Xuyên về năm 1977, trở thành con ruột bị thất lạc trong khu đại viện, cùng với con giả đi thi đại học.

Anh trai ruột mỉa mai tôi: “Một đứa mù chữ, không biết nổi mấy chữ, còn mơ vào đại học, thật nực cười.”

Cô con gái giả bạch liên hoa con giả lập tức nhảy ra đóng vai người tốt, muốn giúp tôi học bù.

Kết quả khi có điểm.

Con gái giả thi trượt, còn tôi với số điểm chỉ kém điểm tuyệt đối 10 điểm, đã trở thành thủ khoa toàn tỉnh.

Tôi bắt đầu phát điên: “A xì bát, chó sủa! Chó sủa! Mày còn dám sủa nữa hả! Tao là ba mày, nhớ kỹ cho tao!”

1

Tôi tên là Tần An, bác sĩ ngoại thần kinh hàng đầu trong nước, vì tai nạn máy bay mà xuyên không về năm 1977.

Người ban đầu của thân xác này là một cô gái mồ côi cha mẹ ở vùng quê, hiểu rõ đạo lý “tri thức thay đổi vận mệnh”, khi nhà nước khôi phục lại kỳ thi đại học, cô lập tức xin đăng ký với bí thư thôn.

Bí thư thôn là người hiền lành, thấy cô mồ côi lại chăm chỉ thật thà, rất nhanh đã cho cô suất thi.

Có lẽ vì học quá cực nhọc lại thiếu dinh dưỡng, sáng hôm thi đại học cô đã không tỉnh lại, trùng hợp để tôi – người vừa bị tai nạn máy bay – xuyên tới.

Tôi tiếp nhận hết ký ức của cô ấy, trực tiếp vào phòng thi “thi chay”.

May mắn tôi vốn là học bá, làm mấy đề thi đó cũng thấy khá nhẹ nhàng.

Dù kỳ thi đại học năm 77 là “ngàn quân tranh qua cầu độc mộc”, tôi chắc chắn là một trong những người vượt qua đầu tiên.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Không bao lâu sau kỳ thi, một chiếc ô tô con dừng ngay trước mặt tôi.

Một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề bước xuống, mắt đỏ hoe nhìn tôi, tự xưng là cha mẹ ruột của tôi, muốn đón tôi về nhà.

Tôi suy nghĩ mấy phút rồi đồng ý.

Chiếc ô tô chạy thẳng vào khu đại viện của quân đội, cuối cùng dừng trước một căn biệt thự ba tầng.

Ở thời đại này, có thể đi ô tô, ở nhà như vậy, nền tảng nhà họ Tần không hề đơn giản.

Vừa xuống xe, một cô gái xinh đẹp chạy ào tới, khoác tay tôi, thân thiết gọi: “Chị là Tần An đúng không? Chị xinh thật đấy, vừa nhìn đã biết là con ruột của mẹ rồi, không giống em…”

Tôi quan sát cô gái trước mặt, tóc tết hai bím, dáng vẻ thuần khiết, yếu đuối khiến người ta thương xót.

Trên xe về nhà, ba mẹ ruột của “nguyên chủ” đã giới thiệu hết thành viên trong nhà cho tôi.

Nguyên chủ có một anh trai tên Tần Trinh, và một cô em gái – là con nuôi của nhà họ Tần – tên Tần Khả Tâm.

Năm đó, nguyên chủ vừa tròn bốn tuổi, khi theo bảo mẫu ra ngoài chơi thì không may bị lạc.

Mẹ tôi vì thế mà bệnh nặng, trong lòng luôn nhớ thương con gái.

Đúng lúc đó, có một người họ hàng xa vì có quá nhiều con gái không nuôi nổi, đề nghị cho con sang làm con nuôi nhà tôi, ba tôi đặt tên cho cô bé là Tần Khả Tâm, nuôi như con ruột suốt hơn mười năm.

Xem ra, nhờ vào gương mặt bạch liên hoa cùng khả năng lấy lòng mọi người, Tần Khả Tâm sớm đã biến mình từ “hàng thay thế” thành đại tiểu thư thật sự của nhà họ Tần.

Sự trở về của tôi – con ruột – đã khiến bông hoa trắng nhỏ này cảm nhận được nguy cơ.

2

Mẹ tôi nhìn ánh mắt ủ rũ của Tần Khả Tâm, quả nhiên đau lòng, nhẹ nhàng an ủi cô ấy: “Khả Tâm của chúng ta cũng rất xinh, con và An An đều là con gái ngoan của mẹ.”

Tần Khả Tâm đúng lúc nở nụ cười rạng rỡ.

Vừa vào nhà không bao lâu, Tần Khả Tâm đã bắt đầu giở trò.

“Chị ơi, chị ở phòng của em nhé, em đã dọn hết đồ ra rồi, trước đây ba mẹ chiều em, anh trai cũng nhường em, em ở phòng lớn nhất trong nhà, mà tất cả những điều này vốn dĩ nên là của chị.”

Chiêu “lùi một bước tiến hai bước” này quả thật rất cao tay.

Ba mẹ tôi cảm động không thôi, ánh mắt nhìn Tần Khả Tâm lại càng thêm yêu thương.

Tôi lén véo mạnh đùi mình một cái, cố ép ra mấy giọt nước mắt.

“Lúc ở quê, con toàn ở trong nhà tranh, trời nắng thì không sao, nhưng mưa một cái là nhà dột khắp nơi, được ở căn nhà tốt thế này, con còn không dám mơ tới.”

Muốn chơi trò khổ nhục kế à? Ai mà không biết chơi.

Quả nhiên, mẹ tôi bị cảm xúc của tôi lây lan, mắt bà lại đỏ hoe.

Bà ôm chặt tôi, giọng nghẹn ngào: “An An, mẹ xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con.”

“Không sao đâu mẹ, mọi chuyện qua rồi~” Tôi vỗ nhẹ lưng mẹ an ủi, rồi bày tỏ lập trường, “Con sẽ không chiếm phòng của Khả Tâm đâu ạ, con vừa về mà đã giành phòng của em, nói ra ngoài nghe thật không hay.”

Nghe tôi nói vậy, ánh mắt ba mẹ tôi lại thay đổi, nhìn Tần Khả Tâm có chút khác lạ.

Dường như trong mắt họ đã có thêm sự dò xét.

Tần Khả Tâm hoảng loạn, còn muốn nói gì đó: “Em thật lòng muốn nhường mà…”

Ba tôi lạnh mặt, ngắt lời: “Phòng của An An chúng ta đã sớm chuẩn bị rồi, Khả Tâm con cứ về lại phòng mình đi.”

Tôi khẽ mỉm cười: “Cảm ơn ba.”

Khuôn mặt Tần Khả Tâm trắng bệch, cúi gằm xuống.

3

Sáng hôm sau, tôi vừa xuống lầu đã thấy anh trai ruột Tần Trinh đang ngồi ăn sáng cùng Tần Khả Tâm, hai người nói cười vui vẻ.

Tần Trinh làm việc ở nhà máy máy kéo, trong thế hệ thứ ba của nhà họ Tần thì anh ta là kém cỏi nhất.

Anh ta không có chí tiến thủ, nhà họ Tần lại nghiêm khắc, không bao giờ chạy chọt vì con cái, nên mối quan hệ giữa anh ta và cha mẹ không tốt, thậm chí có phần căng thẳng đối đầu.

Vừa thấy tôi xuống lầu, anh ta cau mày, đánh giá tôi từ trên xuống dưới mấy lần:
“Ngươi là Tần An? Thấy tao mà không biết chào hỏi? Ở quê mày cũng vô giáo dục thế à!”

Xem ra Tần Khả Tâm lại tìm được một đồng minh đắc lực.

Vội vã nhảy ra bênh vực cho cô ta như thế này cơ mà.

Tôi nhàn nhã ngoáy ngoáy lỗ tai, mặc kệ anh ta sủa gì, đi thẳng vào bếp bưng một bát trứng hấp ăn ngon lành.

Tần Trinh tức muốn nổ phổi:
“Tao đang nói với mày đấy! Điếc à? Có hiểu phép tắc không!”

Tần Khả Tâm liền kéo anh ta lại, làm bộ làm tịch khuyên can:
“Anh à, đừng giận mà, chắc là chị ở quê chưa từng được ăn trứng hấp, thèm quá thôi~”

Ý trên lời dưới, lại đang mỉa tôi là con nhà quê chưa từng thấy đồ ngon, bị một bát trứng hấp làm cho thèm đến mất lý trí.

Tôi suýt nữa cười ra tiếng.

Thời này, Bạch Liên Hoa cũng kém quá.

Tôi bưng bát trứng hấp úp thẳng lên đầu Tần Khả Tâm, cười tươi nói:
“Em nói đúng, chị đây đúng là vô giáo dục đấy.”

Tần Khả Tâm sửng sốt:
“Chị dám hất vào em à?”

Tần Trinh phản ứng nhanh, tức đến đỏ mặt tía tai, vung tay định tát tôi:
“Con điên này, dám động vào Khả Tâm, hôm nay tao sẽ thay ba mẹ dạy—”

Tôi nghiêng đầu né, tay còn lại thuận tiện úp thêm một bát lên đầu anh ta:
“Đừng vội, phần anh cũng có.”

Hai anh em, mỗi người một bát, chủ trương công bằng.

Tần Trinh lập tức phát điên:
“Á á con đàn bà điên này!”

Tôi hít sâu lấy khí, cũng bắt đầu phát điên:
“Á á thằng đàn ông điên này!”

Chúng tôi gào thét, trợn mắt, lăn lộn khắp phòng khách rộng lớn.

“Á á á á á á á á!!!”

Vừa khóc vừa bò, vừa xoay vòng vòng, tôi rít lên với Tần Khả Tâm và Tần Trinh:
“Á á á á á á á á á á á á!!!!”

Tần Khả Tâm sợ hãi, kéo Tần Trinh chạy thẳng lên lầu:
“Anh ơi, Tần An đúng là có bệnh, chờ ba mẹ về rồi nói tiếp.”

Vừa yếu vừa thích gây chuyện, không ai đánh lại tôi.

Tôi hừ lạnh đắc ý.

4

Tối, ba mẹ tôi tan làm về nhà.

Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, mua cho tôi rất nhiều đồ.

Mẹ tôi lấy ra một chiếc áo bông hoa văn, vui vẻ bảo tôi thử:
“An An, mẹ vừa nhìn đã thích cái áo này, chắc chắn con mặc sẽ rất đẹp, mau thử đi.”

Tôi nhìn chiếc áo bông ấy, trong lòng vẫn có chút xúc động.

Năm 1977, vật tư khan hiếm, hai vị cha mẹ này thật lòng cảm thấy áy náy với đứa con gái ruột, nên đã dốc hết những thứ tốt nhất để bù đắp.

Nhưng cảnh gia đình ấm áp vốn dĩ lại luôn bị mấy kẻ “âm dương quái khí” và “não tàn” phá hoại.

Tần Trinh, người luôn bảo vệ “hoa nhỏ”, là người nhảy ra đầu tiên:
“Ba mẹ, Khả Tâm cũng là con gái của ba mẹ mà, sao lại chỉ mua một cái váy? Sao thiên vị thế?”

Tần Khả Tâm lập tức lộ ra vẻ tội nghiệp, tự trách:
“Không không không, là do em không tốt, chị đã chịu khổ ở quê, nếu không vì em, chị cũng không phát điên như hôm nay…”

Nói xong, cô ta như chợt nhận ra mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng:
“A, em không nói gì hết.”

Ba tôi nhíu mày, gặng hỏi:
“Khả Tâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tần Khả Tâm nức nở:
“Hôm nay chị tự nhiên phát điên trong nhà, bò dưới đất, la hét, gào rú, còn đánh loạn xạ, em không nói bừa đâu, anh cũng thấy mà! Mẹ ơi, em thật sự rất lo cho chị.”

Tần Trinh gật đầu liên tục:
“Con có thể làm chứng, Tần An thật sự có bệnh, nên sớm đưa đi bệnh viện tâm thần, đừng để bệnh nặng thêm.”