3

Sau khi bị bình luận spoil trước, tôi đặt điện thoại ở một vị trí kín đáo.

Quả nhiên, vừa lên xe, Thẩm Giai Kỳ đã lén lút nhét gì đó vào hộp bút của Thẩm Tư Đàm.

Tôi chỉ cười lạnh, trong khi Thẩm Tư Đàm chẳng hề hay biết, còn tranh thủ vừa nâng Giai Kỳ vừa đạp tôi xuống:

“Có Giai Kỳ làm em gái, đời này em mãn nguyện rồi… Không như chị, đẹp thì sao, tính cách y chang đàn ông.”

Thẩm Giai Kỳ liền nghiêng đầu dựa vào cánh tay cậu ta:
“Có anh trai ở bên, Giai Kỳ cũng thấy mãn nguyện rồi~”

Khi đến cổng trường, hai người họ lần lượt xuống xe trước.
Tôi nhìn hộp bút còn nằm trên ghế sau, khẽ cong môi cười một cái.

Quả nhiên, chỉ một lát sau khi vào phòng thi tay không, Thẩm Tư Đàm đã phát hiện ra có gì đó sai sai…

“Chị! Giúp em mang hộp bút qua đây với!”

Tôi vẫn ngồi yên, không nhúc nhích.

Thẩm Giai Kỳ sốt ruột thúc giục bên cạnh:
“Chị ơi nhanh lên, lỡ làm chậm trễ kỳ thi đại học của anh thì không hay đâu!”

Ai bảo Thẩm Giai Kỳ là kẻ đãng trí chứ, cô ta khôn ranh thì có.

Trong hộp bút là phao thi, mà phao đó một khi đã qua tay tôi, thì chẳng ai nói rõ được là do ai bỏ vào.

Tôi nói thẳng:
“Thẩm Tư Đàm, em không tự đi lấy thì đừng thi đại học nữa.”

Thẩm Tư Đàm tức đến trợn mắt, nhưng cuối cùng vẫn phải quay lại lấy hộp bút.

【Ơ? Gì kỳ vậy? Nữ phụ lần này sao không lấy phao ra?】
【Thế chẳng phải bé cưng Giai Kỳ thật sự gây chuyện rồi sao… Kỳ thi quan trọng thế mà làm liều vậy thì không ổn đâu…】
【Lỡ như họ nổi giận mà đuổi bé cưng đi thì sao!?】

Nói cho Thẩm Tư Đàm biết cũng vô ích, cậu ta chỉ biết chê tôi nhiều chuyện thôi mà.

Gian lận thi cử à? Thẩm Tư Đàm ba năm tới có lẽ khỏi mơ thi lại.

Tôi cười cười, móc điện thoại ra chơi một ván game.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Thẩm Tư Đàm bị hai giám thị đưa ra khỏi phòng thi.

Cậu ta vừa đi vừa cố cãi:
“Em thật sự không biết cái đó từ đâu chui ra trong hộp bút của mình!”
“Con mẹ nó, chưa kịp nhìn thì tính là gian lận à? Mấy người làm giám thị kiểu gì vậy?!”

Thẩm Tư Đàm chửi ầm lên khi lên xe, còn dập cửa cái “rầm”.

Vừa bị ấm ức ngoài kia, cậu ta liền nổi điên trong xe:
“Đệch, rốt cuộc là đứa nào nhét phao vào hộp bút của tao, để tao mà biết được tao giết nó luôn!”

Nói xong liền lườm thẳng về phía tôi:
“Có phải là mày không?! Mày ghen tị vì tao là con trai, sợ sau này tao tranh giành gia sản nên vội ra tay hủy đời tao đúng không?”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

“Thẩm Cố Ảnh, con mẹ mày…”

【Haha, anh trai tưởng nữ phụ là thủ phạm, vui ghê!】

Tôi giơ tay, tát cho cậu ta một phát như trời giáng.

Thẩm Tư Đàm sững người, ngơ ngác:
“Mày gài tao còn dám đánh tao hả?! Thẩm Cố Ảnh, tao…”

Tôi liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói:
“Đừng có vu oan bậy bạ.”

Nói rồi tôi ném thẳng chiếc điện thoại đang quay lén từ nãy đến trước mặt Thẩm Tư Đàm.

4

【Ủa? Không phải chứ? Nữ phụ giờ lại biến thành kiểu tâm cơ thâm sâu thế này rồi hả? Còn khó đối phó hơn cả kiểu ác độc công khai nữa!】
【Hu hu, bé cưng nhà mình phải làm sao đây! Mới về nhà đã gặp nguy cơ lớn thế này rồi…】

Thẩm Tư Đàm xem xong video thì chết lặng.

“Cô ta… Cô ta cố ý nhét phao vào hộp bút của mình, hại mình bị quy là gian lận!?”

“Đệch… Dám gài bẫy tao?! Tao phải bảo bố mẹ đuổi cổ nó ra khỏi nhà!”

Đúng là chỉ khi đụng chạm đến lợi ích của bản thân thì mới biết lo.

Thẩm Giai Kỳ cũng biết lần này không dễ lấp liếm nên vừa bước ra đã tranh nói trước:
“Anh, anh không sao chứ… hu hu, em nhìn thấy anh bị đuổi khỏi phòng thi là cả buổi em rối hết cả lòng.”

Tiếc là Thẩm Tư Đàm giờ đã biết sự thật. Không nói một lời, cậu ta túm tóc Thẩm Giai Kỳ, đập đầu cô ta mạnh vào cửa kính.

“Còn giả vờ hả! Thẩm Giai Kỳ!! Tao còn định coi mày như em gái ruột, thế mà mày dám đâm sau lưng tao!!”

【Á á á, nhìn mà thấy đau!】
【Thương bé cưng ghê… Chỉ là ba năm không được thi lại thôi mà, có cần ra tay ác thế không…】

Đúng là bình luận và Thẩm Giai Kỳ đều cùng một ruột: chuyên làm quá mọi chuyện lên.

Thẩm Giai Kỳ bật khóc “oa” một tiếng:
“Anh sao vậy… Có phải chị nói gì với anh không?”

“Chị ấy ghen tị vì anh đối xử tốt với em, nên mới luôn ly gián anh em mình… Anh ơi, sao em có thể hại anh được chứ…”

Thẩm Tư Đàm tát mạnh vào mặt Thẩm Giai Kỳ một cái, sau đó dí sát video giám sát vào trước mặt cô ta.

“Mẹ nó, đến nước này rồi mà còn dám cãi là không cố ý bỏ phao vào hả?!”

Con ngươi Thẩm Giai Kỳ khẽ run lên:
“Sao… sao chị lại quay video trong xe…”

Tôi cười:
“Xe của tôi, quay gì có cần phải xin phép cô sao?”

Sắc mặt Thẩm Giai Kỳ trắng bệch, cuối cùng cố gắng mở miệng biện hộ:
“Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn giúp anh thôi… Em chỉ muốn anh thi điểm cao, em sai chỗ nào chứ…”

“Huhu, em quá đãng trí, không ngờ lại dùng cách đó…”

Thẩm Tư Đàm tức đến phát điên, lại đập đầu cô ta vào cửa xe hai lần cốp cốp.

Sau đó quay đầu nhìn tôi, hít một hơi thật sâu.
“Chị, lái xe đi.”

Tôi hài lòng nhếch môi cười.

Dù Thẩm Tư Đàm có bất mãn với tôi đến mức nào, cậu ta cũng không dám làm căng.
Bởi vì ông bà nội xem tôi như bảo bối trong lòng, còn xem cậu ta là tên con cháu phá gia chi tử, chỉ biết ăn chơi không ra gì.

Năm ngoái tôi còn đỗ thủ khoa thành phố trong kỳ thi đại học, khiến ông bà càng tự hào về tôi.

Về đến nhà, Thẩm Tư Đàm túm tóc lôi Thẩm Giai Kỳ vào biệt thự.

Bố mẹ tôi thấy cảnh đó lập tức giật mình đứng bật dậy.

Đặc biệt là bố tôi, phản ứng dữ dội, ánh mắt đau lòng lộ rõ không che giấu.

“Thẩm Tư Đàm! Thi đại học không lo, con phát điên cái gì ở đây vậy?!”

Mẹ tôi cũng che chắn cho Thẩm Giai Kỳ, giọng lo lắng:
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Con không phải đang đi thi sao?”

Thẩm Tư Đàm giận tới mức giọng đã lạc đi, gần như muốn khóc:
“Con nhỏ ngu ngốc này nhét phao vào hộp bút của con, thi vừa mới bắt đầu đã bị đuổi khỏi phòng! Con không được thi đại học nữa, ba năm tới cũng không được!”

【Tất cả là lỗi của nữ phụ độc ác hết! Rõ ràng phát hiện ra phao mà không ngăn lại! Đúng là tâm địa đen tối!】

Bố mẹ nghe xong thì không khỏi sửng sốt một phen.

Thẩm Giai Kỳ nhào vào lòng bố tôi, lí nhí khóc lóc:
“Ba ơi, con không nghĩ được nhiều như vậy… Lúc đó con chỉ muốn làm gì đó giúp anh thôi…”

Thẩm Tư Đàm còn định xông lên đánh tiếp thì bị bố tôi ngăn lại.

Lần này cuối cùng cũng đến lượt tôi lên tiếng châm chọc:

“Giai Kỳ chẳng qua chỉ muốn giúp em thôi mà. Giúp thì giúp sai kiểu gì? Nếu em tự học đủ tốt, người ta có cần lo đến vậy không?”

“Với lại, đồ quan trọng như thế sao lại không tự cất kỹ?”

Cả nhà quay đầu lại nhìn tôi với vẻ mặt bối rối, như thể không tin nổi tôi sẽ nói ra những lời như vậy.

Thẩm Tư Đàm thì trố mắt há mồm, nhưng lại im thin thít như gà bị bóp cổ.

Tôi thản nhiên như không:
“Không thi được ba năm đúng không? Vậy thì để chị tìm trường cho em học lại. Học lại từ lớp 10 đi, ba năm sau thi lại cũng vừa.”

“Em không đi!! Không đời nào!”

Thẩm Tư Đàm tức đến suýt ngất, nhưng bố mẹ lại đồng lòng tán thành đề nghị này.

Mẹ tôi tuy cũng có chút bất mãn với Thẩm Giai Kỳ, nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại mềm lòng bỏ qua.

“Tư Đàm à, ôn lại kiến thức từ đầu cũng đâu phải chuyện xấu. Giai Kỳ cũng không cố ý đâu…”

Thẩm Tư Đàm tức đến mức đập cửa bỏ nhà đi ngay tại chỗ.

Mẹ tôi nhíu mày:
“Cái thằng này… Thôi kệ, đợi nó bình tĩnh lại sẽ quay về thôi.”

Nhìn mẹ tôi với vẻ mặt dịu dàng, bao dung và thánh thiện đó, tôi không khỏi lắc đầu.

Mẹ ơi, chẳng lẽ mẹ thật sự không nhìn ra gương mặt Thẩm Giai Kỳ giống y hệt mối tình đầu của bố sao?

Đứa trẻ này, chưa chắc là “em gái nuôi”… có khi lại là em gái cùng cha khác mẹ thật cũng nên.