Tôi nhướn mày — trong đầu chợt hiện ra một suy đoán.

Quả nhiên, bình luận cũng bắt đầu xuất hiện dồn dập:

【Hả? Bệnh ung thư của bà mẹ phát tác nhanh vậy luôn á?】
【Nếu đến bệnh viện bây giờ… chẳng phải sẽ phát hiện ra là bé cưng đã làm mất kết quả khám bệnh trước rồi sao? Lại sắp ăn chửi tiếp rồi…】

Thẩm Tư Đàm không nói hai lời liền định gọi 120, nhưng Thẩm Giai Kỳ lập tức giật tay cậu ta giữ lại, phản ứng vô cùng dữ dội.

“Mẹ à, mẹ lo quá rồi đấy! Mẹ quên là thời gian trước mẹ đã đi khám tổng quát rồi à? Bác sĩ còn bảo là cơ thể mẹ không có vấn đề gì mà!”

Mẹ tôi như được trấn an tinh thần, sắc mặt cũng dịu đi hẳn:
“Ôi trời… mẹ quên mất tiêu… chắc chỉ do ăn phải thứ gì không sạch thôi, dìu mẹ về phòng nghỉ chút đi…”

Thẩm Giai Kỳ vội vã đỡ mẹ về phòng, còn ở lại trong đó chăm sóc ân cần thêm một lúc lâu mới chịu đi ra.

9

Sáng hôm sau, khi tôi còn đang nằm trên giường thì dòng bình luận bỗng cuộn lên như bão:

【Tới rồi tới rồi! Bé cưng sắp đốt cháy cả cái bếp rồi! Cao trào của cả truyện đấy!】
【Haha, nghĩ đến cảnh bé cưng mặt mũi đen thui, tro bụi đầy người mà tôi không nhịn được cười.】

Tôi lập tức bật dậy, bước nhanh ra cửa.

Sau khi lái xe ra xa một chút, tôi tìm một góc nhìn thuận tiện để quan sát về phía căn nhà.

Quả nhiên, chưa đầy một lát sau, từ phía nhà tôi đã bốc lên từng làn khói đen cuồn cuộn.

Tôi thật sự rất tò mò — một vụ cháy bếp bình thường, sao có thể thiêu rụi cả căn nhà được?

Nếu là nổ…

Vậy tại sao Thẩm Giai Kỳ vẫn có thể bình an vô sự bước ra ngoài?

Tôi bình tĩnh quan sát thêm một lúc, đến khi chắc chắn lửa thiêu sạch gần hết thì mới gọi 119.

Đã thế những chuyện trước họ còn coi như chẳng đáng gì, thì lần này, tôi cho họ nếm luôn vị “hủy diệt” thật sự.

Tôi giả vờ hoảng hốt phóng xe về nhà. Chưa kịp xuống xe, đã thấy bố tôi gào thét điên cuồng ngay trước cổng, mấy lần còn định lao thẳng vào biển lửa.

“Đống tài liệu cơ mật của tôi! Đó là tâm huyết cả công ty, mất rồi thì nghiên cứu sau này cũng chấm dứt luôn!”

“Cả công ty cũng tiêu đời rồi!”

Lính cứu hỏa phải giữ chặt lấy bố tôi:
“Bên trong cháy thành tro hết rồi, tuyệt đối không được vào nữa. Giữ được mạng là quý rồi!”

Bố tôi nghe vậy, như thể toàn thân mất hết sức lực, ngồi phệt luôn xuống đất.

Tôi giả vờ hốt hoảng chạy lại:
“Đúng đó bố, lúc con ra ngoài mọi thứ vẫn ổn mà, sao lại cháy lớn đến thế? Mọi người không sao chứ?”

Bố tôi gào lên tức giận:
“Rốt cuộc là lửa từ đâu ra! Ai nói cho tôi biết lửa ở đâu ra!!!”

Lúc đó Thẩm Tư Đàm đang đi học không có nhà, mẹ tôi thì trên người ám đầy khói đen, vết bẩn loang lổ.

“Tôi đang ngủ, không biết gì cả, tự nhiên lửa bốc lên thôi…”

Mọi ánh mắt ngay sau đó đồng loạt dồn về phía Thẩm Giai Kỳ.

Cô ta sợ hãi nép sau lưng mẹ tôi, giọng run rẩy, mắt đỏ hoe:

“Em không biết… thật sự không biết mà…”

“Em chỉ muốn làm bánh ngọt cho ba mẹ thôi, ai ngờ cái nồi tự nhiên bốc cháy…”

Bố tôi tức đến nỗi gân xanh nổi đầy trên trán.

Tôi lại lạnh nhạt hỏi tiếp:
“Cháy cái bếp thôi sao lại cháy lan cả nhà? Sau đó thì sao?”

“Sau… sau đó…”

【Ôi trời, hỏi bé cưng kiểu đó khác gì thẩm vấn đâu cơ chứ!】
【Tiếp theo là bé cưng lấy bình xăng dự trữ trong gara đổ lên lửa đó! Nhưng bé cưng đâu có cố ý mà~】

Tôi tức đến bật cười — vừa đúng lúc, Thẩm Giai Kỳ lí nhí khai:

“Em… em thấy trong hộp sắt ở gara có chứa chất lỏng gì đó… nhưng trên nhãn lại toàn tiếng Anh, em không đọc được…”

“Trong lúc gấp quá, em… em tưởng đó là nước, nên đổ lên dập lửa…”

“Không ngờ… lửa lại càng bùng lên…”

Mẹ tôi nghe xong cũng trợn tròn mắt, kinh hoàng thốt lên:
“Con đổ… xăng vào lửa á!?”

10

Bố tôi vung tay tát thẳng vào mặt Thẩm Giai Kỳ một cú trời giáng.

“Đồ ngu không cha không mẹ, đến cái chuyện không được đổ xăng vào lửa mà cũng không hiểu sao?!”

Liên quan đến công ty, cho dù là con riêng, ông ta cũng không nhịn nổi nữa.

Cứ như tìm được chỗ trút giận, bố tôi tát xong liền túm cổ áo Thẩm Giai Kỳ lôi dậy, rồi đạp mạnh một cú vào ngực cô ta.

Thẩm Giai Kỳ gầy yếu, nhỏ nhắn, một cú đó bay ra cả mét.

Lần này, đến lượt tôi thong thả buông một câu châm chọc:

“Bố à, Giai Kỳ cũng có lòng tốt mà.”

“Cháy cái nhà thôi có gì to tát đâu, mình chuyển nhà là được. Có điều sau này bố phải cực nhọc kiếm tiền lại thôi.”

Bố tôi chỉ vào căn biệt thự đã cháy rụi, gào lên:

“Không chỉ là cái nhà! Bao nhiêu tâm huyết của công ty đều ở đây! Đống tài liệu đó còn quan trọng hơn cả cái mạng của bố!!”

Thẩm Giai Kỳ bật khóc oa một tiếng, tiếng khóc đứt gan đứt ruột.

“Ba sao có thể đánh con… huhu… từ nhỏ đến lớn dù là trẻ mồ côi, con cũng chưa từng bị ai đánh cả… ba ơi huhu…”

Cảnh tượng đó khiến đám bình luận trên trời như phát cuồng vì thương xót:

【Cái nhà này sao không cháy chết hết luôn đi?! Sao có thể ra tay với bé cưng như thế!】

【Bé cưng có sai thì cũng là do ngây thơ và lòng tốt, trẻ con ai mà không mắc lỗi, đáng để đánh đập vậy sao?!】

【Ở nước ngoài là đi tù đấy, đánh trẻ vị thành niên là phạm pháp!】

Nghe những lời mang đầy tính “gợi ý”, bố tôi như chợt nhớ đến mối tình đầu “bạch nguyệt quang” của mình.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Sắc mặt ông ta thay đổi liên tục, cuối cùng hít sâu một hơi, cố nén giận xuống.

Nhưng vẫn nghiến răng cảnh cáo:
“Nếu còn làm loạn lần nữa, cút khỏi nhà họ Thẩm cho tao!”

Thẩm Giai Kỳ vẫn khóc nấc không dừng.

Rồi bố tôi quay sang trừng mắt lườm cả đám, nghiêm giọng cảnh báo:
“Chuyện này, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nghe rõ chưa?!”

Thẩm Giai Kỳ nước mắt ròng ròng gật đầu.

Bình luận lại bắt đầu xì xào:

【Đáng đời! Ai bảo ông ta không chịu giúp bé cưng làm lại giấy báo và hồ sơ nhập học chứ? Nếu không đẩy bé cưng vào đường cùng, thì bé cưng đâu phải chọn cách này!】

【Đúng rồi, cho con trai 5 triệu mà không đền bù gì cho bé cưng, thì bé cưng đành… nhận tiền của công ty đối thủ và phá hủy dữ liệu cốt lõi của Thẩm thị thôi~】

【Mà chẳng phải nữ phụ có bản sao lưu dữ liệu rồi à?】

Tôi bật cười — thì ra là thế.

Tất nhiên là tôi có sao lưu.

Không những thế, toàn bộ đồ giá trị trong nhà cũng bị tôi mang đi sạch sẽ từ trước rồi.

Nhưng tôi không định lấy ra.

Cả nhà họ Thẩm bấu víu vào Thẩm thị mà sống?
Vậy thì tôi sẽ kéo sập Thẩm thị cho bọn họ biết mùi tuyệt vọng là gì.

Tôi làm bộ như sốc lắm, hít vào một hơi dài:
“Cái gì cơ? Đám công ty đối thủ trước nay không dám đối đầu với chúng ta, vì công nghệ tiên tiến nhất đều nằm trong tay mình…”

“Giờ thì xong rồi. Công ty này… coi như mất luôn rồi.”

Sắc mặt bố tôi càng lúc càng tái.

Còn Thẩm Giai Kỳ, lúc này thật sự bắt đầu sợ, mặt sưng vù vẫn lết đến ôm chặt chân mẹ tôi, khóc như mưa:

“Mẹ ơi… đừng bỏ con… con không muốn quay lại làm đứa trẻ mồ côi nữa đâu…”

“Huhu… con hứa… sau này không bao giờ động vào gì nữa… mẹ ơi… con không muốn rời xa mẹ…”

Cô ta khóc đến thảm thương, và tôi thấy trong mắt mẹ tôi thoáng hiện lên chút do dự.

Cuối cùng mẹ khẽ thở dài:
“Thôi… cho nó thêm một cơ hội nữa đi.”

Tôi mỉm cười.

Đáng tiếc mẹ không biết — lần sau, người gặp chuyện… chính là mẹ.