Ban đầu, mẹ tôi vẫn đến mắng tôi:

“Thẩm Vi Vi! Đó là anh trai con đấy! Sao con có thể làm ra cái chuyện trái luân thường đạo lý như vậy?!”

Sau đó, bà bắt đầu… nghi ngờ:

“Nói mẹ nghe, có phải anh con vụng trộm quyến rũ con sau lưng bọn ta không?”

Sau nữa, mẹ tôi chuyển sang… bôi nhọ chính con trai mình:

“Thật ra nó cũng không tốt đẹp như con tưởng đâu. Nó ba tuổi rồi mà vẫn còn đái dầm đấy…”

Cuối cùng tôi cũng có chút phản ứng:

“Không được nói xấu anh ấy!”

Mẹ tôi – người thường ngày luôn giữ dáng vẻ quý phái lạnh lùng – giờ tức đến giậm chân:

“Con trai mẹ sinh ra, chẳng lẽ mẹ không được nói sao?”

Cũng đúng.

“Vậy mẹ nói tiếp đi.”

Mẹ tôi: “Con…!”

Bà đỡ trán, thở dài bất lực:

“Dù sao đi nữa, con không thể thích anh con được!”

“Nhà họ Thẩm chúng ta là gia đình có danh tiếng. Nếu chuyện này lộ ra ngoài, con bảo ba mẹ biết giấu mặt vào đâu?”

“Chẳng lẽ con muốn cả giới thượng lưu Bắc Kinh đến xem trò cười nhà ta sao?”

Tất cả cùng đến? Vậy chắc sẽ náo nhiệt lắm.
Nhưng tôi không dám nói ra, chỉ biết im lặng đáp:

“Con không muốn.”

Mẹ nghe vậy thì thở dài nhẹ nhõm:

“Xem như con còn chút lương tri.”

“Ban đầu định để con học xong đại học trong nước rồi mới cho con đi du học. Nhưng tình hình bây giờ, chắc phải đi sớm thôi.”

“Vài hôm nữa con nghỉ ngơi cho khỏe, ba mẹ sẽ chuẩn bị hồ sơ du học, làm xong sẽ đích thân đưa con ra sân bay!”

Đi du học?!
Vậy chẳng phải sau này tôi sẽ không được gặp Thẩm Yến Lễ nữa sao?
Thế thì… chi bằng tôi chết quách đi cho rồi.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, tôi như thấy được vẻ mặt hoảng hốt của mẹ mình:

“Vi Vi! Vi Vi, con sao thế?!”

Sau khi khám xong, bác sĩ báo lại với ba mẹ và Thẩm Yến Lễ:

“Do đói quá nên ngất.”

Cả ba người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ lại nói tiếp:

“Nhưng tôi thấy trạng thái tinh thần của cô bé này có vẻ hơi… bất thường. Khuyên nên đến khoa thần kinh khám thêm cho chắc.”

Cả ba người: “???”

Mẹ tôi thử dò hỏi:

“Vi Vi à, mấy ngày nay con không ăn gì rồi. Muốn ăn món gì, mẹ bảo dì làm cho.”

Tôi: “Con muốn ăn môi!”

Ba tôi: “Môi là món gì? Ba bảo người đi mua cho con.”

Thẩm Yến Lễ đỏ bừng cả mặt, ấp úng:

“Ba… ba mẹ… ăn môi nghĩa là… hôn ấy ạ…”

Ba mẹ nhìn vết thương ở khóe môi anh – dấu vết bị tôi hôn đến rách môi mấy hôm trước – nay vừa mới lành, liền rơi vào trầm mặc.

Ba mẹ: “Vậy… con muốn ăn môi của ai?”

Thẩm Yến Lễ: “……Của con?”

5.

Sau khi bị nhốt ba ngày dưới tầng hầm đến mức ngất xỉu vì đói, ba mẹ kinh ngạc phát hiện tôi đã mắc chứng chán ăn.

Không muốn ăn gì, cũng chẳng ăn nổi cái gì.

Đôi khi vì sợ họ lo lắng mà cố ăn vào, nhưng sau đó lại lén vào nhà vệ sinh ói ra hết.

Chưa đầy nửa tháng, tôi đã sụt hơn mười cân.

Lẽ ra đây là chuyện tốt — nếu như tôi không vốn dĩ chỉ nặng chưa đến 45 kg.

Thẩm Yến Lễ lén chạy đến phòng nhốt tôi, nhìn tôi còn thảm hại hơn tôi tưởng, vẻ mặt như người sắp tan vỡ.

“Vi Vi, em ăn cơm có được không?”

“Làm sao em mới chịu ăn đây?”

Tôi níu lấy tay áo anh, rụt rè nói:

“Nếu anh đút em bằng miệng… thì em sẽ ăn.”

Thẩm Yến Lễ lập tức từ chối:
“Không được!”

“Ồ.”

Tôi lặng lẽ rụt người lại, chui vào vỏ ốc.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Yến Lễ… ngậm một miếng bò bít tết trong miệng, cúi đầu đưa sát vào tôi.

“Ưm… ăn đi.”

Tôi ăn miếng thịt bò ấy, tiện tay liếm sạch sốt dính bên mép anh, còn liếm cả… đầu lưỡi.

Thẩm Yến Lễ nhìn chằm chằm vào môi tôi, hỏi:

“Em no chưa?”

Tôi vừa định trả lời thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng hét thất thanh của mẹ:

“Aaaaa!!!”

“Thẩm Yến Lễ! Nó điên rồi, chẳng lẽ con cũng điên theo nó à?!”

Mẹ lao đến như nổi điên, đánh anh tới tấp, trong lúc né tránh còn vung mấy bạt tai vào mặt anh.

Đây là lần đầu tiên bà ra tay đánh con cái.

Tiếng bạt tai vang giòn giã, như gọi lại chút lý trí cuối cùng cho mẹ.

“Con định chọc mẹ tức chết mới hài lòng hả?!”

Thẩm Yến Lễ đứng ngơ ngác, lúng túng nhìn bà:

“Mẹ… con không biết.”

“Con chỉ là… không muốn để Vi Vi chết đói…”

Ánh mắt mẹ nhìn anh đầy ngỡ ngàng, giống như đang chứng kiến một vở hài kịch đau lòng không thể tin nổi.
Có lẽ mọi thứ quá mức vô lý, mắt bà đảo trắng rồi ngất lịm tại chỗ.

Bác sĩ bảo mẹ tôi bị huyết áp cao, không thể bị kích động nữa.

Sau nhiều lần đắn đo, cuối cùng Thẩm Yến Lễ quyết định đưa tôi đến bệnh viện tâm thần.

“Vi Vi, ngoan nào, phối hợp với bác sĩ điều trị cho tốt nhé.”

“Chờ em khỏi rồi, anh sẽ đến đón em về, được không?”

Tôi gật đầu: “Vâng.”

“Nếu cần gì, bảo bác sĩ gọi cho anh.”

Tôi: “Vâng.”

Anh còn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt tôi thẫn thờ, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng ôm tôi một cái, rồi nói với y tá đứng cạnh:

“Đưa con bé vào đi.”

Tôi bị y tá dắt đi, lúc sắp bước vào cửa bệnh viện, đột nhiên quay đầu chạy ngược lại hỏi anh:

“Anh… thật sự sẽ đến đón em chứ?”

Thẩm Yến Lễ – người vừa mới còn cam đoan như đinh đóng cột – bỗng chần chừ.

“Vi Vi, anh…”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cố đọc xem anh đang nghĩ gì.

Y tá bên cạnh có lẽ nhìn ra sự khó xử của anh, liền mỉm cười dịu dàng, bước đến kéo tôi lại:

“Vi Vi, đi thôi nào, chúng ta vào trong nhé.”

Tôi theo chị y tá đi vài bước, lại muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng chị ấy giữ tôi rất chặt, gọi thêm hai hộ sĩ.

“Còn đứng đó làm gì? Mau đưa vào!”

Tôi cố hết sức ngoái đầu lại, chỉ muốn nhìn Thẩm Yến Lễ thêm một cái.

Nhưng anh đã lái chiếc Bentley rời đi, để lại cho tôi duy nhất… một làn khói xe lạnh lùng đầy quyết tuyệt.

6.

Chị y tá khi nãy kéo tôi lại thì dữ như hổ, nhưng khi quay sang nhìn tôi, vẫn cực kỳ dịu dàng:

“Vi Vi, anh trai em đã đặt lịch trước với viện trưởng Ngô – ông ấy là chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực này. Chị đưa em đến chỗ ông ấy nhé.”

Tôi cảnh giác nhìn chị y tá, trong lòng thầm nghi ngờ… không biết có phải chị ấy bị… rối loạn nhân cách không?

Người ta nói, ở bệnh viện tâm thần, có khi chính bệnh nhân lại giả làm bác sĩ, mà bác sĩ thì lại giống như bệnh nhân thật.

Tôi âm thầm nghĩ: lẽ nào… tất cả những người ở đây… đều là bệnh nhân giả dạng?

Nếu thế thì… quá điên rồi đó nha.

Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cuối cùng tôi cũng được đưa đến văn phòng viện trưởng.
Vừa tới nơi, chị y tá “ồ” một tiếng:

“Viện trưởng không ở đây à? Có lẽ ông ấy đi vệ sinh. Em ngồi tạm ở đây đợi chút, chị đi hỏi thử nhé.”

Dặn tôi ngồi yên không được chạy lung tung xong, chị ấy quay lưng rời đi.

Tôi ngồi xuống ghế, hết móc cái này lại nghịch cái kia.
Thầm nghĩ viện trưởng chắc cũng có tiền lắm, ghế gì mà bọc da thật, đã ghê.
Chắc là… ông già hói đầu bụng phệ rồi.

Ngay giây tiếp theo, một người đàn ông mặc blouse trắng, trên tai vắt ống nghe, đeo kính gọng vàng không viền, từ dưới gầm bàn bò ra ngoài.

Thấy tôi ngơ ra, người đó mở miệng:

“Đơ cái gì? Lại đây đi chứ!”

Tôi nhìn gương mặt trẻ trung, góc cạnh rõ nét kia, không kiềm được mặt bắt đầu nóng lên.

Cứ tưởng viện trưởng là ông già, ai ngờ lại là… trai đẹp còn trẻ măng!

Tôi lếch thếch đi tới, ngồi xuống ghế đối diện anh ta.

“Viện trưởng Ngô” vừa dùng ống nghe nghe nhịp tim tôi, vừa như đang tán chuyện:

“Em bị gì thế?”

Tôi thầm nghĩ: đúng là tuổi trẻ tài cao, nhìn phát biết ngay tôi có bệnh.

Tôi rụt rè hạ giọng kể:

“Chỉ cần nhìn thấy anh trai em… là em muốn ăn môi ảnh. Họ nói em có bệnh nên đưa em vào đây.”

Viện trưởng Ngô chăm chú nhìn tôi, quan sát một hồi rồi dùng đèn pin kiểm tra đồng tử.

Sau đó kết luận:

“Không nghiêm trọng lắm. Chỉ là bình thường ăn môi hơi ít. Trước tiên kê đơn trị liệu nửa tháng, mỗi ngày sáng trưa chiều đến phòng y tế tìm tôi, ăn môi nửa tiếng…”

Nói rồi soạt soạt soạt, anh ta viết một loạt gì đó lên giấy rồi đưa tôi:

“Đây, đơn thuốc của em.”

Còn đang ngơ ngác nhận lấy, thì một người đàn ông trung niên hói đầu, bụng phệ đột nhiên gào lên:

“Hạ Kỳ Triều! Mày lại giả làm tao nữa hả?!”

Tôi cầm đơn thuốc, ngơ ngác: “???”

“Hả? Anh… anh không phải họ Ngô sao?”

Người đàn ông trung niên giật phăng áo blouse trắng, cướp lại ống nghe, đẩy tên trai đẹp kia ra khỏi bàn làm việc.

“Biến ngay! Không tao gọi y tá trưởng xử mày bây giờ!”

Sau đó quay sang tôi, ngượng ngùng:

“Xin lỗi nhé, tôi mới chính là viện trưởng Ngô. Thằng đó là bệnh nhân ở đây, chuyên giả làm tôi hoài.”

“Em… em bị gì thế?”

Còn tên được gọi là Hạ Kỳ Triều thì vừa bò lăn bò càng ra khỏi văn phòng, tóc tai rối tung, kính rớt một bên, dáng vẻ lịch thiệp ban nãy chẳng còn sót lại chút nào.

Thế mà vừa chạy vừa không phục, còn lè lưỡi với viện trưởng Ngô, rồi quay đầu vẫy tay với tôi:

“Tôi đi đây! Không chạy là tụi nó nhốt tôi vào phòng kín đấy! À mà này, đừng quên đơn thuốc tôi kê cho em đấy nha!!”

7.

Viện trưởng Ngô – ông chú hói đầu trung niên – hỏi tôi rất nhiều câu.

Tôi ngoan ngoãn trả lời hết sức thành thật.

Sau đó ông ta kết luận:

“Chuyện của cô, thực ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là có chút rối loạn tâm lý thôi.”

“Cái việc cô thích anh trai ấy, hoàn toàn là do cha mẹ gây áp lực quá lớn. Cô chỉ thấy nhẹ nhõm khi ở bên anh trai, lâu dần sinh ra chút tình cảm lệch lạc kiểu… mê anh trai.”

“Để tôi kê ít thuốc cho, cô cứ ở viện chúng tôi nghỉ ngơi điều trị một thời gian là khỏi.”

Tôi bừng tỉnh đại ngộ:
“Ồ! Thì ra là vậy!”

“Vậy còn chuyện em chán ăn, nuốt không vô gì cả thì sao…”