5

Thẩm Giai Kỳ ngoan ngoãn được hai ngày thì lại bắt đầu ngứa tay ngứa chân.

Cô ta tự ý đi lấy kết quả khám sức khỏe giúp mẹ tôi.

Mẹ tôi cảm động đến phát khóc:
“Ôi dào ôi, con gái ngoan của mẹ, cảm ơn con nhiều lắm.”

“Thấy chưa! Không phải con ruột mà còn hơn cả con ruột! Ba người nhà họ Thẩm các con cộng lại cũng không bằng một mình Giai Kỳ!”

Phải rồi, Thẩm Giai Kỳ đúng là “chu đáo” thật — chu đáo đến mức chuẩn bị đưa mẹ tôi xuống mồ luôn ấy.

Bình luận trên trời cũng đồng loạt tung hô:

【Tất nhiên rồi, bé cưng nhà mình ngoài cái tật hơi đãng trí ra thì chẳng có tâm cơ gì cả!】

【Nhưng hình như lần này lại làm mất trang quan trọng nhất trong hồ sơ khám sức khỏe thì phải…】

【Thì sao chứ! Bé cưng đâu có cố ý, trời nóng như đổ lửa mà cũng chịu khó đi lấy kết quả, không có công thì cũng có khổ mà! Đừng nghiêm khắc với một đứa trẻ như thế chứ!】

【Chỉ là ung thư thôi mà, kiểu gì rồi cũng phát hiện ra thôi.】

Tôi im lặng mỉm cười khi thấy mẹ mở két sắt ra, lấy dây chuyền kim cương và vòng ngọc phỉ thúy tặng cho Thẩm Giai Kỳ.

Để phòng khi nhà họ Thẩm bị Thẩm Giai Kỳ phá tanh bành, tất cả đồ đắt tiền trong biệt thự này tôi đã lén thay bằng hàng giả từ lâu.

Đồ thật? Đều được tôi chuyển hết sang biệt thự riêng mà ông bà nội mua cho tôi rồi.

Dù sao ở trong căn nhà đầy rẫy kẻ hai mặt thế này, cẩn thận vẫn hơn.

Về phần Thẩm Tư Đàm, sau mấy ngày bỏ nhà đi, cuối cùng cũng bị bố tôi đích thân đi tìm về.

Bình luận không vui cho lắm:

【Haiz, cách mạng còn chưa thành công, bé cưng vẫn cần tiếp tục cố gắng. Vì dỗ dành Thẩm Tư Đàm mà bố cưng bồi thường cho cậu ta hẳn 5 triệu, tài sản bé cưng thừa kế sau này lại hụt mất một khoản nữa rồi…】

【Đúng vậy, dù bé cưng là con ngoài giá thú thì cũng có quyền thừa kế tài sản mà~】

【Mà lần này không có nữ phụ cản đường, bé cưng thi đại học ổn áp nhé! Những 537 điểm cơ đấy~】

【Sắp có kết quả xét tuyển đại học rồi, sắp tới là có thể đăng ký nguyện vọng các thứ rồi ha~】

Tôi cười nhạt — đúng như tôi nghĩ, Thẩm Giai Kỳ giả vờ ngốc thôi.

Quả nhiên, vài ngày sau điểm thi của cô ta được công bố: 537 điểm. Bố mẹ tôi hớn hở muốn mở tiệc ăn mừng cho cô ta.

Năm xưa tôi thi được 708 điểm, bọn họ cũng chưa từng vui đến vậy.

Để không lãng phí từng điểm số của “con gái rượu ngoài luồng”, bố tôi còn đi nhờ vả người quen để đăng ký nguyện vọng giúp cô ta.

Trong khi đó, Thẩm Tư Đàm — người bị phán gian lận kỳ thi — thì ngày nào cũng mặt mày u ám.

“Chỉ là một đứa con nuôi, nó xứng đáng chắc?”

Dòng bình luận phẫn nộ:

【Sao lại không xứng chứ! Bé cưng cũng mang dòng máu nhà họ Thẩm mà!】

【Hừ, Thẩm Tư Đàm là đang ghen tị! Nhưng không sao, đợi khi giấy báo trúng tuyển của bé cưng về đến tay, thì mọi chuyện sẽ xong xuôi cả thôi! Biết đâu lúc gặp lại, bé cưng đã là người thừa kế toàn bộ tài sản nhà họ Thẩm rồi ấy chứ!】

Tôi nhìn những dòng bình luận đó, lặng lẽ rơi vào trầm tư.

“Xong xuôi cả rồi” sao?

Vậy nếu… Thẩm Giai Kỳ không trúng tuyển thì sao?

6

Tôi cong môi cười, chủ động tìm đến Thẩm Tư Đàm.

“Giấy báo trúng tuyển của Giai Kỳ đến rồi, em đi lấy hộ con bé và cất giữ cẩn thận giúp đi.”

“Nếu không, với cái tính đãng trí của nó, lỡ làm hỏng thì phiền lắm…”

Thẩm Tư Đàm như có vẻ nghe lọt tai, lẩm bẩm:
“Làm hỏng giấy báo trúng tuyển à?”

Bình luận trên trời bắt đầu rối rít:

【Ơ ơ… Sao tôi thấy không ổn lắm nhỉ?!】
【Không phải là anh trai định trả đũa bé cưng đấy chứ!!】

Tôi chỉ cười mà không đáp.

Cái người em trai này của tôi từ nhỏ đã bụng dạ hiểm độc.

Dù sao thì kiếp trước cũng chính là nó đề xuất ý tưởng đưa tôi lên giường một lão già biến thái bảy mươi tuổi, mặc tôi bị hành hạ đến chết.

7

Thẩm Tư Đàm nhanh tay ký nhận bưu phẩm của Thẩm Giai Kỳ.

Sau đó đổi sang một chiếc phong bì giấy nâu khác, dán kín lại, rồi tiện tay đặt lên bàn, cố ý quay đầu cảnh báo:

“Trong này là đồ quan trọng, ai cũng không được đụng vào.”

Thẩm Giai Kỳ mím môi gật đầu, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia cảm xúc khác thường.

Quả nhiên, mười phút sau, phòng khách vang lên tiếng khóc thút thít của cô ta.

“Huhu anh ơi em xin lỗi… em không cố ý… em chỉ muốn giúp anh giữ cẩn thận thôi, ai ngờ không may bị lửa bén vào…”

Thẩm Tư Đàm bật cười lạnh:
“Không còn sót lại gì à?”

“Huhu… anh không giận em chứ…”

Tiếng khóc làm bố mẹ tôi cũng chạy ra.

“Làm sao vậy nữa rồi? Con lại bắt nạt em gái hả?”

“Đã cho con 5 triệu rồi mà con còn chưa vừa lòng à?”

Thẩm Tư Đàm mỉm cười:
“Con có trách nó đâu.”

“Bởi vì… trong đó là giấy báo trúng tuyển của nó đấy.”

Thẩm Giai Kỳ đang khóc rấm rứt, bỗng hét lên một tiếng thất thanh.

“Cái gì?? Là giấy báo của em mà sao anh không nói sớm! Giờ phải làm sao đây!!”

“Anh cố ý trả thù em đúng không?!”

Bố tôi lập tức trừng mắt mắng Thẩm Tư Đàm:
“Thẩm Tư Đàm, lần này con quá đáng thật đấy!”

Thẩm Tư Đàm mặt vẫn dửng dưng:
“Con đã nói là đồ quan trọng rồi mà. Con định tạo bất ngờ cho nó, chẳng phải là có lòng tốt sao? Mọi người làm quá lên rồi đấy.”

“Huống hồ, đồ quan trọng vậy sao nó không tự đi mà nhận, con nhận giúp rồi còn không biết ơn?”

Thẩm Giai Kỳ trợn tròn mắt, nghẹn họng không nói được gì, lập tức im bặt.

Còn tôi thì đang đứng trên lầu nhìn xuống, bật cười không tiếng động.

Quả nhiên… Thẩm Tư Đàm không làm tôi thất vọng.

8

Ban đầu nếu chỉ cháy mất giấy báo trúng tuyển thì còn có thể xin cấp lại.

Nhưng vấn đề là… Thẩm Tư Đàm lại bỏ luôn cả túi hồ sơ vào đó rồi.

Ngày nhập học thì cận kề, Thẩm Giai Kỳ như con kiến bò trên chảo nóng, lo cuống cả lên.

Cho đến khi cô ta lại mò đi xin làm lại hồ sơ mà bị vướng đủ loại thủ tục không giải quyết được, tôi liền thấy cô ta bắt đầu lục đục trong bếp, nghịch bột mì.

Vở kịch chính… cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

“Ba mẹ, chị, anh… xin lỗi mọi người… Cái đầu nhỏ này của em cứ ngơ ngơ ngác ngác, làm sai đủ thứ chuyện. Hôm nay em cố tình dậy sớm để làm chút đồ ngọt cho cả nhà ăn.”

Cô ta mang từng phần bánh ngọt đến tận tay từng người.

“Ba ơi, xin lỗi ba, sau này con sẽ không tự ý đụng vào đồ đạc trong nhà nữa.”

“Anh ơi, xin lỗi anh, em khiến anh không được thi đại học… Nhưng anh cũng làm cháy giấy báo trúng tuyển của em mà, coi như huề nhé?”

“Sau này anh muốn gì, em đều cho anh hết…”

Dưới chiêu làm nũng mềm mỏng của Thẩm Giai Kỳ, cuối cùng thái độ của Thẩm Tư Đàm cũng dần dịu xuống.

Thẩm Giai Kỳ hào hứng vung hai tay:
“Mọi người thích là tốt rồi! Sau này em làm đồ ngọt cho cả nhà mỗi ngày nha!”

Thẩm Tư Đàm lẩm bẩm một câu:
“Miễn là đừng gây họa thì muốn làm gì cũng được…”

Tôi bật cười.

Chỉ tiếc, người trước mắt này — lại đang cố tình gây họa đấy chứ.

Mẹ tôi đang ăn thì bỗng mặt biến sắc, ôm bụng kêu đau.

“Sao… tự nhiên thấy đau bụng thế này…”

Thẩm Tư Đàm quay đầu nhìn Thẩm Giai Kỳ:
“Có phải ăn trúng cái gì rồi không? Thẩm Giai Kỳ, mày bỏ cái gì vào đó?”

Thẩm Giai Kỳ luống cuống xua tay:
“Không có gì hết á! Nếu bỏ gì vào thật thì mọi người phải đau bụng hết chứ đâu riêng mẹ…”

Nói rồi, cô ta vội vã chạy tới ngồi cạnh mẹ tôi:
“Mẹ ơi, có phải mẹ bị đầy hơi không ạ?”

Mẹ tôi đau đến trắng bệch cả mặt, rên rỉ:
“Không được… đưa mẹ đi bệnh viện đi…”