Tôi là con gái nuôi của nhà họ Thẩm – gia tộc giàu nhất thành phố. Vì thích anh trai nuôi của mình, tôi bị anh đưa vào bệnh viện tâm thần.

“Vi Vi, em chỉ là bị bệnh thôi.”

“Đợi em khỏi rồi, anh sẽ đến đón em, ngoan nhé, được không?”

Sau khi anh rời đi, một bác sĩ trẻ tuổi, tuấn tú bước vào hỏi tôi:
“Em bị sao vậy?”

Tôi đáp:
“Chỉ cần nhìn thấy anh trai em là em muốn ăn… môi của anh ấy. Mọi người nói em có vấn đề nên đưa em vào đây.”

Bác sĩ chăm chú nhìn tôi, dùng đèn pin kiểm tra phản xạ đồng tử một lúc, rồi nói:
“Không sao lắm, chỉ là bình thường ăn môi hơi thiếu. Trước tiên kê cho em một đợt trị liệu nửa tháng, mỗi ngày sáng trưa chiều đến phòng y tế với tôi, ăn môi nửa tiếng…”

Đang nói dở, một người đàn ông trung niên hói đầu và bụng phệ bỗng giận dữ hét lên:
“Họ Hạ kia! Cậu lại giả làm tôi nữa à?!”

Tôi cầm đơn thuốc trên tay: “???”

1.

Tôi tên là Thẩm Vi Vi, được nhà họ Thẩm – gia đình giàu có bậc nhất – nhận nuôi từ khi tám tuổi.

Cha mẹ nhà họ Thẩm coi tôi như con ruột, nuôi dạy tôi theo tiêu chuẩn tiểu thư khuê các.
Từ nhỏ tôi đã phải học đủ cầm kỳ thư họa, thành tích các môn phải đạt toàn điểm A.
Chỉ cần không đạt yêu cầu là sẽ bị cha mẹ quở trách:

“Cũng là con nhà họ Thẩm, sao năm xưa anh con làm được mà con thì không?”

“Đừng để ba mẹ phải hối hận vì đã nhận nuôi con!”

“Từ hôm nay, thời gian luyện tập gấp đôi!”

Mỗi lần như vậy, chỉ có anh trai nuôi Thẩm Yến Lễ là sẽ an ủi tôi, kiên nhẫn phân tích lý do.

Nhưng cha mẹ lại không cho tôi thân thiết với anh.

“Đừng làm phiền anh con.”
“Con biết anh con bận rộn đến mức nào không?”
“Năm xưa anh con bằng tuổi con bây giờ, đã… rồi.”

Tôi ngưỡng mộ sự xuất sắc của anh, quyến luyến sự dịu dàng của anh, nhưng cũng hận anh – vì anh quá xuất sắc, khiến tôi phải sống vất vả.

Rõ ràng khi còn ở cô nhi viện, tôi chỉ mong được ăn no, được đi học là mãn nguyện rồi.
Nhưng giờ đây, tất cả điều đó tôi đều không được thể hiện ra ngoài.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, được nhà họ Thẩm – gia tộc giàu nhất giới thượng lưu Bắc Kinh – nhận nuôi, đó là phúc phận mấy kiếp của tôi.
Tôi phải biết đủ, phải biết ơn, phải cố gắng đuổi kịp bước chân của anh, không để anh và cha mẹ thất vọng.

Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại nảy sinh tình cảm không nên có với anh trai nuôi Thẩm Yến Lễ.

Tôi lén ghi lại những thói quen thường ngày của anh, lén chụp ảnh anh, giả vờ đem bánh thất bại ở lớp học nấu ăn cho anh ăn, thực chất là cố tình làm riêng cho anh.

Chiếc khăn tay có thêu tên anh bị anh để quên, tôi giấu kỹ, lén hít lấy hít để.
Chỉ đến khi khăn không còn mùi nữa mới chịu bỏ vào giỏ đồ bẩn.

Tôi thích anh, điều đó là chắc chắn.

Còn anh có thích tôi không? Chưa chắc.

Anh dường như đối xử tốt với mọi người, có sức hút trời sinh.
Lịch thiệp, ôn hòa nhưng lại luôn mang nụ cười xa cách, lạnh lùng.

Tôi thậm chí nghi ngờ, tất cả những điều anh thể hiện đều chỉ là vỏ bọc.
Thực ra, trong lòng anh cũng giống tôi – sớm đã chán ngán tất cả.

Vào ngày sinh nhật mười tám tuổi của mình, tôi đã đưa ra một quyết định lớn.
Tôi muốn để anh biết – tôi thích anh.

2.

Nhà họ Thẩm tổ chức cho tôi một buổi lễ thành nhân vô cùng long trọng, đồng thời cũng là tiệc mừng tôi đỗ đại học.
Không chỉ các nhân vật quyền quý trong giới thượng lưu Bắc Kinh đều có mặt, mà còn có rất nhiều thầy cô và bạn học cũng đến tham dự.

Những lời xã giao giả tạo, tâng bốc nịnh bợ – khỏi cần phải nói.

Mẹ còn đưa tôi đến trước mặt mấy cậu thiếu gia nhà giàu.
“Bé Vi Vi, đây là con gái của mẹ đấy, còn đây là con trai của mấy đối tác làm ăn của mẹ và ba con. Các con làm quen với nhau đi nhé.”
“Đứa nào hợp mắt thì nói với mẹ, mẹ làm mai cho.”
“Con cũng mười tám tuổi rồi, sau này là người lớn rồi, đừng để ba mẹ với anh con phải lo lắng nữa, nghe chưa?”Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Tay tôi cầm ly rượu có phần cứng đờ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thậm chí cả trái tim cũng run lên bần bật, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố nở nụ cười dịu dàng:
“Vâng ạ, con biết rồi, mẹ.”

Mẹ vỗ vai tôi mấy cái rồi quay người đi chào hỏi khách khứa, để lại một mình tôi đối mặt với đám người kia.

“Cô Thẩm, bình thường cô có sở thích gì không?”
“Đã chọn nguyện vọng đại học chưa? Muốn học ngành gì, sau này muốn làm công việc gì?”
“Cô có thích leo núi không…”

Bọn họ nhao nhao hỏi, khiến đầu tôi như ong ong, cảm giác đầu óc như chết lặng.
Tôi chỉ còn cách tu ừng ực ly sâm panh để xua bớt sự lo âu và lúng túng.

Trước mặt là mặt nước hồ bơi lấp lánh ánh sáng, xanh biếc đến mức khiến tôi muốn nhảy xuống.
Nếu tôi nhảy xuống đó, liệu bọn họ có thôi hỏi tôi, có ngừng nói bên tai tôi nữa không?

Ngay giây sau, một bàn tay mạnh mẽ kéo tôi lại.

“Cẩn thận!”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị, luôn giữ lễ độ của Thẩm Yến Lễ.

Anh cau mày, có chút lo lắng nhìn tôi:
“Em uống nhiều rồi à?”

Tôi ngơ ngác lắc đầu, lại gật đầu.

Thẩm Yến Lễ quay sang xin lỗi mọi người:
“Em gái tôi say rồi, thất lễ chút.”

Anh kéo tôi rời khỏi đám đông, len lỏi qua dòng người, đưa tôi đến một góc vườn vắng vẻ không ai lui tới.

Vừa định quay lại mắng tôi thì tôi đã không nhịn được mà nhào vào ôm anh.
“Anh ơi!”

Thẩm Yến Lễ bị tôi ôm bất ngờ, lúng túng đứng yên tại chỗ.
Anh hơi khựng lại, rồi dịu giọng xuống:
“Tửu lượng kém vậy mà cũng dám uống nhiều thế này?”

Nói rồi định gỡ tôi ra:
“Đi thôi, anh cõng em về. Mai anh sẽ xử lý em.”

Nhưng tôi lại giả vờ say, không chịu buông, cứ thế ôm chặt lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của anh, chôn mặt vào cổ anh, ngửi mùi hương quen thuộc.

“Anh thơm quá…”

Cơ thể Thẩm Yến Lễ bắt đầu nóng lên, theo phản xạ muốn đẩy tôi ra.

“Đừng nghịch nữa, nước hoa mai anh mua cho em…”

Tôi đưa tay sờ loạn trên người anh:
“Em không muốn nước hoa… em muốn anh…”

3.

Tai Thẩm Yến Lễ đỏ lên một cách kín đáo, nhưng giọng điệu thì lại nghiêm khắc hẳn:

“Thẩm Vi Vi, em mười tám tuổi rồi, là người lớn chứ không phải con nít nữa!”

“Anh tuy là anh trai em, nhưng cũng là một người đàn ông. Một cô gái nhỏ như em không nên tùy tiện nói những lời dễ gây hiểu lầm với đàn ông như vậy.”

Hu hu hu, anh ấy đúng là ra vẻ nghiêm nghị, nhưng tôi lại càng thích anh hơn vì thế.

Tôi giơ tay nắm lấy cà vạt của anh, kéo anh về phía mình:
“Anh trai thì chỉ có thể làm anh trai thôi sao? Tại sao anh trai không thể là chồng?”

“Em thích anh, anh biết mà, đúng không?”
“Anh có từng thích em, giống như em thích anh không?”

Thẩm Yến Lễ lập tức cắt ngang lời tôi:

“Thẩm Vi Vi, em say rồi, không biết mình đang nói gì đâu!”
“Chuyện hôm nay, anh xem như chưa từng nghe thấy. Bây giờ, theo anh về ngay!”

Nhưng một khi đã mở miệng, thì đâu dễ gì kìm nén được?

Thấy gương mặt kháng cự của Thẩm Yến Lễ, tôi càng thấy lòng đau nhói.

“Hu hu hu, Thẩm Yến Lễ, em thích anh lâu lắm rồi, anh có biết không?”

“Em biết em như vậy là sai, nhưng em không kiềm chế được. Trong đầu em toàn là anh thôi.”

“Mẹ giới thiệu em với đám con trai kia, em buồn lắm, đầu đau như muốn nổ tung vậy.”

“Hu hu hu, anh ơi, Vi Vi đau quá… hôn em một cái được không? Hôn xong sẽ không đau nữa…”

Tôi túm lấy cà vạt anh, kiễng chân nhào vào lòng anh định hôn.

Thẩm Yến Lễ vừa phải giữ lấy tôi, vừa phải nghiêng người tránh không cho tôi đè môi lên mặt anh.

Nhưng tôi say rượu thì như có thêm ba phần can đảm, sức lực không biết từ đâu mà ra.
Không chỉ đè anh ra hôn, mà còn cưỡi lên người anh hôn tới tấp.

“Vi Vi… đừng mà… Ưm!”

“Anh… anh là anh trai em… em tỉnh lại đi…”

Tỉnh rồi thì dám làm chuyện này chắc? Tỉnh thế quái nào nổi nữa.

Thẩm Yến Lễ bị tôi đè ra hôn suốt nửa tiếng đồng hồ, đến mức môi anh sưng đỏ hết cả lên.

Tôi cũng kiệt sức, hai mắt đảo trắng tính lăn ra ngủ.

Không ngờ đúng lúc ấy, sau lưng bỗng vang lên một tiếng hét chói tai:

“A!!! Hai người đang làm cái gì vậy?!”

Tiếng hét ấy kéo cả đám người trong buổi tiệc chạy đến.

Chuyện con gái nuôi nhà họ Thẩm quyến rũ anh trai nuôi của mình ngay trong tiệc trưởng thành lan nhanh như chớp khắp giới thượng lưu Bắc Kinh.

Tôi – đại tiểu thư nhà họ Thẩm – từ đó mang tiếng ô nhục, trở thành trò cười cho mọi người.

Mẹ tôi – người từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh tôi một cái – thẳng tay tát tôi một bạt tai, rồi ra lệnh nhốt tôi vào tầng hầm.

“Thẩm Vi Vi, con khiến mẹ quá thất vọng!”

“Người đâu, nhốt nó lại, cho nó tỉnh ngộ đi!”

Tỉnh ngộ á? Không có đâu.
Chỉ có thể… hồi tưởng lại mà thôi.

4.

Vì chuyện trong tiệc sinh nhật mà tôi… cưỡng hôn anh trai mình, tôi bị nhốt suốt ba ngày ba đêm.

Chú quản gia mỗi ngày đều đến hỏi tôi:

“Tiểu thư, phu nhân hỏi cô đã biết sai chưa?”

Tôi không nói gì, chỉ quay mặt vào tường, đờ đẫn nhìn khoảng không.

Tôi khi say thì dũng cảm bao nhiêu, lúc tỉnh lại thì nhát gan bấy nhiêu.

Cảm giác như mình sắp chết đến nơi, nhưng mà… vẫn còn sống được.

May mắn là từ nhỏ tôi đã lớn lên bên Thẩm Yến Lễ, những ưu điểm khác thì học không ra sao, nhưng khoản “diễn cao lãnh” thì gọi là thành thần cũng chẳng sai.

Thế nên hành vi của tôi được phán là: chống đối, tuyệt thực để biểu tình.