14
Tối hôm đó, bữa tiệc bắt đầu đúng giờ.
Thấy tôi và Trình Thư ăn mặc đúng như bố mẹ yêu cầu, cả hai người họ đều hài lòng gật đầu liên tục.
Họ giới thiệu tôi với tất cả mọi người, đi đâu cũng khoe khoang:
“Đây là con gái ruột được tuyển thẳng vào Thanh Hoa của chúng tôi!”
Còn về phần Trình Thư… chỉ được nhắc tới vài câu lướt qua, gần như bị làm ngơ.
Tôi suốt buổi đều chăm chú quan sát xem thầy giáo từ Thanh Hoa – Bắc Đại đã tới chưa.
Chỉ đến khi nhận được vài cái nháy mắt ra hiệu “OK” từ nhóm tóc vàng, tôi mới thực sự yên tâm.
Đảo mắt nhìn quanh, tôi thấy đám tóc vàng đội mũ lưỡi trai, phân tán khắp các góc của hội trường, ai nấy đều vào vị trí.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Không lâu sau, toàn bộ đèn trong hội trường tắt phụt.
Một luồng sáng duy nhất từ trần chiếu thẳng xuống người Trình Thư.
Cả hội trường lập tức xôn xao trầm trồ.
Tôi nhìn Trình Thư, mấp máy môi không phát ra tiếng:
“Đừng sợ.”
Khóe môi bố mẹ cong lên đầy hài lòng:
“Trình Thư… mới là nhân vật chính trong bữa tiệc tối nay.”
“Con bé là viên ngọc quý chúng tôi nuôi nấng từ nhỏ. Kết quả thi đại học của nó là 727 điểm, các giáo sư Thanh Hoa và Bắc Đại đều tranh nhau giành lấy.”
“Vừa xinh đẹp vừa thông minh, khởi điểm đấu giá: 30 triệu!”
Trình Thư làm như không biết chuyện, nước mắt lưng tròng chất vấn họ:
“Bố mẹ… chẳng phải đã hứa là không bắt con liên hôn nữa sao? Con muốn đi học cơ mà!”
Họ trừng mắt nhìn cô:
“Im miệng! Cho mày cơ hội báo đáp nhà họ Trình là vinh hạnh của mày!”
“Dù mày có vào được Thanh Hoa thì sau này không phải cũng sẽ gả đi sao? Tao chỉ giúp mày đỡ tốn thời gian vòng vo!”
Toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía Trình Thư.
Sự thèm khát, dơ bẩn và trơ trẽn viết rõ trên từng gương mặt.
Mặt cô đỏ bừng vì uất ức:
“Con muốn đi học! Con không đồng ý liên hôn! Với lại… con mới mười tám, chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp!”
Câu nói ấy vừa cất lên đã bị bao trùm bởi một trận cười vang đầy khinh miệt.
“Trời ơi, chuyện gì to tát vậy chứ, ha ha ha, luật là để trừng trị dân nghèo, liên quan gì tới tụi tôi?”
“Tuổi mười tám thì sao? Cơ thể em nhìn chẳng giống mười tám chút nào đâu…”
“Đúng vậy, nhìn mà tôi còn thấy nóng hết cả người. Tôi trả 40 triệu!”
“Tôi! Tôi trả 50 triệu!”
Bố mẹ tôi cũng bật cười.
Họ như đang cười nhạo sự ngây thơ của Trình Thư.
“Con gái yêu à, mai mẹ sẽ sửa thông tin căn cước của con thành 20 tuổi ngay thôi.”
Tôi — người nãy giờ vẫn im lặng — bước thẳng vào giữa vầng sáng, giọng điệu chậm rãi:
“Thật sao?”
Bố mẹ tôi khinh thường cười lạnh, dường như cảm thấy chút thủ đoạn này chẳng đáng gì để giấu giếm.
Nhưng ngay giây sau, trong hội trường bắt đầu vang lên tiếng “tách tách tách” chụp ảnh liên tục.
Ánh sáng của vô số đèn flash đồng loạt lóe sáng, chiếu rọi khắp căn phòng.
Tới khi mọi người nhận ra có chuyện không ổn mà vội vàng lấy tay che mặt, thì đã quá muộn rồi.
15
Bố mẹ tôi xưa nay ghét cay ghét đắng đám anh em “vào sinh ra tử” cùng tôi, vừa thấy mấy đứa tóc vàng chắc chắn sẽ không cho vào cửa.
Vì vậy, bọn họ to gan cải trang thành phóng viên, còn livestream trực tiếp luôn.
Vừa quay vừa giả bộ chuyên nghiệp đặt câu hỏi:
“Ông Trình, là người giàu nhất thành phố mà lại công khai đấu giá con gái ruột giữa buổi tiệc, xin hỏi ông nghĩ gì vậy?”
“Phát ngôn khi nãy của ông có phải là thể hiện sự bất chấp pháp luật không?”
“Ông cho rằng mình có thể đứng trên pháp luật à?”
“Ép buộc người khác kết hôn trái ý, ông biết đó là hành vi phạm pháp chứ?”
Ngay lúc ấy, giáo viên đến từ Thanh Hoa cũng phẫn nộ tiến lên phía trước.
Họ bước lên chắn trước mặt Trình Thư, nghiêm giọng:
“Trình Thư là một cá nhân độc lập, có quyền tự quyết định tương lai của mình — đi học hay kết hôn, không ai có quyền thay cô ấy quyết định!”
“Ha, ông là ‘tài phiệt’ đúng không? Giọng điệu thật to! Vậy để tôi giúp con gái ông liên hệ luật sư giỏi nhất đưa ông ra tòa! Xem thử là ông to hay pháp luật to!”
“Ép con gái mặc đầm xuyên thấu giữa đám đông như thế, đúng là ác độc đến khó tin!”
Danh dự của em gái quan trọng hơn tất thảy, tôi không dám chủ quan chút nào.
Soạt!
Tôi xé luôn váy em gái trước mặt mọi người, để lộ áo hai dây kín đáo cùng quần short thể thao bên trong.
“Cái các người vừa thấy chỉ là hiệu ứng ánh sáng chiếu lên lớp vải mỏng, một lũ đàn ông thối nát các người mà cũng dám chõ mồm vào?”
Có người còn cố tình dí sát camera về phía Trình Thư:
“Mọi người nhìn cho rõ nhé! Cái gọi là đầm xuyên thấu thực chất chỉ là đánh lừa thị giác. Nếu mạng xã hội xuất hiện bất kỳ ảnh nhạy cảm nào của cô ấy, chúng tôi sẽ kiện đến cùng!”
“Làm ơn giữ miệng sạch sẽ trước một nữ sinh trong sáng.”
“Còn cái tài khoản tên ‘Gián mẹ điên cuồng’, C*! Mày không phải đàn bà à? Tin không tao lần theo IP đến tận nhà mày?”
Khóe miệng tôi giật giật…
Mấy ông nói sẽ giả làm phóng viên cơ mà? Ai đời phóng viên nào lại rồ như tụi mày thế hả???
Bố mẹ tôi vốn đang hoảng hốt, nhưng vừa nhận ra đây không phải phóng viên thật, liền trở mặt ngay.
“Trình Thâm Ý!! Lại là mày giở trò đúng không? Đây rõ ràng là lũ lưu manh tóc vàng kia!”
“Bố biết kiểu gì mày cũng gây chuyện! Chưa kịp dạy dỗ thì mày đã làm ra trò to thế này! Mày muốn hủy hoại bố mẹ đúng không?!”
Lúc ấy, một thầy giáo tháo áo khoác của mình, đắp lên người Trình Thư.
“Chính hai người mới là đang hủy hoại bản thân mình!”
Nhưng bố mẹ tôi cười lạnh, một khi đã xác nhận không có phóng viên thật, họ không còn sợ gì nữa.
“Mấy thằng ranh con! Thật là không biết trời cao đất dày! Mau tắt livestream đi cho tao!!”
Thế nhưng… họ vừa dứt lời, cửa lớn bỗng bị đạp tung.
Một nhóm cảnh sát trang nghiêm bước vào.
“Chúng tôi nhận được tố cáo từ người dân, nghi ngờ ở đây có hành vi đấu giá người trái pháp luật. Tất cả có mặt tại hiện trường mời về đồn phối hợp điều tra.”
Bố tôi tái mét mặt, gào lên:
“Ai tố cáo?! Là mày đúng không, Trình Thâm Ý!!!”
15
Bố mẹ tôi gầm lên giận dữ, nhưng đám tóc vàng vừa bị chửi xong lại cười toe toét:
“Già rồi mà còn ngu! Tụi này không phải phóng viên, nhưng tụi này đang livestream đó!”
“Livestream tụi tui có cả triệu người đang coi, ông làm đại gia mà chưa từng nổi tiếng đến mức này đúng không?”
Không chỉ bị cảnh sát áp giải đi, bố mẹ tôi còn bị tất cả khách mời trong hội trường chỉ trích gay gắt.
Không ai thấy có lỗi vì mình tham gia đấu giá người sống, họ chỉ mắng chửi bố mẹ tôi vì đã mời họ tới dự một trò hề như thế.
Sau khi cơn hỗn loạn qua đi, Trình Thư – người đã cố gắng kiên cường suốt buổi – cuối cùng cũng ôm mặt bật khóc.
Thầy cô từ Thanh Hoa tranh nhau đến an ủi:
“Đừng khóc nữa em ơi, đến trường bọn thầy đi, giáo sư giỏi nhất sẽ trực tiếp dạy em!”
“Chúng tôi sẽ hỗ trợ pháp lý toàn diện, học phí đại học cũng miễn toàn bộ!”
“Đừng khóc nữa, cân nhắc lựa chọn sớm đi!”
“Chọn trường tôi nhé!”
“Chọn chúng tôi này!!”
Trình Thư đôi mắt hoe đỏ nhìn chúng tôi, nhẹ giọng nói:
“Anh chị đi đâu, em đi đó.”
Mấy thầy cô từ Thanh Hoa nghe xong thì nhíu mày khó hiểu.
Đám tóc vàng lần lượt giới thiệu tên.
Thầy cô vừa nghe xong đã… phát cuồng luôn:
“Ủa khoan, đây không phải là mấy nhân tài mà tôi cần hoàn thành chỉ tiêu tuyển sinh lần này sao?!”
Vừa mới nãy còn bắt tay bắt chân đứng cùng chiến tuyến, giờ mấy vị giáo sư lại suýt cãi nhau ầm ĩ vì tranh sinh viên.
16
Chuyện của Trình Thư gây chấn động cả mạng xã hội.
Hành vi của bố mẹ tôi chọc giận dân mạng, đến mức mấy ông tài phiệt dù cố sức dìm tin cũng không dìm nổi.
Dân tình thi nhau bình luận, mỗi người một tay một chân đào mộ nhà họ Trình.
Dưới sức ép dư luận, Trình gia bị đá khỏi ngôi vị “tài phiệt số một”, sau đó còn bị các cơ quan chức năng vào cuộc điều tra dồn dập.
Khách mời trong buổi tiệc hôm đó cũng bị liên đới.
Doanh nghiệp phá sản đếm không xuể, vài người còn bị dân mạng tới tận công ty ném trứng thối.
Bố mẹ tôi dù hành vi phạm pháp nhưng chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, nên cuối cùng bị tuyên án ba năm tù, ngồi một thời gian là có thể ra.
Công ty nhà họ Trình phần lớn đã sụp đổ, chỉ còn lại vài công ty còn hoạt động, và toàn bộ đều rơi vào tay tôi và Trình Thư.
Trình Thư đỏ mắt nói:
“Chị ơi, em không cần nhiều như vậy đâu. Cả đời này em đi theo chị, thề sống thề chết làm cái đuôi nhỏ của chị!”
Tôi liếc cô bé một cái, lạnh nhạt phun ra hai chữ:
“Bớt xàm.”
Nói rồi tôi dứt khoát chia đôi toàn bộ gia sản, mỗi người một nửa.
Hai tháng sau, chúng tôi cùng nhau vào học ở Thanh Hoa.
Ngay ở cổng trường, vừa trông thấy đám đầu vàng nọ, tôi lập tức có một dự cảm chẳng lành.
Còn chưa kịp quay mặt làm ngơ, một tiếng “ĐẠI CA!!!” vang lên đồng thanh như sấm rền.
Toàn bộ ánh mắt của sinh viên trong trường lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi siết nắm đấm, cắn răng lê bước tới, mỗi đứa một cái bợp tai.
“Chú ý chút coi, đây là Thanh Hoa! Không phải trụ sở bang cái bang nhà mình đâu nhé!!”
“Đi! Tất cả đi cắt tóc lại cho chị! Để nguyên đám đầu vàng này chị quê chết mất!!”
[Hoàn]