Tôi đã mang thai.
Nhưng tôi không dám nói với bạn trai.
Gần đây anh ấy đang cãi nhau với “bạch nguyệt quang” của mình, tâm trạng rất bực bội.
Tôi nghĩ, là một cô bạn gái hiểu chuyện, tôi nên tự giác.
Vậy nên tôi đã đặt lịch phá thai.
Chưa kịp vào phòng phẫu thuật thì tôi gặp ngay bạn trai, người đang đưa bạch nguyệt quang đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Anh ấy nhìn tôi, rồi nhìn tờ phiếu phẫu thuật trên tay tôi.
“Em mang thai à?”
“Ừ.”
“Đứa bé là của anh sao?”
“Đúng vậy.”
Anh ấy đi đến chỗ cầu thang, hút liền một điếu thuốc, sau đó quay lại nói với tôi: “Vậy em sinh nó đi, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi trừng to mắt, không thể tin nổi: “Anh điên rồi sao? Còn bạch nguyệt quang của anh thì sao?”
1
Ban đầu, Giang Hạc Niên tìm đến tôi, chỉ để chọc tức bạch nguyệt quang của anh ấy.
Năm đó, tôi còn làm thêm ở một câu lạc bộ, khi mang đĩa trái cây vào phòng VIP, tình cờ đụng phải Giang Hạc Niên và Sở Liên Nguyệt đang cãi nhau ầm trời.
Anh ta nói: “Cô lén lút dây dưa với đám bạn trai của cô thì được, còn tôi tìm phụ nữ thì không được à? Sở Liên Nguyệt, cô thật là tiêu chuẩn kép đấy!”
Cô ta đáp: “Giang Hạc Niên, anh đừng có vu oan cho tôi, gọi là dây dưa gì chứ? Tôi và họ trong sạch, đâu giống anh, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể lên giường với anh!”
Anh ta lại nói: “Trong sạch? Ừ thì, nắm tay, ôm ấp, hôn môi, vậy mà gọi là trong sạch sao?”
Cô ta tiếp tục: “Đó chỉ là nghi thức xã giao ở nước ngoài thôi, với lại dù tôi có nắm tay, ôm ấp, hôn môi thì cũng vẫn sạch sẽ hơn anh! Anh là một quả dưa chuột bẩn thỉu! Tôi thà độc thân cả đời cũng không bao giờ ở bên loại người như anh!”
Anh ta tức cười: “Cô đang dọa ai vậy? Cô nghĩ tôi thiếu cô một cô bạn gái chắc?”
Tôi cúi đầu, giả vờ không thấy, lặng lẽ đặt đĩa trái cây xuống, vừa định rời đi.
Giang Hạc Niên bỗng gọi tôi lại, trước mặt Sở Liên Nguyệt đưa tôi một thẻ đen, hỏi: “Làm bạn gái tôi nhé?”
Tôi sững người.
Sở Liên Nguyệt cười khinh: “Ai thèm mấy đồng tiền thối của anh chứ?”
Tôi lập tức phản ứng lại, sợ anh ta đổi ý, vội vàng cầm lấy thẻ, ngoan ngoãn đứng sau lưng anh ta: “Bạn trai ơi, em tên là Tống Ái Hân.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Biểu cảm của Sở Liên Nguyệt như một bảng pha màu bị lật đổ, trừng mắt nhìn tôi đầy tức giận, cuối cùng không kìm được, tát cho Giang Hạc Niên một cái.
Sau đó quay người bỏ đi.
Giang Hạc Niên lau mặt, mệt mỏi ngã phịch xuống ghế sofa.
Căn phòng lúc đó bừa bộn, tôi yên lặng đặt thẻ đen lên bàn trà, nhặt mấy chai rượu và ly thủy tinh rơi dưới đất, vừa định đi ra thì bị anh ta gọi lại: “Này, lúc nãy em nói em tên gì ấy nhỉ?”
“Tống Ái Hân, chữ ‘ái’ trong ‘tình yêu’, chữ ‘hân’ trong ‘vui mừng’.”
“Tên hay đấy.” Giang Hạc Niên bất chợt bật cười, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, “Nhìn em còn trẻ nhỉ? Vẫn là sinh viên à?”
“Vâng, năm ba đại học, cùng trường với anh.”
Giang Hạc Niên khựng lại: “Em biết anh à?”
Tôi thầm nghĩ, mấy màn ‘anh yêu em, anh yêu em đến mức nào, anh không yêu em, anh chẳng quan tâm em’ của anh và Sở Liên Nguyệt đã bắt đầu diễn từ năm nhất, dân hóng chuyện như bọn tôi ăn dưa hóng chuyện về hai người chắc cũng đủ chất thành núi rồi, làm sao mà không biết tên anh được chứ.
Có lẽ Giang Hạc Niên cũng nghĩ đến điều này, cười tự giễu: “Các em có phải đều nghĩ anh bị thần kinh không?”
“Không đâu.” Tôi bình tĩnh đáp, “Chuyện tình yêu chỉ nảy sinh trong nhà giàu, hai người có thể dây dưa nhiều năm như vậy, chứng tỏ không chỉ có tiền, mà còn rất yêu nhau.”
Không giống tôi, trong đầu chỉ có ‘kiếm tiền’ và ‘kiếm thật nhiều tiền hơn nữa’.
Giang Hạc Niên nhìn tôi vài giây, bỗng lấy điện thoại ra: “Thêm wechat đi.”
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
“Vừa nãy em chẳng đồng ý làm bạn gái anh rồi sao?” Giang Hạc Niên nhướng mày, “Sao nào? Định hối hận à?”
2
Tôi tất nhiên không thể hối hận.
Dù sao gia thế của Giang Hạc Niên ai cũng biết là tốt, mà anh ta cũng nổi tiếng hào phóng.
Để moi được nhiều tiền hơn từ anh ta, tôi phải nói là luôn hết mình đáp ứng mọi yêu cầu.
Bất cứ lúc nào, chỉ cần anh ta gọi, dù là núi đao biển lửa, tôi cũng sẽ lập tức có mặt.
Ban đầu chẳng ai coi tôi ra gì, ai cũng biết rõ, tôi chỉ là tấm bia đỡ đạn mà Giang Hạc Niên cố tình tìm để chọc tức Sở Liên Nguyệt.
Cho đến buổi tiệc sinh nhật của Giang Hạc Niên, anh ta trước mặt mọi người, bao gồm cả Sở Liên Nguyệt, công khai tuyên bố tôi chính là bạn gái chính thức của anh ta.
Không phải giả, không phải diễn, anh ta thật sự có tình cảm với tôi.
Những người có mặt đều là con nhà giàu, quen biết nhau nhiều năm, chỉ có tôi là người ngoài.
Lời Giang Hạc Niên nói chẳng khác nào đem tôi ra làm bia ngắm.
Có cô gái thân với Sở Liên Nguyệt lập tức mỉa mai: “Giang Hạc Niên, đừng có dẫn mấy loại mèo chó nào đến trước mặt bọn tôi, mất giá lắm!”
Sở Liên Nguyệt vẫn còn giữ được lý trí, cô ấy biết chuyện này nằm trong tay Giang Hạc Niên chứ không phải tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Vậy nên ly rượu vang trong tay cô ấy lập tức bị hắt thẳng vào mặt Giang Hạc Niên.
Nhưng sao tôi có thể để Giang Hạc Niên mất mặt được, tôi nhanh chóng né sang, để toàn bộ ly rượu đổ lên người mình.
Tôi bình tĩnh lau mặt, lại rút khăn giấy lau cổ.
Cả căn phòng im phăng phắc.
Sở Liên Nguyệt nhìn tôi không thể tin nổi, giọng run rẩy: “Tống Ái Hân, cô không biết xấu hổ sao? Cô không có tự trọng à?”
Cô ấy thật sự nói đùa rồi.
Tôi luôn cho rằng, thứ gọi là tự trọng, giống như tình yêu vậy, là món đồ xa xỉ chỉ dành cho người giàu.
Đến sống còn chưa lo được, còn nói gì đến tự trọng? Nực cười!
Tôi cảm thấy, tôi sống đến ngày hôm nay mà chưa từng phạm pháp, đã là rất có tự trọng rồi.
Còn chuyện có biết xấu hổ hay không?
Tôi có phải sắc nước hương trời đâu, tôi cũng muốn sống dựa vào nhan sắc lắm chứ, nhưng hiện thực không cho phép.
3
Tôi và Giang Hạc Niên chính thức trở thành “bạn trai bạn gái thật sự”, những chuyện nên làm, tất nhiên chuyện gì cũng không thiếu.
Chuyện này tôi đã sớm đoán trước, dù sao Giang Hạc Niên cho tôi rất nhiều thứ, tiền, hay là túi xách, trang sức đắt tiền.
Mạng sống của một công nhân công trình ngoài kia cũng chỉ đáng giá ba trăm ngàn.
Tôi đâu ngây thơ đến mức nghĩ rằng chỉ cần chạy vặt, làm nũng là có thể nhận được từng đó.
Nhưng từ đầu đến cuối tôi rất rõ ràng, cho dù Giang Hạc Niên đi đâu cũng dẫn tôi theo, công khai với mọi người tôi là bạn gái anh ta,
sự tồn tại của tôi cũng chỉ để chọc tức Sở Liên Nguyệt mà thôi.
Chính Giang Hạc Niên cũng thừa nhận, sự có mặt của tôi đã góp phần quan trọng trong việc thúc đẩy mối quan hệ của anh ta và Sở Liên Nguyệt tiến thêm một bước.
Trước đây Sở Liên Nguyệt luôn lạnh nhạt với Giang Hạc Niên, bên cạnh lại còn đủ kiểu bạn trai thân, tri kỷ nam.
Nhưng từ khi tôi danh chính ngôn thuận ở bên Giang Hạc Niên, phần lớn tâm tư của Sở Liên Nguyệt đều đặt vào việc làm thế nào để giành lại anh ta.
Thậm chí cô ấy bắt đầu coi tôi là tình địch thực sự.
Thỉnh thoảng cô ấy dùng vài chiêu trò để kéo Giang Hạc Niên đi, sau đó còn dùng ánh mắt khiêu khích nhìn tôi.
Tôi thấy rất buồn cười.
Cô Sở à, tôi là cái thá gì chứ? Cô khiêu khích tôi làm gì? Tôi cũng xứng sao?
Tất nhiên, tôi sẽ không nói mấy lời này ra.
Trong lòng tôi thầm mong Giang Hạc Niên và Sở Liên Nguyệt cứ tiếp tục dây dưa thêm trăm năm nữa đi,
để tôi còn có thể tiếp tục moi được bao nhiêu thì moi.
Có lần Giang Hạc Niên uống say, tôi đến quán bar đón anh ta về nhà.
Anh ta chán nản tựa vào lòng tôi, hỏi: “Phụ nữ các em đều như vậy sao? Khi anh hết lòng với cô ấy thì cô ấy không biết trân trọng, bây giờ anh tỏ ra lạnh nhạt, cô ấy lại bám lấy anh không rời.”
Tôi đáp: “Bệnh chung của loài người cả thôi, những thứ dễ có được thì sẽ không biết trân trọng.”
Nếu tôi có thể dễ dàng kiếm được một triệu, tôi cũng chẳng coi tiền là gì cả.
Mà thật ra, Giang Hạc Niên và Sở Liên Nguyệt đúng là một cặp oan gia thú vị.
Không chịu yêu đương tử tế, cứ phải dính vào mấy trò yêu hận tình thù.
Có lẽ người giàu ai cũng có chút sở thích kỳ quái.
Tuy tôi không hiểu, nhưng tôi tôn trọng.