hạc Niên ít liên lạc với Sở Liên Nguyệt hơn, tôi đã lâu không thấy anh ấy gọi điện cho cô ấy.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Buổi tối, khi đang xem TV, điện thoại của Giang Hạc Niên reo lên.
Tôi nằm dài trên sofa, anh ấy ngồi xếp bằng trước bàn trà xử lý công việc, điện thoại bật loa ngoài.

Là bạn thân của Giang Hạc Niên gọi rủ anh ấy đi chơi.
Giang Hạc Niên từ chối rất dứt khoát.

“Anh bạn, dạo này cậu làm sao vậy? Đi ăn không đi, hát karaoke cũng không đi, tính ở ẩn luôn à?”
Đối phương ngạc nhiên, rồi hạ giọng, thì thầm nói:
“Chẳng lẽ cậu lại đang cãi nhau với Sở Liên Nguyệt à?”

Giang Hạc Niên đáp: “Không có.”

“Xạo quá! Bạn thân của Sở Liên Nguyệt mấy lần hỏi thăm tin tức của cậu rồi đấy.
Nói thật nhé, làm đàn ông thì cũng nên rộng lượng chút.
Sở Liên Nguyệt đúng là có hơi kiêu kỳ, nhưng không phải do cậu chiều từ nhỏ đến lớn sao?
Cậu cũng lớn rồi, đừng lấy Tống Ái Hân làm bia đỡ đạn nữa, quay về sống đàng hoàng với Sở Liên Nguyệt đi.”

“Tống Ái Hân không phải bia đỡ đạn.”

“Câu này cậu lừa được Sở Liên Nguyệt thôi, với tôi thì đừng có giả vờ nữa!
Nói thật nhé, Sở Liên Nguyệt đang ở ngay cạnh tôi, nếu cậu không tới, chắc cô ấy sẽ phá banh chỗ này luôn đó!”

“Cứ để cô ấy phá, nhớ bắt cô ấy bồi thường là được.”

Nói xong, Giang Hạc Niên cúp máy.

Tôi kinh ngạc nhìn nghiêng gương mặt anh ấy.
Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Giang Hạc Niên quay đầu sang: “Sao vậy?”

“Anh… anh để Sở Liên Nguyệt tự bồi thường à?” Tôi thực sự nghi ngờ mình nghe nhầm.

Theo tôi biết, Sở Liên Nguyệt có khả năng phá hoại đứng đầu trong đám con nhà giàu này, nhưng cô ấy luôn dựa vào việc Giang Hạc Niên sẽ đứng ra dọn dẹp hậu quả, nên trước giờ cứ thấy gì không vừa mắt là cô ấy đập.

Trước đây, cô ấy từng dẫn người đến ký túc xá đại học của tôi, phá tan nát giường, bàn học và tủ của tôi, đến cả bạn cùng phòng của tôi cũng bị vạ lây.

Lúc đó tôi vui đến mức suýt chút nữa mở tiệc ăn mừng.
Thật ra tôi cũng chẳng ưa mấy đồ đạc cũ đó từ lâu rồi, nhưng vì tiếc tiền nên vẫn cố dùng.
Sở Liên Nguyệt vừa rời đi, tôi lập tức nhận được “phí bồi thường” từ Giang Hạc Niên.

Tôi lấy số tiền đó tân trang lại ký túc xá, bạn cùng phòng ai cũng khen tôi có mắt thẩm mỹ, phá đúng là đẹp thật!

Nghĩ đến đây, tôi hơi tiếc nuối thở dài.
Sớm biết vậy tôi đã không vội chuyển đến đây làm gì. Với tính cách của Sở Liên Nguyệt, nếu cô ấy biết tôi và Giang Hạc Niên đã đăng ký kết hôn, chắc chắn cô ấy sẽ dẫn người tới phá nhà tôi thêm lần nữa.
Chẳng phải tôi sẽ có thêm cơ hội sửa nhà sao!

Giang Hạc Niên không hiểu tôi đang tiếc nuối điều gì, anh ấy nhìn tôi vài giây, rồi thu ánh mắt về, thản nhiên nói:
“Em muốn tiền của chồng mình bị tiêu vào người phụ nữ khác à?”

Tôi lập tức ngoan ngoãn lắc đầu: “Không muốn.”

Nhưng tôi lại thắc mắc: “Nhưng với anh, Sở Liên Nguyệt đâu thể tính là ‘người phụ nữ khác’ đúng không?”

Động tác gõ bàn phím của Giang Hạc Niên khựng lại một chút, sau đó lại làm như không có chuyện gì:
“Chắc vậy.”