Tôi cười tươi, buông thêm một câu: “Không cố ý? Vậy là cố ý rồi nhỉ.”
Tần Khả Tâm điên cuồng lắc đầu: “Không, không phải! Tất cả là vì anh hai học dở quá, ba mẹ suốt ngày mắng anh ấy, con không muốn giống anh ấy làm ba mẹ thất vọng, cho nên mới…”
Tần Trinh mặt còn sưng vù chưa tan, gương mặt tím tái hiện lên một tia đau lòng và giận dữ: “Khả Tâm?! Anh không ngờ trong lòng em lại nghĩ về anh như vậy…”
Tần Khả Tâm lại cuống cuồng chạy đi dỗ anh ta, Tần Trinh vẫn chưa nguôi giận, hai người giằng co dây dưa.
Ba tôi lại túm Tần Trinh, tát thêm mấy cái rõ kêu: “Lôi lôi kéo kéo thế này còn ra thể thống gì!”
Tần Trinh bị đánh ngơ ngác, tức tối gào lên: “Sao lại đánh con nữa!”
Ba tôi: “Tao là ba mày, tao muốn đánh là đánh, cần gì lý do!”
Mẹ tôi: “Không đánh mày chẳng lẽ đi đánh Khả Tâm à? Em gái mày làm sai, mày làm anh thì giúp nó chịu đòn có sao đâu? Chẳng lẽ chuyện này mày còn so đo chắc?”
Hai người phối hợp ăn ý đến mức tôi phải đứng bên cảm thán ngưỡng mộ.
Lúc nào không hay, ba mẹ tôi – những người từng cố gắng đối xử công bằng – đã hoàn toàn nghiêng về phía tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tần Trinh thì thảm rồi.
Chưa tan sưng chỗ này đã sưng thêm chỗ khác, mặt bị đánh méo hẳn.
8
Chuyện tôi thi đỗ thủ khoa và Tần Khả Tâm là học bá giả rất nhanh đã lan khắp khu đại viện.
Mấy cô dì bác trong viện nhìn thấy tôi, ai cũng cười tít mắt:
“Ôi chao, đây chính là thủ khoa của nhà họ Tần à, quả nhiên nhìn đã thấy thông minh lanh lợi, xinh xắn dễ thương.”
Thậm chí buồn cười hơn là, họ còn gọi con cái mình đến sờ vào áo tôi, nói là để “hưởng ké” vận may của học bá.
Có một đứa bé lỡ tay sờ vào áo của Tần Khả Tâm, phụ huynh lập tức hét toáng lên:
“Trời ơi con làm gì vậy, sờ vào cô ta làm gì, con không cần mạng nữa hả?”
“Không được sờ vào cô ta đâu!”
“Sờ bậy sờ bạ chỉ rước họa vào thân thôi.”
Tần Khả Tâm tức đến méo cả mũi, nhưng chẳng thể nói được lời nào.
Tối hôm đó, cả nhà đang ăn cơm, mẹ tôi nói:
“An An thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh là chuyện lớn, ba mẹ đã bàn rồi, định tổ chức vài bàn tiệc, mời họ hàng bạn bè đến, cũng nhân tiện giới thiệu chính thức An An với mọi người.”
Tần Khả Tâm đỏ hoe mắt, nhìn Tần Trinh, như muốn tìm đồng minh.
Nhưng Tần Trinh chẳng thèm nói gì, cắm đầu ăn cơm.
Dạo này anh ta ngoan hẳn, có vẻ đã bị ba tôi “đánh thuần”.
Lúc này, bên ngoài sân vang lên giọng nói già nua:
“Tôi không đồng ý!”
“Là bà nội, bà nội về rồi.” Mắt Tần Khả Tâm lóe lên niềm vui mừng.
Cô ta lập tức đứng phắt dậy, chạy nhanh ra đón một bà lão bước vào.
Bà lão tinh thần rất tốt, quét mắt một lượt khắp phòng khách, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Tôi không ở nhà mấy ngày, các người định lật trời rồi đấy à?”
Ồ, Tần Khả Tâm đã mời được viện binh.
Cả nhà vội vàng mời bà cụ lên ngồi ghế chính, ba tôi giới thiệu tôi với bà.
Tôi ngoan ngoãn chào: “Cháu chào bà nội ạ.”
Bà lão nhắm mắt không thèm nhìn tôi, lần chuỗi hạt trong tay, quay sang mắng ba tôi:
“Các người làm cha mẹ kiểu gì vậy, Khả Tâm không đậu, các người còn mở tiệc linh đình, không nghĩ cho cảm xúc của Khả Tâm sao? Con bé đau lòng thế nào các người có hiểu không?”
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, mẹ tôi đã lên tiếng trước:
“Vậy An An thì sao? Con bé thi được thủ khoa, chúng tôi là cha mẹ, tổ chức tiệc ăn mừng cho con bé là điều đương nhiên.”
Ba tôi phụ họa:
“Nói rất đúng! Thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh là chuyện tổ tông phù hộ đó!”
Bà lão liếc mẹ tôi sắc lẹm:
“Tôi mặc kệ các người có phù hộ hay không, tóm lại là không được! Hai đứa là chị em, đã là chị em thì phải cùng nhau chịu đựng khó khăn!”
Tôi nhìn bà lão: “Bà nội, cháu có một ý kiến.”
Cuối cùng bà cũng chịu mở mắt nhìn tôi.
“Hay là mình đổi cách làm đi, dù sao năm sau Khả Tâm thi đỗ cũng phải mở tiệc, chi bằng lần này mình tổ chức chung luôn, coi như ăn mừng trước bằng… ‘tín dụng ngân hàng’. Bà thấy hợp lý không?”
Tần Khả Tâm nhào vào lòng bà nội, khóc nức nở:
“Bà ơi, con không muốn, xấu hổ lắm, con sẽ trở thành trò cười của cả thủ đô mất.”
Tần Trinh nãy giờ im lặng, bỗng đặt đũa xuống, chỉ vào cái mặt vẫn còn sưng vù của mình:
“Trò cười là gì? Đây mới là trò cười! Tôi mới chính là trò cười của cả nhà máy máy kéo!”
Không ngờ được, Tần Trinh lại quay xe.
Tình cảm của hai anh em này cũng chẳng sâu đậm như tôi tưởng.
9
Bà nội rất cố chấp, nhất quyết không cho tổ chức tiệc.
Bà càng bênh vực, ba mẹ tôi lại càng thương tôi, trong lòng càng thêm phức tạp khi đối diện với Tần Khả Tâm.
Sợ tôi ở nhà buồn bã, mẹ tôi cố ý dẫn tôi ra ngoài đi dạo giải khuây, tiện thể mua thêm mấy món cần thiết cho việc nhập học đại học.
Chúng tôi đi dạo bên bờ hồ Hậu Hải, vừa đi vừa trò chuyện.
Mẹ tôi nắm tay tôi, giọng buồn buồn:
“An An, mẹ thật sự muốn tổ chức tiệc cho con, vậy mà đến việc nhỏ này mẹ cũng làm không xong.”
Thật ra tiệc hay không tôi cũng chẳng để tâm, tôi chỉ khó chịu cái kiểu Tần Khả Tâm dựa thế ăn hiếp người ta thôi.
Tôi đang định an ủi mẹ vài câu, bỗng thấy phía trước có một dì trung niên vừa đi vừa cúi người nôn dữ dội, rồi đột ngột ngã lăn ra đất.
Những người xung quanh đều hoảng sợ, lập tức chạy lại kiểm tra.
“Chị ơi, chị sao vậy?”
“Cứu người đi, nhanh đưa đi bệnh viện!”
Bản năng nghề nghiệp của tôi – một bác sĩ – lập tức kích hoạt.
Tôi lao tới: “Làm ơn tránh ra, tôi là bác sĩ!”
Mọi người lập tức nhường đường, tôi kiểm tra mạch và nhịp tim, phát hiện tim người bệnh đã ngừng đập.
Tôi lập tức tiến hành cấp cứu tim phổi, ép tim suốt 20 phút, cuối cùng tim người bệnh bắt đầu đập trở lại. Có người nhiệt tình đã đi tìm cáng, nhanh chóng đưa người bệnh lên xe và chuyển tới bệnh viện.
Tôi sợ có sự cố nên cũng theo tới bệnh viện, giải thích tình hình với các bác sĩ.
Chờ đến khi người bệnh được cứu sống, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì thấy mẹ tôi đang ngẩn người nhìn tôi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tôi vội tìm cớ: “Hồi ở quê, con quen một bác sĩ, ông ấy dạy con mấy thứ này.”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Người vừa ngất xỉu khi nãy, chính là bảo mẫu năm xưa đã làm lạc mất con, mẹ đã tìm bà ấy hơn mười năm rồi.”
Mẹ tôi kể, năm đó khi tôi đi chơi với bảo mẫu thì bị lạc, bảo mẫu hoảng loạn chạy về, vừa khóc vừa nói năng lộn xộn, hỏi mãi cũng không nói được nguyên do.
Ba mẹ tôi lúc ấy lo sốt vó đi tìm tôi, khi trở về đã phát hiện bảo mẫu biến mất.
Từ đó ba mẹ tôi luôn nghi ngờ bà ấy đã bán tôi, suốt mười mấy năm nay vẫn tìm kiếm, mong được nghe lời giải thích.
Nghe xong, trong lòng tôi lập tức nảy sinh nghi ngờ, vội dặn mẹ: “Mẹ, chuyện hôm nay mẹ đừng nói với bất kỳ ai, để tránh đánh rắn động cỏ.”
Mẹ tôi liên tục gật đầu: “Được, được, mẹ thậm chí còn không nói với ba con!”
10
Bà dì mà tôi đã cứu hôm đó, chính là dì Trần – bảo mẫu năm xưa của nhà họ Tần.
Tôi ngày nào cũng xách hoa quả đến bệnh viện thăm bà, ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc.
Bà không có con cái, ngoài tôi ra chẳng ai đến thăm. Mọi người xung quanh cũng sớm nói với bà rằng tôi chính là người đã cứu bà, nếu không có tôi, e rằng bà đã sớm xuống gặp Diêm Vương rồi.
Dì Trần cảm kích rơi nước mắt, ánh mắt nhìn tôi ngày càng hiền từ, cứ như đang nhìn con gái ruột của mình vậy.
Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, liền bắt đầu “diễn xuất”.
Hôm đó tôi đến bệnh viện thăm bà, cố ý tỏ ra buồn bã, dì Trần quả nhiên quan tâm hỏi:
“An An, sao hôm nay con buồn thế, có chuyện gì không vui sao?”
Tôi lập tức đỏ hoe mắt:
“Dì Trần, thật ra con mới đến Bắc Kinh chưa bao lâu, hồi nhỏ con bị lạc, ba mẹ mới tìm lại được con gần đây, nhưng bà nội con không hề thích con, dù con cố gắng thế nào cũng chẳng được bà yêu thương.”
Dì Trần sững người, dè dặt hỏi:
“An An à, dì vẫn chưa biết họ của con là gì nhỉ?”
Tôi lau nước mắt, nghẹn ngào nói:
“Con họ Tần, tên là Tần An.”
Dì Trần hoàn toàn cứng đờ.
Nhìn bộ dạng đó là tôi biết, chuyện tôi bị lạc năm xưa không hề đơn giản.
Tôi quyết định thêm dầu vào lửa, đánh thức lương tâm của bà.
Tôi khóc lóc, co giật, gào thét, vò đầu bứt tóc:
“Con chỉ là đứa con gái quê mùa, bà nội không thích con, tất cả đều là do con đáng bị như vậy.
“Con chỉ là đứa con gái quê mùa, bà nội không thích con, tất cả đều là do con đáng bị như vậy.
“Con chỉ là đứa con gái quê mùa, bà nội không thích con, tất cả đều là do con đáng bị như vậy.
“Con chỉ là đứa con gái quê mùa, bà nội không thích con, tất cả đều là do con đáng bị như vậy.
“Con chỉ là đứa con gái quê mùa, bà nội không thích con, tất cả đều là do con đáng bị như vậy.”
…