Tôi thầm hạ quyết tâm sẽ thích Lâm Vân Chu.
Nhưng lại nghe Tiêu Tấn trêu chọc:
“Còn giương oai nữa, nghe thấy chưa, người cậu thích nói tớ đẹp trai hơn cậu đấy ~”
Lâm Vân Chu mím môi, khí áp thấp đến mức lạnh lẽo.
“Liên quan gì đến cậu.”
Hai người họ càng đi càng xa.
Tôi ngây người tại chỗ — thì ra Lâm Vân Chu có người thích rồi sao?
Xem ra tôi chỉ còn cách cắn răng thích tiếp Tiêu Tấn thôi.
Sáng hôm sau, tôi đem chuyện Lâm Vân Chu có người trong lòng kể cho bạn cùng bàn, khuyên cô ấy đừng thích Lâm Vân Chu nữa.
Bạn tôi bĩu môi.
“Nói chơi thôi, Lâm học thần nhìn là biết không với tới, ai mà thật lòng thích được.”
Tôi hoàn toàn đồng ý.
Lâm Vân Chu kiểu này, chỉ có thể đứng xa mà ngắm, không thể với tới được.
Huống hồ, cậu ấy đã có người trong lòng rồi.
“Nhưng mà, ai lại cảm thấy Tiêu Tấn đẹp trai hơn Lâm Vân Chu chứ?”
Bạn cùng bàn có vẻ cảm thán.
“Lâm học thần là nam thần công nhận toàn trường đó.”
Tôi ngẩng cằm phụ họa.
“Xem ra gu của người mà Lâm Vân Chu thích cũng không ra gì lắm.”
Không phải là không có mắt thẩm mỹ, chỉ là… hơi đặc biệt thôi.
11
Giáo viên lập một nhóm học tập hỗ trợ lẫn nhau.
Tôi và Lâm Vân Chu sẽ giúp bạn cùng bàn của tôi và Tiêu Tấn.
Lâm Vân Chu đề nghị cuối tuần có thể đến nhà cậu ấy học nhóm.
Bạn cùng bàn tôi không muốn đi.
Tôi hỏi lý do.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Cô ấy nói sợ tôi giảng bài làm cô ấy tổn thương, rồi mắng là heo.
“Làm gì đến mức đó chứ…”
Bạn cùng bàn cười nhạt, không tin lời tôi.
Lâm Vân Chu xen vào.
“Vậy thì để tớ giảng cho cậu.”
Bạn tôi lên tiếng, giọng nhỏ.
“Lâm học thần, em ngồi ngay sau anh, không biết bình thường anh mắng Tiêu Tấn thế nào sao?”
Tiêu Tấn lập tức quay đầu lại, ánh mắt cảm động nhìn bạn tôi.
“Cậu hiểu tớ quá!”
Tôi và Lâm Vân Chu đồng thanh nói:
“Nhưng mấy đề đó đúng là đơn giản mà.”
Bạn cùng bàn ngửa đầu nhìn trời, thở dài bất lực.
“Nghe hai người giảng bài mà em thật sự không hiểu nổi, chắc đây chính là sự khác biệt giữa học bá và học tra rồi.”
“Dù sao em cũng không đi.”
Tiêu Tấn giơ tay lên.
“Tớ cũng không đi…”
Tôi suy nghĩ một chút, quay sang nhìn Lâm Vân Chu.
“Nếu họ đều không đi, vậy thôi bỏ đi ha?”
Lâm Vân Chu mím môi.
“…Ừ.”
Ra chơi, Lâm Vân Chu và Tiêu Tấn cùng đi vệ sinh.
Quay lại, Tiêu Tấn đột nhiên đổi ý.
Rất kiên quyết nói anh ấy sẽ đi.
Lâm Vân Chu ho khẽ một tiếng, quay sang hỏi tôi.
“Vậy cậu… cũng đến nhé?”
Tôi ngẩng đầu khỏi đống đề luyện, đối diện ánh mắt sâu thẳm, xinh đẹp của cậu ấy.
Sững người vài giây rồi mới trả lời.
“Ừ, được.”
12
Nhà Lâm Vân Chu là một biệt thự nhỏ ba tầng, ba mẹ cậu ấy là người có học thức cao, trang trí đậm chất học thuật.
Lâm Vân Chu lên lầu lấy sách, tôi và Tiêu Tấn ngồi ở sofa chờ.
Ánh mắt tôi dừng lại trên những bức thư họa treo tường, không khỏi cảm thán.
“Đúng là có gu thật.”
Tiêu Tấn dựa người vào ghế sofa, lười biếng gật đầu.
“Thật ghen tị quá.”
Tôi thấy nghi ngờ.
Nhà Tiêu Tấn ở ngay đối diện nhà Lâm Vân Chu, có gì đáng ghen tị chứ?
“Cố Hi, cậu không hiểu đâu.”
Tiêu Tấn kéo tay tôi ra ngoài.
“Để tớ dẫn cậu đi xem, sẽ hiểu vì sao tớ nói vậy.”
Tôi để mặc anh ấy kéo tay mình, dù sao tôi cũng hơi tò mò.
Lâm Vân Chu ôm tập bài tập đi ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy cảnh đó, hàng mi dài khẽ run lên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Khi tôi và Tiêu Tấn quay về, Lâm Vân Chu đã ngồi làm bài.
Tiêu Tấn vẫn líu lo không ngừng.
“Giờ cậu hiểu rồi chứ?”
Tôi suýt bật cười.
Không lạ gì khi Tiêu Tấn nói ghen tị.
Nhà anh ấy trang trí kiểu KTV, toàn vàng với đỏ, lấp lánh chói lóa. Tôi nghi ngờ lúc trang trí là cứ thấy gì đắt là chọn bừa luôn.
Lâm Vân Chu ngẩng lên nhìn tôi, giọng hơi khàn.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Tiêu Tấn phẩy tay.
“Không có gì đâu, làm bài đi.”
Tay viết của Lâm Vân Chu hơi khựng lại rồi mới tiếp tục.
Trong phòng khách yên lặng đến đáng sợ.
Tôi đang tập trung giải toán.
Tiêu Tấn bỗng kéo nhẹ tay áo tôi.
“Cố Hi, câu này cậu biết làm không?”
Anh ấy ghé sát lại, tôi có thể thấy rõ ngũ quan của anh ấy—đuôi mắt cong dưới đôi mày rậm toát lên một nét hoang dã.
Nhưng đôi mắt sắc bén kia lại đối lập hoàn toàn với hương cam nhẹ thoảng trên người anh ấy.
Rất trái ngược.
“Biết.”
“Hỏi tớ.”
Người xưa nay luôn lạnh nhạt, chủ động lên tiếng.
Lâm Vân Chu nhìn Tiêu Tấn.
Môi mím chặt, giọng không cảm xúc.
Giống như… đang tức giận.
Cậu ấy giận cái gì chứ?
Tôi đang nghĩ ra một cách giải khác cho bài toán khó này.
Không có thời gian nghĩ nhiều, tôi nói với Tiêu Tấn:
“Hỏi Lâm Vân Chu đi.”
13
Làm xong bài, đầu óc tôi vô cùng sảng khoái, bỗng nhớ đến Tiêu Tấn.
“Vừa rồi cậu không làm được câu nào thế?”
Anh ấy đang học thuộc từ vựng, bị tôi gọi đến, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua, trong veo như nước suối.
“Không sao, Lâm Vân Chu vừa giảng cho tớ rồi.”
Tôi chống cằm nhìn anh ấy, không nhịn được bật cười khẽ.
Tiêu Tấn với vẻ mặt chưa bị tri thức làm ô nhiễm, thật sự trông rất đáng yêu.
“Lần sau có gì không hiểu thì hỏi tớ.”
Tiêu Tấn như bị nhìn đến ngẩn người, chớp chớp mắt.
“…Biết rồi.”
Trời dần tối, Lâm Vân Chu nói muốn đưa tôi về.
Nói là đưa, nhưng ba mẹ tôi đang đợi ngay cổng khu nhà.
Đi chưa được bao xa đã phải tạm biệt.
Lâm Vân Chu đứng nguyên tại chỗ, ánh đèn đường vàng vọt chiếu nghiêng lên người cậu ấy, tạo nên những đường bóng sắc nét, tôn thêm nét mặt lạnh nhạt thanh tú ấy, còn pha chút cô đơn.
Cậu ấy gọi tôi lại.
“…Cố Hi, mai gặp nhé.”
Tôi thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay với cậu ấy.
“Bye bye.”
Tiêu Tấn đứng ở cửa nhà, nhìn theo bóng hai người rời đi, đá nhẹ viên đá dưới chân, trong lòng chẳng hiểu sao lại thấy bực bội.
14
Nhưng tôi không thể “mai gặp” với Lâm Vân Chu.
Vì tôi bị bệnh, viêm dạ dày ruột.
Phải xin nghỉ vài ngày, Lâm Vân Chu ngày nào cũng gửi ghi chép bài cho tôi.
Trong ảnh, nét chữ của thiếu niên sắc sảo mạnh mẽ, rõ ràng và gọn gàng.
Tôi vừa bất ngờ vừa cảm động, lập tức gửi lời cảm ơn.
Nhưng trong lòng vẫn có chút thắc mắc.
“Sao cậu lại gửi bài cho tớ vậy?”
Trên màn hình hiện “đối phương đang nhập tin nhắn”, dòng chữ cứ nhấp nháy mãi.
Rất lâu sau tôi mới nhận được phản hồi của Lâm Vân Chu.
“Cô chủ nhiệm bảo tớ gửi.”
Thì ra là vậy, cô giáo chủ nhiệm thật tốt với tôi.
Chỉ là… lần trước tôi cũng bệnh, sao cô không bảo Lâm Vân Chu gửi bài cho nhỉ?
15
Khi tôi hồi phục trở lại trường, lại đúng lúc kỳ thi tháng tiếp theo.
Thi xong môn Ngữ văn, Lâm Vân Chu chọc nhẹ lưng tôi.
Rất nghiêm túc hỏi: “Cậu làm bài thế nào?”
Tôi liếc nhìn cậu ấy, thản nhiên đáp.
“Cũng ổn.”
Lâm Vân Chu nhìn chằm chằm tôi, như đang mong chờ tôi nói thêm gì đó.
Nhưng tôi chẳng nói gì nữa, cậu ấy khẽ “ừm” một tiếng, vẻ hơi thất vọng.
Muốn nghe tôi nói làm bài không tốt à?
Hừ, đừng mơ.
Tôi biết ngay mà, cậu ấy đang âm mưu giành lại hạng nhất của tôi.
16
Sau khi thi xong quay lại lớp, bạn cùng bàn lập tức kéo tôi nói chuyện phiếm.
“Cậu đỡ chưa đó?”
“Hu hu hu, cậu không có ở đây, tớ ăn cơm một mình không ngon chút nào luôn.”
“À đúng rồi, cậu có thấy kiểu tóc mới của Lâm học thần không? Đẹp trai cực luôn!”
Tôi khựng lại một chút.
Kiểu tóc mới? Hình như tôi chưa để ý gì cả.
Đúng lúc đó, Lâm Vân Chu bước vào lớp, tôi mới cẩn thận nhìn kỹ cậu ấy.
Cậu ấy đã uốn tóc rồi, mái tóc đen rũ trước trán biến thành những lọn xoăn nhẹ mềm mại.
Trông không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa.
Mềm mại, khiến người ta muốn xoa đầu.
Đúng là nhìn rất đẹp.
Dù trường cấm uốn tóc, nhuộm tóc.
Nhưng học sinh giỏi thì nhà trường cũng không nghiêm khắc lắm.
Nhất là Lâm Vân Chu — người đang đứng thứ hai toàn khối.
Tôi bỗng cũng thấy muốn đổi kiểu tóc…
Bạn cùng bàn tò mò hỏi tôi muốn đổi kiểu gì.
Tôi sờ mái tóc đuôi ngựa của mình, giọng chắc nịch.
“Tớ muốn nhuộm thành màu xanh lá.”
Bạn cùng bàn: ?