Tốt nghiệp rồi, tôi lấy hết can đảm viết một đoạn văn dài để tỏ tình với nam thần.
Nam thần lịch sự từ chối, nói rằng anh ấy đã có người trong lòng.
Tôi nghẹn ngào gõ ra một dòng.
“Chúc anh hạnh phúc.”
“Tiêu Tấn.”
Bên kia gửi lại một dấu hỏi chấm.
“Tôi là Lâm Vân Chu.”
Xong rồi, tôi tỏ tình nhầm… thành nam thần của cả trường mất rồi.
1
Trường tôi có một nhân vật nổi bật.
Vừa đẹp trai, học giỏi, lại còn chơi bóng rổ cực đỉnh.
Tên là Lâm Vân Chu.
Còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi.
Tôi vẫn vững vàng ở vị trí nhất khối, cảm thấy hơi nhàm chán.
Thế là quyết định tìm ai đó để thích.
Nhưng người thích Lâm Vân Chu thì nhiều không đếm xuể, tôi tự biết mình chẳng có cửa.
Vậy nên tôi chuyển mục tiêu sang bạn cùng bàn kiêm anh em tốt của cậu ấy.
Tiêu Tấn.
Một nam sinh thể thao da ngăm.
Học lớp 12 quay lại bổ túc môn văn hóa.
2
Tuần đầu tiên quan sát Tiêu Tấn, tôi phát hiện anh ấy khá tốt bụng.
Tôi làm rơi bút, anh ấy ngồi bàn trước liền cúi người nhặt giúp.
Không giống như Lâm Vân Chu, lạnh lùng ít nói.
Như một bức tượng băng, đến quay đầu cũng lười.
Tuần thứ hai quan sát Tiêu Tấn, tôi phát hiện anh ấy hơi ngốc.
So với Lâm Vân Chu thông minh bên cạnh thì đúng là kém hẳn một bậc.
Nhưng tôi nghĩ học hành cũng cần có động lực, cắn răng thích luôn vậy.
Dù sao thì tôi cũng không thể thích Lâm Vân Chu, cậu ấy thực sự quá cao xa.
3
Rất nhanh tôi phát hiện ra một ưu điểm của Tiêu Tấn.
Anh ấy có sức bền tốt.
Ở đại hội thể thao, chạy 1000 mét mà không thở dốc, như một con trâu vậy.
Lâm Vân Chu thì không ổn, làn da trắng bệch cũng đỏ lên, đến đích thì cúi đầu thở gấp.
Tôi cầm chai nước đi về phía Tiêu Tấn, nhưng thấy bên cạnh anh ấy vây quanh khá nhiều người.
Bỗng dưng có chút chán nản.
Khóe mắt liếc thấy Lâm Vân Chu không biết từ khi nào đã đứng thẳng lưng, nghiêm chỉnh ở vạch đích, khá gần tôi.
Tôi tiện tay đưa chai nước cho cậu ấy.
Lâm Vân Chu khẽ ho một tiếng, rồi mới mở miệng.
“Cảm ơn.”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía không xa nơi Tiêu Tấn đang được vây quanh, có chút hụt hẫng.
Xem ra, Tiêu Tấn cũng khá hot.
4
Gần đây trên diễn đàn trường có một cuộc bình chọn “nam thần của trường”.
Tiêu Tấn mang điện thoại vào lớp học tối, lén lút đưa tôi xem.
Hiện tại, bác bảo vệ đang dẫn đầu, Lâm Vân Chu xếp thứ hai.
Tiêu Tấn thì nằm đâu đó ngoài top 50.
Bạn cùng bàn của tôi cảm thán:
“Bác ấy được vote kiểu tấu hài thôi, chứ ai cũng ngầm công nhận nam thần là Lâm học thần rồi.”
Tiêu Tấn đột nhiên hỏi tôi:
“Cố Hi, cậu thấy sao?”
Lâm Vân Chu ngồi hàng đầu đang chăm chú làm bài, không biểu cảm mà khẽ nghiêng người ra sau, nhưng tôi không để ý.
“Tớ thấy Tiêu Tấn cũng đẹp trai mà.”
Tiêu Tấn nhướng mày, liếc qua Lâm Vân Chu, bật cười.
“Tớ cũng thấy vậy. Thật ra Lâm Vân Chu cũng bình thường thôi mà.”
Anh ấy ghé sát lại nói nhỏ với tôi.
“Cố Hi, gu thẩm mỹ của cậu ổn đấy!”
Còn phải nói.
Quan sát suốt một tháng, tôi cũng bắt đầu thấy nước da ngăm của Tiêu Tấn nhìn thuận mắt rồi.
Tiêu Tấn ghé sát hơn một chút.
Anh ấy thì thầm hỏi: “Cậu thật sự thấy tớ đẹp trai hơn Lâm Vân Chu à?”
Khóe mắt liếc thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Vân Chu, tôi hơi chần chừ, rồi lập tức gật đầu.
“Thật mà.”
Tiêu Tấn vui đến mức lông mày cũng cong lên, cứ liếc trộm Lâm Vân Chu mãi.
Anh ấy còn định nói thêm gì đó.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Lâm Vân Chu lạnh lùng lên tiếng.
“Cậu ồn ào quá.”
Chắc là ảnh hưởng đến việc làm bài của cậu ấy rồi.
Rõ ràng bọn tôi nói rất nhỏ rồi mà.
Thật là… không dễ gần chút nào.
5
Kỳ thi tháng trước tôi xin nghỉ, lần này lại thi cùng phòng với Tiêu Tấn.
Thi xong còn nửa tiếng, tôi làm xong hết đề nên bắt đầu quan sát Tiêu Tấn.
Anh ấy không làm bài, cứ nhìn đông nhìn tây.
Nhìn một hồi thì phát hiện ra tôi.
Anh ấy giơ cằm ra hiệu, trong tay cầm một mẩu giấy vo tròn.
Không lẽ định xin đáp án?
“Cố Hi, cho cậu cái này…”
Đúng lúc đó, thầy giám thị đi tới, túm lấy tay Tiêu Tấn.
“Bạn học, tôi để ý cậu lâu rồi, đang định gian lận đúng không? Truyền gì đấy?”
Thầy mở tờ giấy ra, tôi cũng tò mò nhìn theo.
Nếu thật sự là xin đáp án thì… tôi sẽ xoá ngay cái crush này.
Giấy được mở ra, bên trong là…
Một viên kẹo cao su.
Tiêu Tấn ngượng ngùng cười.
“Em thấy bạn ấy chán quá, nên cho bạn ấy ăn cái này.”
Tôi và giám thị đều im lặng.
Thi xong, Lâm Vân Chu đến.
Lạ thật, bình thường cậu ấy luôn ôn bài ở phòng thi của mình mà.
Lâm Vân Chu đứng trước mặt Tiêu Tấn, quay lưng lại phía tôi, để lộ một bên mặt nghiêng đẹp đến khó tin, đứng thẳng tắp.
Không biết hai người họ đang nói gì.
“Cố Hi, cậu làm bài thế nào?”
Lâm Vân Chu đột nhiên quay lại hỏi tôi.
“Cũng ổn.”
Cậu ấy mím môi, khẽ gật đầu.
Hỏi làm gì chứ? Không lẽ định tranh vị trí nhất của tôi?
Thâm thật.
Đến môn thứ hai, tôi lại làm xong sớm, lại bắt đầu quan sát Tiêu Tấn.
Lần này phát hiện anh ấy móc điện thoại ra, tôi tưởng định gian lận.
Ai ngờ là mở Douyin, cày suốt một tiết, không thèm đọc bình luận, chỉ cày video.
Cày mà còn cười ngốc.
Thi xong tôi hỏi sao mang được điện thoại vào.
Anh ấy ngạc nhiên nhìn tôi.
“Sao cậu biết?”
Rồi cười trừ, nhỏ giọng giải thích.
“Tớ chán quá, đề này chẳng làm được cái nào.”
“Thế sao cậu không tra đề?”
Tiêu Tấn nhìn tôi, nghiêm túc nói.
“Thế khác gì gian lận!”
Tôi: …
6
Kết quả kỳ thi tháng đã có, tôi lại đứng nhất khối.
Ngoài dự đoán, Lâm Vân Chu đứng thứ hai.
Phải nói rằng từ khi lên lớp 12, Lâm Vân Chu tiến bộ khá nhanh.
Chỉ thua tôi mấy chục điểm thôi.
Nhưng mà, vẫn phải luyện thêm.
Lần sau khống chế điểm chút, cho cậu ấy tưởng là sắp vượt qua được tôi.
He he, chơi vui đấy.
7
Tiêu Tấn đúng kiểu hai trăm lẻ năm.
Không phải chửi anh ấy, mà là xếp hạng hai trăm năm mươi toàn khối.
Bạn cùng bàn tôi cười trêu, anh ấy cũng không giận.
“Cả khối bao nhiêu người, lại đúng hạng này, chứng tỏ tớ là người được chọn đấy.”
Tôi chen vào.
“Người được chọn… làm đồ ngốc hả?”
Tiêu Tấn gãi gãi sau đầu, mắt sáng lấp lánh như cún con.
“Lần sau tớ sẽ cố hơn nữa.”
Tôi lại phát hiện thêm một ưu điểm của Tiêu Tấn.
Anh ấy rất lạc quan.
8
Dạo gần đây, Lâm Vân Chu cứ tìm tôi hỏi bài, khiến tôi chẳng còn thời gian quan sát Tiêu Tấn nữa.
Lại là giờ ra chơi, cậu ấy mặc đồng phục, ngón tay trắng lạnh cầm cây bút, lông mi cụp xuống nhìn tôi.
“Cố Hi, cậu biết làm câu này không?”
Tôi không tiện từ chối, chỉ đành nhìn cậu ấy đi đến bên cạnh.
Đôi mắt đẹp ấy nhìn tôi chăm chú, nghiêm túc lắng nghe tôi giảng bài.
Trên người Lâm Vân Chu có một mùi thơm lạnh nhè nhẹ, nghe cũng dễ chịu.
Giảng xong một câu lại đến câu khác.
Lớp tối còn ngồi hẳn vào chỗ bạn cùng bàn của tôi.
Bạn tôi khen cậu ấy chăm học, ham hiểu biết.
Nhưng sao cậu ấy toàn hỏi mấy câu đơn giản?
Còn hay chủ động bắt chuyện với tôi nữa.
Không hiểu nổi luôn, tôi nghi ngờ Lâm Vân Chu định giành hạng nhất với tôi.
9
Mối quan hệ với Tiêu Tấn mãi không tiến triển.
Tôi chủ động hỏi anh ấy có chỗ nào không hiểu không.
Tiêu Tấn suy nghĩ một lúc, lôi cuốn sách Hóa ra.
“Nguyên tố này sao lại xếp ở đây, không thể để chỗ khác à?”
Tôi: …
“Đi hỏi Men-đe-lê-ép ấy.”
Tiêu Tấn ngơ ngác, dùng ánh mắt ngây thơ ngốc nghếch nhìn tôi.
“Men-đe-lê-ép là ai? Khoa quốc tế à?”
Tôi bỗng có hơi tụt mood.
Hay là quay lại thích Lâm Vân Chu đi.
Ít ra cậu ấy biết Men-đe-lê-ép là ai.
10
Lớp học tối, tôi bị đau bụng.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì tình cờ gặp Lâm Vân Chu và Tiêu Tấn.
Tiêu Tấn không mặc đồng phục, chỉ mặc áo thun đen, nhìn từ phía sau đã thấy cơ bắp săn chắc.
Còn Lâm Vân Chu mặc đồng phục, vóc dáng mảnh mai như cây bạch dương đứng thẳng tắp.
Mỗi người một vẻ, tôi phải thừa nhận, ánh mắt mình dễ bị Lâm Vân Chu thu hút hơn.