Tôi cúi đầu, rơi lệ, ra dáng Lâm Đại Ngọc ôm tim yếu đuối.

Tôi khóc còn dữ dội hơn Tần Khả Tâm, nước mắt cứ thế trào ra như nước xả đập.

“Khả Tâm, ban ngày em còn thân thiết với chị, nói chị là người chị tốt nhất trên đời, sao đến tối đã quay ngoắt nói chị có bệnh?

“Thì ra tất cả chỉ là lời giả dối, để lừa chị vui vẻ thôi.

“Nếu chị trách móc em, là chị không phải, nhưng trái tim chị, lạnh hơn cả băng giá mùa đông.

“Nếu em và anh hai không thích chị, chị sẽ về quê, các em đâu cần phải dựng chuyện về chị như thế.

“Chị sao sánh được với các em, các em đều là người thành phố cao quý, còn chị chỉ là cỏ dại từ quê mà thôi!”

Tôi khóc đến đứt ruột đứt gan.

Tần Khả Tâm và Tần Trinh sững sờ.

Họ chắc không hiểu sao tôi một thân một mình mà như thể có vô số gương mặt khác nhau.

Diễn xong, tôi mặt đầy nước mắt, đi lấy cái túi rách tôi mang từ quê lên.

Ba mẹ tôi nhìn thấy cái túi rách ấy, cuối cùng cũng không kìm được.

Mẹ tôi ôm tôi khóc nức nở:
“Con gái tội nghiệp của mẹ, con không phải cỏ dại, con là bảo bối của mẹ, là mẹ không tốt, là mẹ không bảo vệ con…”

“Hu hu hu, nhưng mà anh hai với Khả Tâm…”

Ba tôi trừng mắt lườm hai người họ, mạnh mẽ nói:
“Chỉ cần còn có ba ở đây, không ai có thể đuổi con đi!”

Tôi được mẹ ôm trong lòng, ở góc khuất không để ba thấy.

Tôi nhe răng, cười nham hiểm với Tần Khả Tâm.

Tần Khả Tâm như nhìn thấy ma, sợ đến lùi lại mấy bước.

5

Tối hôm đó, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tần Khả Tâm và Tần Trinh trong sân.

Tần Khả Tâm nói:
“Anh ơi, Tần An thật sự quá tà môn, lúc phát điên với tụi mình cứ như bị quỷ ám; còn lúc trước mặt ba mẹ lại là một con người hoàn toàn khác, khóc lóc y như Lâm Đại Ngọc, thật sự rất khó đối phó, mấy ngày tới chúng ta đừng chọc vào cô ta nữa.”

Tần Trinh an ủi:
“Yên tâm, anh nhất định sẽ tống cổ Tần An đi, loại người như cô ta căn bản không xứng làm em gái của anh.”

Hai người này đúng là không biết sợ là gì, tôi quyết định tiếp tục cho họ “ăn hành”.

Tôi gầm lên như dã thú:
“Hú hú hú hú hú hú hú hú!”

Hóa thân thành khỉ, bay vào sân, đu dây leo, đá bay cả Tần Khả Tâm và Tần Trinh.

Hai người bị tôi đá lăn lộn đầy sân, hoảng loạn bỏ chạy.

Những ngày sau đó, hai anh em họ quả thật yên phận hơn, không dám dây vào tôi nữa.

Rất nhanh, đến ngày công bố kết quả thi đại học.

Sáng sớm, cả nhà họ Tần đã ngồi chờ trong phòng khách, còn cử người đến trước cổng Sở Giáo dục để xem bảng điểm.

Tần Khả Tâm có chút lo lắng, Tần Trinh thấp giọng an ủi cô ta:
“Khả Tâm đừng lo, em vốn luôn học giỏi đứng đầu lớp, chắc chắn sẽ đậu thôi.”

Tần Khả Tâm mỉm cười ngọt ngào với anh ta:
“Cảm ơn anh.”

Mẹ tôi cũng an ủi cô ta vài câu, rồi quay sang hỏi han tôi:
“An An, con có nhờ ai xem giúp điểm chưa? Có cần mẹ nhờ người đi xem giúp không?”

Tôi thi đại học ở thành phố A, nên cũng phải xem bảng điểm ở đó.

Tần Trinh hừ lạnh, mỉa mai:
“Còn xem gì nữa? Phí công! Chắc chắn là không đậu rồi, chữ còn chẳng biết mấy chữ cơ mà? Tần An chỉ là con gà rừng, gà rừng làm gì dễ hóa phượng hoàng thế.”

Ba tôi đang ngồi đọc báo nghe vậy liền tức giận, đập mạnh xuống bàn.

“Tần Trinh! Mày bị ngốc hả? Nói cái gì vậy? Tần An là em ruột của mày đấy!”

Có lẽ dạo này bị tôi dồn ép quá lâu, Tần Trinh nổ tung rồi.

Anh ta không biết sống chết, cứng cổ cãi lại ba tôi:
“Em gái của con chỉ có Khả Tâm thôi! Ba mẹ tùy tiện nhặt người ngoài về, có từng nghĩ đến cảm giác của Khả Tâm không? Đừng quên, hơn mười năm nay là Khả Tâm chăm sóc và hiếu thảo với ba mẹ! Ba mẹ bây giờ cư xử như vậy chẳng khác gì qua cầu rút ván!”

“Ba, anh ơi, đừng cãi nữa, đều là lỗi của con.”

Tần Khả Tâm nước mắt lã chã, mặt tái nhợt, dáng vẻ đau lòng:
“Nếu sự tồn tại của con khiến chị, ba mẹ và mọi người không vui, con có thể rời đi, không muốn làm khó ai hết.”

Tôi thở dài sâu, giọng nặng nề.

“Tần Trinh là đầu heo, chẳng lẽ em cũng thế à?

“Em không hiểu ba mẹ à? Ba mẹ đã coi em là con gái ruột suốt hơn mười năm nay, em nói mấy lời này chẳng phải đang đâm vào tim ba mẹ sao?”

Mẹ tôi mắt rưng rưng, liên tục gật đầu.

Ba tôi cảm động khen:
“Vẫn là An An hiểu chuyện.”

Sắc mặt Tần Khả Tâm cứng lại.

Tần Trinh còn định bênh vực cho Tần Khả Tâm, nhưng cô ta kịp ngăn lại, dịu dàng nói:
“Anh đừng nói chị nữa, ở quê điều kiện học hành không tốt, không thể trách chị được.”

“Không đậu cũng không sao, năm sau thi lại là được. Chỉ cần chị muốn, em có thể giúp chị học thêm.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Cô ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt chân thành nhìn tôi.

6

Tôi ngược lại nắm chặt tay cô ta, ánh mắt còn chân thành hơn:
“Cảm ơn Khả Tâm, vẫn là em tốt với chị nhất.”

Tần Khả Tâm mỉm cười.

Tôi tiếp tục “chân thành”:
“Em tốt với chị, chị cũng sẽ tốt với em nhất thiên hạ. Em yên tâm, nếu chị đậu mà em không đậu, chị sẽ giúp em học bù.”

Ba tôi vô cùng hài lòng:
“Đúng rồi, chị em thì phải giúp đỡ lẫn nhau như thế.”

Tần Khả Tâm tức đến xanh mặt.

Tần Trinh hừ lạnh, đang định nói tiếp thì người đi xem điểm đã trở về.

Cả nhà vội vàng vây lại, truy hỏi kết quả.

Người đó mặt mày rất khó coi, nén rất lâu mới nói được vài chữ:
“Khả Tâm được 182 điểm.”

Tần Khả Tâm như bị sét đánh, ôm mặt khóc nức nở.

Tần Trinh đau lòng muốn chết, ba mẹ tôi cũng vội vàng an ủi.

“Không sao đâu Khả Tâm, chắc là em quá hồi hộp nên mới không làm bài tốt, ai cũng có lúc không phát huy được.”

“Kỳ thi đại học mới khôi phục, đề chắc chắn rất khó, không trách em được.”

“Đúng, đừng nản lòng, thất bại là mẹ thành công.”

Cả phòng khách trở nên hỗn loạn.

Tôi suýt nữa cười chết.

Chỉ thế thôi sao? Đây là “học giỏi đứng đầu lớp” mà họ vẫn tâng bốc à?

Cả buổi trời, hóa ra chỉ là một học bá giả tạo.

182 điểm, tôi dùng chân làm bài cũng không thấp thế.

Lúc này, điện thoại trong nhà vang lên.

Dì Vương – người giúp việc – nghe máy, nói vài câu, rồi đột nhiên hét lớn:
“Thật sao?”

Phòng khách lập tức yên lặng, mọi người đồng loạt nhìn dì Vương.

Dì Vương cúp máy, cười tươi như hoa:
“An An được 390 điểm, là thủ khoa toàn tỉnh! Cao hơn người đứng thứ hai tới 30 điểm!”

Chính trị, ngữ văn, toán, lý hóa, mỗi môn 100 điểm.

Tổng điểm là 400 điểm, tôi thi được 390 điểm.

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Tần Khả Tâm hoàn toàn sụp đổ, cô ta quên sạch hình tượng bạch liên hoa kiên cường lương thiện.

Cô ta thét chói tai:
“Không thể nào! Tần An chỉ là con nhà quê đầu đất, sao có thể thi tốt thế được?! Nhất định là gian lận! Tôi không tin cô ta có thể thi giỏi như vậy!”

Tần Trinh cũng không dám tin:
“Ngay cả Khả Tâm còn không đậu, Tần An lại đậu được, chắc chắn có vấn đề! Ba mẹ, đừng vì Tần An là con ruột mà bao che cho cô ta! Phải điều tra cho ra lẽ!”

Vừa dứt lời, sắc mặt ba mẹ tôi liền trở nên u ám.

7

Còn chưa kịp để tôi ra tay,
Ba tôi đã ra đòn trước, khí thế bùng nổ.

Ông tát bên trái, rồi lại tát bên phải, tát đến mức đầu Tần Trinh lắc qua lắc lại như cái quạt điện.

“Vừa rồi dì Vương đã nói rõ ràng rồi, An An cao hơn người đứng thứ hai tận 30 điểm! Con biết cao hơn 30 điểm là khái niệm gì không?!

“Còn dám nói gian lận, con nói thử xem gian lận kiểu gì? Chép bài của người đứng thứ hai rồi thành đứng nhất à?!

“Đầu heo đúng là đầu heo, nếu con chịu dùng cái đầu heo của con nghĩ cho kỹ thì cũng biết là không thể, còn đòi điều tra, điều tra cái đầu heo của con ấy!

“Con ngu như thế từ nhỏ đến lớn ba còn nhịn, giờ nhà họ Tần khó khăn lắm mới có được một đứa học giỏi, mà con còn muốn phá hoại. Tin không, ba đánh chết con bây giờ!”

Tần Trinh bị đánh cho sưng mặt như đầu heo, Tần Khả Tâm khóc cũng thành đầu heo.

Tôi ngây người.

Thì ra ba tôi là cao thủ ẩn giấu cơ đấy.

Có người chống lưng cảm giác thật là sướng, đánh nhau không cần tự mình ra tay.

Mẹ tôi thở dài: “Tôi thì lại nghĩ, điểm của Khả Tâm có lẽ nên tra lại, bình thường học giỏi thế, dù thi có hồi hộp đến mấy cũng không thể chỉ được 182 điểm, số điểm này vào cao đẳng còn khó, chắc chắn là tính nhầm rồi.”

Tần Khả Tâm khóc càng thảm.

Mấy ngày sau, kết quả kiểm tra lại được công bố, điểm của Tần Khả Tâm chính xác là 182 điểm, còn thành tích “học giỏi” bình thường của cô ta toàn là làm giả, bảng điểm mang về đều là cô ta tự sửa.

Vậy là chính thức lộ mặt học bá giả.

Sau khi ba tôi ra tay dứt khoát, mẹ tôi cũng bắt đầu tung đòn mạnh.

Ba mẹ tôi vô cùng thất vọng: “Khả Tâm, con còn nhỏ mà sao lại đi lừa người như thế?”

Tần Khả Tâm khóc đến sắp mù mắt: “Ba mẹ, con xin lỗi, con thật sự không cố ý lừa ba mẹ đâu.”