17

Biết tôi định nhuộm tóc xanh, Tiêu Tấn lập tức tỏ vẻ như gặp được tri kỷ.

Anh ấy kích động nói:

“Cố Hi, cậu có gu quá đi mất!”

“Tớ cũng luôn muốn nhuộm tóc xanh!”

“Chúng ta nhuộm cùng nhau nhé!”

Tôi hơi do dự.

“Cậu học dở như vậy, liệu có được nhuộm không?”

Tiêu Tấn giơ tay ngoắc ngoắc, ra vẻ thần bí.

“Cậu không hiểu rồi, giáo viên không quản học giỏi, cũng chẳng quan tâm học dở.”

“Họ chỉ thích quản mấy người như bạn cùng bàn cậu ấy, cái kiểu trung bình-đáng-quản.”

Bạn cùng bàn ngẩng đầu khỏi đống đề, chán chường giơ ngón giữa về phía Tiêu Tấn.

“Cậu thanh cao quá ha.”

18

Tôi và Tiêu Tấn ríu rít bàn về chuyện nhuộm tóc suốt cả buổi, thì Lâm Vân Chu quay lại sau khi giúp thầy cô chấm bài.

Thực ra ban đầu việc này vốn là của tôi, vì tôi là lớp phó học tập.

Nhưng tôi làm lớp phó quá nhiều môn, gần như môn nào cũng đứng nhất, nên không kham nổi.

Giáo viên mới giao cho Lâm Vân Chu làm thay.

Vừa bước vào lớp, Lâm Vân Chu đã thấy hai cái đầu dí sát vào nhau, cậu ấy mím môi, khí áp thấp xuống thấy rõ.

“Hai cậu đang nói gì vậy?”

Vừa ngồi xuống, cậu ấy đã quay sang hỏi.

Tôi chỉ vào tóc mình.

“Không phải cậu vừa uốn tóc à? Đẹp thật đấy. Tớ cũng muốn nhuộm, định nhuộm xanh luôn.”

Sắc mặt Lâm Vân Chu dường như dịu lại, khóe môi hơi cong lên.

“Xanh à? Ngầu đó.”

Tiêu Tấn tròn mắt không thể tin nổi.

“Anh bạn, hồi trước tớ nói muốn nhuộm tóc xanh, cậu còn bảo tớ là phi chính thống đó!”

Lâm Vân Chu im lặng.

Rồi cậu ấy giải thích.

“Con người mà, sẽ thay đổi.”

19

Cuối cùng thì chuyện tóc xanh đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước — bị cô chủ nhiệm ngăn lại.

Trong văn phòng, cô lôi Tiêu Tấn ra mắng một trận.

“Nhuộm xanh cơ à, sao không nhuộm thành bảy sắc cầu vồng luôn đi?!”

Tiêu Tấn chớp mắt.

“Cũng được mà.”

Câu nói ấy khiến người ta nhớ đến câu: đừng bao giờ tranh cãi với người ngốc.

Thế là cô chuyển hướng sang tôi.

“Cố Hi, sắp thi đại học rồi, sao em còn hùa theo Tiêu Tấn nghịch ngợm thế hả?”

“Kỳ này em được bao nhiêu điểm?”

Tôi mở miệng trả lời nhỏ.

“Sáu trăm chín mươi chín.”

Vẫn đứng nhất toàn khối.

Cô chủ nhiệm khựng lại, lặng thinh một lúc.

Rồi chỉ tay ra cửa.

“Hai đứa ra ngoài cho tôi!”

20

Trên đường về lớp, Tiêu Tấn hỏi tôi:

“Muốn ăn kem không?”

Tôi lắc đầu.

“Không muốn.”

Tiêu Tấn thẳng thắn nói:

“Tớ hỏi cậu thật ra vì tớ muốn ăn.”

Sắp đến giờ học tối rồi, anh ấy muốn ăn kem thì liên quan gì tới tôi?

Dù có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy cũng vô ích.

“Cố Hi, cầu xin cậu đấy, đi mua kem với tớ nhé~”

Được thôi.

Tôi trèo tường ra ngoài với Tiêu Tấn.

Không hổ danh là Tiêu Tấn, tên sao người vậy, đúng là khỏe thật, chắc chắn cơ bắp không thiếu.

Lúc tôi nhảy xuống, anh ấy đỡ tôi rất dễ dàng.

“Mệt lắm không?”

Tôi nhìn chằm chằm tai Tiêu Tấn đang đỏ ửng.

Anh ấy né tránh ánh mắt tôi, cắn kem, giọng có chút gượng gạo.

“Không… chỉ hơi nóng thôi.”

21

Chúng tôi mua dư vài cây kem, chia cho các bạn trong lớp.

Lâm Vân Chu không nhận, sắc mặt không được tốt lắm.

Im lặng ngồi làm bài suốt cả buổi học tối.

Tôi nhìn bóng lưng cao ráo phía trước.

Trong lòng bỗng thấy lạ.

Lâm Vân Chu không quay sang hỏi tôi bài nữa, tôi lại thấy… hơi không quen.

22

Tuần sau là sinh nhật Tiêu Tấn, anh ấy mời cả bọn đến nhà chơi.

Nghe vậy, tôi sững người.

Thì ra Tiêu Tấn vẫn chưa đủ mười tám, nhỏ hơn tôi một tuổi.

Bạn cùng bàn là lớn tuổi nhất trong bốn người, kế đến là Lâm Vân Chu.

Rồi mới đến tôi và Tiêu Tấn.

Lúc đó, bạn cùng bàn đang cười chọc Tiêu Tấn.

“Em trai à, xét theo vai vế thì em phải gọi chị một tiếng ‘chị’ đấy.”

Tiêu Tấn cạn lời, miễn cưỡng gọi một tiếng “chị”.

Tôi nổi hứng, cũng đòi anh ấy gọi mình như vậy.

Tiêu Tấn khựng lại, nhìn tôi, rồi gọi một tiếng “chị ơi”.

Thú vị quá, tôi còn định bảo anh ấy gọi thêm vài lần.

Lâm Vân Chu bỗng đứng dậy, cắt ngang.

“Tớ đi vệ sinh. Tiêu Tấn, cậu đi không?”

Tiêu Tấn hơi tiếc rẻ nhưng vẫn đi theo.

Lúc quay lại, cả hai đều có vẻ không vui.

Gì thế nhỉ?

23

Rất nhanh đã đến sinh nhật Tiêu Tấn.

Bạn cùng bàn vừa bước vào nhà, liền thốt lên đầy cảm khái.

“Tiêu Tấn, cậu chơi lớn thật đấy, bao hẳn KTV à?”

Tiêu Tấn giải thích.

“…Đây là nhà tớ.”

Bạn tôi không nhịn nổi, cười đến gập người.

Tôi cũng cong môi cười, nhưng đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt.

Là Lâm Vân Chu.

Cậu ấy mặc áo thun trắng, ngồi một mình ở góc sofa, tóc xoăn che trán, đôi mắt sâu thẳm nổi bật dưới ánh đèn.

Tôi hơi mơ hồ, liền nhắn tin cho cậu ấy.

“Trên mặt tớ có gì à?”

Lâm Vân Chu trả lời ba chữ.

“Không có gì.”

Tôi gõ tiếp.

“Thế sao cứ nhìn tớ?”

Tôi cúi đầu, không phát hiện Lâm Vân Chu đã đỏ cả mặt.

“…Không nhìn.”

“Ồ.”

Lâm Vân Chu có chút thất vọng.

“Chỉ ‘ồ’ thôi à?”

Tôi tiếp tục nhắn lại.

“Vậy rốt cuộc tại sao cậu nhìn tớ?”

Lâm Vân Chu đỏ từ mặt đến tận cổ.

“…Thật sự không nhìn.”

Chắc tôi nhìn nhầm rồi.

Tôi đặt điện thoại xuống.

Ngẩng lên đã thấy Lâm Vân Chu đỏ như con tôm luộc.

Tôi vỗ vỗ vai Tiêu Tấn.

“Hay bật điều hòa đi.”

“Nhìn Lâm Vân Chu sắp nóng chết đến nơi rồi kìa.”

Nghe nhắc tới tên Lâm Vân Chu, sắc mặt Tiêu Tấn có chút kỳ quái.

Nhưng vẫn cầm điều khiển, lặng lẽ chỉnh nhiệt độ xuống.

Trong phòng hơi ồn, anh ấy ghé sát tai tôi, khoảng cách rất gần.

Khẽ hỏi: “Vậy này được chưa?”

Tôi ngẩng đầu nhìn mặt Lâm Vân Chu, phát hiện da cậu ấy không còn đỏ nữa, thậm chí trông hơi lạnh.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Ổn rồi.”

Tí nữa phải hỏi thử điều hòa nhà Tiêu Tấn là hiệu gì.

Hiệu quả cũng… thần tốc thật đấy.

24

Ăn xong bánh kem, cả lớp cùng chơi một vài trò chơi.

Trời cũng đã khuya, sắp đến lúc tan tiệc.

Không biết Lâm Vân Chu và Tiêu Tấn đang nói gì, bầu không khí giữa hai người trông rất kỳ lạ.

Chỉ nghe Tiêu Tấn nói với Lâm Vân Chu:

“Cậu về trước đi.”

Lâm Vân Chu ngồi trên sofa, chẳng chút vội vàng.

“Tớ ngồi thêm chút nữa.”

Tiêu Tấn thúc giục:

“Về đi làm bài tập.”

Người bị hối thúc thản nhiên mở miệng:

“Hôm nay nghỉ một hôm.”

Tiêu Tấn bực mình, truy hỏi:

“Cậu có phải là muốn đưa cô ấy về không?”

Lâm Vân Chu khoanh tay trước ngực, giọng điệu bình thản.

“Đúng, tớ muốn.”

Hai người đang nói cái gì thế, chẳng hiểu nổi.

Tôi và bạn cùng bàn khoác tay nhau ra cửa, chào tạm biệt hai người.

“Khuya rồi, bọn tớ đi trước nhé.”

“Bye bye~”

Tiêu Tấn: ?

Lâm Vân Chu: ?

25

Gần đây trên diễn đàn trường có một bài rất hot.

Tiêu đề là “Phải làm sao nếu thích cùng một người với anh em?”

Bạn cùng bàn tôi đọc say sưa.

“Người này đăng bài hỏi nếu thích cùng người với bạn thì nên làm sao, nhưng cậu ta chẳng thèm trả lời mấy bình luận khuyên buông bỏ, chỉ toàn trả lời mấy người cổ vũ đi theo tình yêu.”

Bạn tôi đột nhiên phá lên cười, đưa điện thoại cho tôi xem.

“Cố Hi, cậu coi nè.”

Bình luận hot có người hỏi: “Vì một cô gái mà từ bỏ tình anh em thật đáng không?”

Chủ bài viết trả lời:

“Cậu không hiểu, cô ấy không giống ai hết.”

“Cô ấy đặc biệt lắm.”

Bình luận tiếp theo là của một người dùng có tên là “Lâm”.

Rạng sáng hôm nay, “Lâm” để lại ba chữ:

“Mất mặt thật.”

Chủ bài viết trả lời bằng tám chữ:

“Anh em à, con người sẽ thay đổi.”

“Lâm” làm tôi liên tưởng đến Lâm Vân Chu.

Hôm nay cậu ấy không đến lớp, nghe nói là bị bệnh.

Tiêu Tấn cũng không đến, đi thi thể dục.

Cả hai người đều vắng mặt, tôi bỗng thấy… yên tĩnh quá.