26
Bài viết kia đã có diễn biến mới.
Tài khoản tên “Lâm” đăng thêm một bài mới.
“Anh em lại đi thích người tớ thầm yêu.”
Cả bài viết rất có trình tự, logic rõ ràng.
Tường thuật mạch lạc quá trình từ đầu đến cuối.
Người tên “Lâm” có một người thầm mến, người anh em kia biết rất rõ chuyện này. Ban đầu còn giúp anh ấy hiến kế, nhưng dần dần lại bắt đầu tiếp cận cô gái ấy, cuối cùng… lại thích cô ấy luôn.
Cuối bài, “Lâm” mắng người anh em kia một trận, ngôn từ sắc bén, chốt lại bằng câu: “Mặt dày vô sỉ, chẳng đáng làm người.”
Phần bình luận đều đứng về phía “Lâm”.
So với bài viết trước, bài này có lý lẽ, có dẫn chứng, đúng kiểu văn mẫu điểm cao.
Còn bài viết trước kia… tôi cũng đọc rồi.
Toàn bài chỉ nói hai điểm.
Một là, anh em mình không đủ bản lĩnh, thích nhưng không dám nói, nên mình mới “ra tay”.
Hai là, khen cô gái kia.
Nào là “cô ấy rất thơm”, “rất đáng yêu”…
Đọc đến đâu thấy mơ màng đến đó, hoàn toàn không có logic gì cả.
Chuẩn bài văn điểm liệt.
Hai bài này hot một thời, ai nấy đều tò mò đoán danh tính hai nhân vật chính.
Tối học tự, bạn cùng bàn buồn chán lôi Tiêu Tấn ra buôn chuyện, hỏi anh ấy có xem hai bài đó chưa.
Tiêu Tấn khựng lại một chút rồi mới đáp:
“Xem rồi.”
Bạn tôi mắt sáng rỡ.
“Không biết là ai đăng nhỉ.”
Tiêu Tấn gãi mũi, giọng có chút bay bổng.
“Tớ… cũng không biết.”
Tôi không nhịn được đoán:
“Một trong hai người dùng tên là Lâm, không biết có phải họ Lâm hoặc tên có chữ Lâm không nhỉ?”
Bóng lưng Lâm Vân Chu bỗng khựng lại một chút.
Tôi chọc chọc vai cậu ấy.
“Lâm Vân Chu, cậu có đọc bài đó không?”
Lâm Vân Chu quay đầu lại, mím môi, giọng chắc nịch.
“Không phải tớ.”
?
Ơ thì… có ai nói là cậu đâu.
27
Kỳ thi đại học sắp đến gần, chẳng ai còn bàn tán gì về hai bài viết kia nữa.
Tiết học cuối cùng của năm ba vừa kết thúc, tôi phát hiện trong ngăn bàn có một mẩu giấy nhỏ.
Trên đó viết:
“Thanh vân vạn dặm, tiền đồ rực rỡ.”
Nét chữ phóng khoáng như rồng bay phượng múa, đẹp đến lạ thường.
Về đến nhà, lúc ôn bài, tôi lại lục trong ngăn phụ của balo ra thêm một tờ giấy nữa.
Nét chữ loằng ngoằng như chó gặm, thô cứng gấp khúc.
Nội dung thì cực kỳ thẳng thắn, chỉ có bốn chữ to đùng:
“Cố lên thi đại học.”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Là ai viết hai tờ này nhỉ? Thật khó đoán.
Nhưng lời chúc thì tôi đã nhận được rồi.
Chúc tất cả chúng ta — cùng nhau cố gắng vì kỳ thi đại học!
28
“Lần này đi, cậu mong cầu điều gì?”
“Giành danh tiếng, đoạt thủ khoa, chiếm ngôi đầu, độc chiếm đỉnh cao.”
29
Thi xong đại học, tôi như nguyện, nhuộm mái tóc này thành màu xanh lá.
Buổi tiệc chia tay lớp, cả phòng đầy màu sắc sặc sỡ.
Nhưng màu xanh tươi như tôi, đúng là không nhiều.
Cho đến khi Tiêu Tấn bước vào.
Tóc xanh rực chuẩn chỉnh, vuốt ngược ra sau.
Tai còn đeo khuyên.
Vừa thời thượng, vừa đẹp trai.
Có gu!
Tôi và Tiêu Tấn nhìn nhau đầy đồng cảm, ngoài miệng thì khen người ta, nhưng ánh mắt lại toàn là tự thưởng cho chính mình.
Đang trò chuyện, bỗng nghe thấy tiếng reo hò của bạn bè.
Tôi nhìn theo, liền thấy Lâm Vân Chu.
Tóc xoăn màu xanh nhạt.
Mái lưa thưa phủ trước trán, làn da trắng như sứ càng nổi bật.
Dưới hàng mi dày là sống mũi cao thẳng.
Tôi sững người.
Không ai nghĩ Lâm Vân Chu, một người luôn lạnh lùng, lại đi nhuộm tóc xanh.
Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, nhẹ ho một tiếng.
“…Cố Hi, lâu rồi không gặp.”
Tôi chẳng tiếc lời khen ngợi.
“Lâu rồi không gặp, cậu đẹp trai thật đấy.”
Lâm Vân Chu cúi mắt nhìn tôi.
“Cậu cũng rất đẹp.”
Bên cạnh, Tiêu Tấn cười nhạt trong lòng, âm thầm mắng Lâm Vân Chu đúng là đồ tiểu nhân thâm hiểm.
Ba cái đầu xanh ngồi chung một chỗ, quả thật rất nổi bật.
Cho đến khi bạn cùng bàn tôi bước vào với mái tóc đỏ chót.
Ngồi xuống cạnh tôi.
Ừm, ba xanh một đỏ.
Càng nổi hơn.
30
Ăn xong, cả lớp rủ nhau đi KTV.
Người uống rượu, người hát hò, rất náo nhiệt.
Bạn cùng bàn đề nghị chơi “Thật lòng hay Thử thách”.
Tôi hơi ngán.
“Trò này xưa rồi.”
Bạn tôi cười lạnh.
“Vậy cậu đi hát đi.”
Nghĩ đến cái giọng vịt kêu của mình, tôi im bặt.
“…Chơi cũng được.”
Tiêu Tấn rất xui, liên tục bị quay trúng.
Bạn tôi hỏi thật lòng:
“Cậu có người thích chưa?”
Vừa rồi còn nhanh nhảu chơi thử thách, giờ lại lúng túng thấy rõ.
Anh ấy nhìn tôi, định nói gì đó, thì Lâm Vân Chu – từ đầu đến giờ vẫn im lặng – lại lên tiếng.
“Cậu ấy có. Hồi trước còn kể với tôi là không quên được người yêu cũ.”
Tiêu Tấn trừng mắt không thể tin nổi, như thể bị đâm sau lưng.
“Chuyện đó từ đời nào rồi, cậu còn lôi ra nói.”
Tôi nhìn sang Lâm Vân Chu, cậu ấy cụp mắt xuống, giọng nhẹ như gió.
“Xin lỗi, tớ chưa từng yêu ai, không biết là không nên nhắc đến.”
Tiêu Tấn: ?
Bạn cùng bàn kéo nhẹ tay áo tôi.
“Tớ thấy Lâm học thần hơi… trà xanh thì phải?”
Tôi chưa nghĩ đã gạt phắt đi, giọng đầy thương cảm.
“Cậu nói gì vậy, cậu ấy nhìn đáng thương thế kia mà!”
Bạn cùng bàn: … cậu mù à.
Tiêu Tấn đột nhiên kéo Lâm Vân Chu đi vệ sinh.
Ở hành lang vắng, anh ấy chặn đường chất vấn:
“Tớ hỏi thật, thi đại học xong cậu còn ngày nào cũng học, là để học chiêu này hả? Cái đồ không biết xấu hổ!”
Lâm Vân Chu ngẩng đầu.
“Tớ gọi là “lấy gậy ông đập lưng ông”.”
Tiêu Tấn ngẩn ra.
“Cái gì cơ? Gậy gì đập ai? Cậu nói rõ ràng xem nào.”
Lâm Vân Chu: …
Đúng là lo xa rồi, tên ngốc này không đấu lại mình đâu. ^_^
31
Tôi hơi uống nhiều.
Ôm lấy bạn cùng bàn kể đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“Cô chủ nhiệm đúng là miệng độc chút, nhưng thực ra rất tốt với tớ.”
“Lần trước tớ bị viêm dạ dày xin nghỉ, cô còn bảo Lâm Vân Chu gửi bài cho tớ.”
Bạn cùng bàn ngơ ngác.
“Mấy hôm cậu bệnh, cô chủ nhiệm đi công tác cơ mà? Làm gì có chuyện cô bảo Lâm Vân Chu gửi bài?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Vậy thì — không phải cô yêu cầu?
Là Lâm Vân Chu tự nguyện?
Lâm Vân Chu và Tiêu Tấn quay lại.
Tiêu Tấn bị bạn tôi kéo đi hát, tôi ngồi xuống cạnh Lâm Vân Chu.
“Lâm Vân Chu, thật sự là cô chủ nhiệm bảo cậu gửi bài cho tớ sao?”
“Không được nói dối.”
Tôi càng lúc càng ngồi sát lại, tai Lâm Vân Chu đỏ ửng cả lên.
“Cố Hi, cậu… gần quá rồi.”
Lông mi cậu ấy dài thật, tôi đưa tay chạm nhẹ một cái.
Lâm Vân Chu như thể sắp nghẹt thở đến nơi.
“Cố Hi, cậu… đừng thế.”
Lý trí đã bay xa, tôi nhìn mái tóc xoăn xanh mềm của Lâm Vân Chu, lòng ngứa ngáy.
Muốn rua quá đi mất.
Nghĩ là làm, tôi đưa tay xoa xoa.
“Mau nói, tại sao…”
Lâm Vân Chu để mặc tôi nghịch tóc, ánh mắt như sắp bốc cháy.
Cuối cùng, cậu ấy hít sâu, hạ quyết tâm.
Giọng nhỏ và khàn:
“Cố Hi, tớ thích—”
Chưa kịp dứt lời, tôi đã “phịch” một cái ngã vào vai cậu ấy, ngủ mất.
Lâm Vân Chu ngồi im như bị sét đánh, ánh mắt hoang mang.
“Ngủ rồi…
Sao lại… thế này…”
Tôi vô thức dụi đầu vào vai cậu ấy, cậu ấy thở dài một hơi.
Nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế cho tôi.
Nhìn tôi, thì thầm:
“Ngủ đi.”
Cách đó không xa, Tiêu Tấn cầm micro, hát đến rách họng:
“Em yêu anh hay là yêu người ta, hay vì anh thua kém một điều gì…”
Bạn cùng bàn vỗ vai anh ấy an ủi.
“Làm sao, nhớ bạn gái cũ à?”
Tiêu Tấn uống một ngụm bia, giọng lạnh tanh:
“Tớ không muốn nghe cậu nói chuyện nữa.”