8.

Nói chuyện cái con khỉ!

Cách nhắn tin kiểu nửa úp nửa mở, lại thêm cái avatar u ám đó — không ai khác ngoài bạn trai cũ của tôi: Sở Khanh họ Sở – Chu Nghiêm.

Tôi đã chặn tài khoản chính của hắn từ lâu.
Không ngờ một tháng sau lại chơi chiêu xài nick phụ để tiếp cận.

Tôi trả lời ngắn gọn:

“Không kết bạn với người lạ.”

Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được tin nhắn khác:

“Sợi dây chuyền vàng cô tặng tôi, không muốn lấy lại sao?”

Ừm… thì… cũng muốn lấy lại thật.

Thế là tôi xuống nhà, ra công viên.

Chu Nghiêm đưa lại dây chuyền cho tôi.

Tôi xoay người muốn rời đi.

Nhưng hắn kéo tay tôi lại, rút từ trong túi ra một sợi dây chuyền vàng to hơn cái tôi từng tặng, thêm cả vòng tay vàng, nhẫn vàng, hoa tai vàng…

Trên gương mặt lạnh lùng điển trai bỗng hiện lên chút bối rối và xấu hổ hiếm thấy:

“Trước kia là tôi sai. Tôi thật khốn nạn.
Mình quay lại được không?”

9.

Tôi đồng ý quay lại với Chu Nghiêm.

Dù sao thì… mấy món vàng chóe đó nhìn là biết không phải hàng pha ke.

10.

Hôm sau tan làm, tôi như thường lệ vào phòng livestream.

Mặc dù đã quay lại với Chu Nghiêm, nhưng điều đó không có nghĩa tôi còn yêu hắn như trước.

Vừa thấy tôi, Đào Chi lập tức chào:

“Chị An~”

Bình luận trong livestream bắt đầu nháo nhào vì tôi vào.

Dù không phải top 1 top 2, tôi cũng thuộc dạng “đại ca nửa mùa”, nhiều người trong phòng đã quen mặt tôi rồi.

【Chị An đến rồi kìa, vừa vô đã nổ quà “Thiên Thần Hộ Mệnh”!】

【Chị An nói chị là dân văn phòng bình thường mà? Sao có tiền tặng quà dữ vậy?】
【Chia Tay Vui Vẻ: Chị không có sở thích gì đặc biệt, nên tiền toàn để dành. Với cả hôm qua mới quay lại với bạn trai rồi, sau này có thể móc bóp bạn trai tặng quà cho Đào Chi~】
【Chị xấu xa quá! Nhưng tui ủng hộ!】
【Ờm… có người như chị thật sao?】
【Bên trên bị gì vậy? Rõ là nói đùa mà.】
【Chia Tay Vui Vẻ: Nói đùa thật mà, nhưng quay lại là thật nha.】

Ngay sau đó, phòng livestream tràn ngập lời chúc kiểu “Chúc chị hạnh phúc 99 năm”.

Nhưng với tư cách là chủ phòng livestream…

Sắc mặt Đào Chi tối sầm như muốn nhỏ máu.

Cậu ta chẳng nở một nụ cười nào, gương mặt vốn đáng yêu dễ thương, lúc không cười lại chỉ còn lại sự lạnh lẽo và sắc bén như dao.

【Ủa… sao Đào Chi thế này?】
【Ở nhà gặp phải “cô em song đuôi kiểu Quảng Đông” rồi à?】

Chưa kịp để mọi người nhìn kỹ vẻ mặt đó—

Đào Chi tắt livestream.

Chỉ còn lại một màn hình đen thui.

Ngay sau đó—

“Đinh đinh đinh đinh——”

Điện thoại tôi reo liên tục.

“BÙM!”

Cửa nhà bị đập mạnh một phát.

11.

Tường nhà rung lên bần bật như sắp đổ.

Tôi vội mở điện thoại định gọi cảnh sát.

Nhưng vừa mở ra đã phát hiện — không còn tín hiệu.

Chỉ còn một loạt tin nhắn trước đó là được gửi đến.
Tất cả… đều là của Đào Chi.

【Đào Chi: Chị à, em đã nói là yêu chị rồi mà… Chị không nghiêm túc nghe em nói sao?】
【Đào Chi: Rõ ràng chị từng nói em là đáng yêu nhất, chỉ nhìn một mình em, thích em nhất… Toàn là lừa em thôi hả?】
【Đào Chi: Vậy mà dám quay lại với hắn ta? Tên đó có gì tốt chứ! Chỉ là thằng đàn ông miệng thúi, bẩn thỉu và ghê tởm thôi!】
【Đào Chi: (hình ảnh) Nhìn đi, đây là gì? Nhà chị đấy nhé. Vốn em không định mở camera lên đâu, là chị ép em đấy.】
【Đào Chi: Nói chị yêu em đi, nói yêu em, nói yêu em, nói yêu em, nói yêu em, nói yêu em…】

Tin nhắn quá kinh hoàng.

Trong giây lát tôi không thể nào hiểu nổi.
Nhưng có một điều tôi biết rõ — mình đang gặp nguy hiểm.

Điện thoại không dùng được, hắn còn đang canh trước cửa.
Tạm thời tôi chỉ có thể trốn trong nhà tự bảo vệ mình.

Tôi đẩy bàn học chắn ngang cửa.
Rồi quay lại bếp, cầm lấy con dao làm vũ khí.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ — không gian rơi vào im lặng tuyệt đối.
Cả bên trong lẫn bên ngoài cửa đều yên ắng đến đáng sợ.

Rồi…
Từ khoé mắt, tôi thoáng thấy rèm cửa trong phòng ngủ đang khẽ lay động.

Gió lùa vào từ bên ngoài.

Tôi chậm rãi quay đầu, cầu mong tất cả chỉ là ảo giác.
Nhưng khi ánh mắt chạm đến bóng người mặc áo hồng phấn, đang đứng bất động trong góc tối bên cửa sổ…

Tim tôi như ngừng đập.

12.

Một luồng mùi thuốc kích thích hắc nồng xộc thẳng vào mũi.

Tôi ngất đi.

Lúc tỉnh lại, đã thấy mình ở trong nhà của Đào Chi.

Không gian trong nhà âm u đến ngạt thở.
Rèm cửa dày nhất, tối nhất có thể, che kín mọi ánh sáng.
Đồ đạc chẳng có gì ngoài chiếc giường, tủ lạnh — và… hết.

Bếp thì thậm chí không có nổi một cái nồi.

Chỉ có khu vực livestream là được trang trí dễ thương với tông hồng pastel.

Nhưng dưới ánh sáng xanh bợt của màn hình máy tính, tất cả lại nhuốm lên một màu lạnh lẽo và ảo ảnh.

Giống như con người hắn vậy.

Cái vẻ ngây thơ, đáng yêu, năng động của “Đào Chi” chỉ là một nhân cách giả tạo được dựng nên.

Người đang đứng đó, với đôi mắt ẩm ướt, méo mó, lạnh như băng nhìn chằm chằm vào tôi…

mới là con người thật của hắn.

13.

Mà cũng nói thật…
Đào Chi không hề mang “cây 21cm” ra đối phó tôi.

Nói ra thì xấu hổ, tôi còn hơi hơi thất vọng.

14.

Hắn thậm chí còn giấu luôn cái vẻ điên loạn thường ngày.

Chỉ giữ lại dáng vẻ ngọt ngào trong livestream để diễn cho riêng tôi xem.

Vẫn gọi tôi bằng cái giọng ngọt như mía lùi:

“Chị An~”

Hắn sẽ thay đủ loại trang phục để lấy lòng tôi:

  • Lúc thì mặc đồ linh mục nghiêm nghị,
  • Lúc lại cosplay hầu gái dễ thương,
  • Có thể nói là một livestream riêng một-một, ưu đãi chỉ dành cho tôi.

Ngay cả top 1 đại gia cũng không được đãi ngộ kiểu này đâu.

Có lúc tôi thật sự thấy lo —
Nếu có người nào đó đào được mớ “tư liệu riêng tư” này tung lên mạng…

Thì không chỉ hắn “ngã ngựa sập nhà”,
Tôi cũng xong đời theo, bị dân mạng chửi tới chết.

15.

“Chị ơi, há miệng nào.”

Đào Chi bưng một hộp sushi đến trước mặt tôi, dịu dàng muốn đút cho tôi ăn.

Tay tôi bị khóa chặt, trên người là bộ đồ sạch sẽ, cao cấp, tóc tai cũng được chải chuốt gọn gàng.

Đúng vậy — tuy bề ngoài Đào Chi ngọt ngào, luôn tìm cách lấy lòng tôi,
nhưng ngay từ ngày đầu tiên bắt cóc tôi về nhà, hắn đã hạn chế toàn bộ hành động của tôi.

Chuyện ăn uống khỏi bàn, ba bữa một ngày đều do hắn đút.

Cả chuyện vệ sinh, tắm rửa cũng là hắn “phụ trách”.
Hắn ôm tôi ngồi vào bồn tắm,
vừa hôn lên lưng tôi từng chút một, vừa tỉ mỉ lau sạch cơ thể.

“Chị à, bây giờ người chị toàn là mùi của em rồi, không còn chút dấu vết nào của tên đàn ông kia nữa đâu.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Hắn giống như một cái bẫy màu hồng phấn thơm tho mê hoặc,
bên trong lớp vỏ đáng yêu ngọt ngào đó là một con quái vật méo mó và mục rữa.

Tôi chưa từng phản ứng lại hắn.

Xin hỏi một người bị bắt cóc thì có thể cười tươi với kẻ bắt cóc được sao?

Nhưng Đào Chi lại như không hề nhận ra điều đó.

Khi phát hiện tôi không chịu ăn đồ hắn đút, hắn vẫn kiên trì cầm đũa.

Hắn mỉm cười nhìn tôi — nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào, chỉ còn sự méo mó lạnh lẽo:

“Chị à, đã ba ngày rồi đó.
Chị vẫn không chịu ăn, là… ghét em sao?”

“Chị có biết em đã nhìn chăm chăm vào bài đăng, tin nhắn, trạng thái của chị bao lâu không?”

“Em biết bạn chị sống ở đâu, biết ba mẹ chị sống ở đâu…”

“Em biết tất cả về chị.”

“Em có thể khiến chị sống không bằng chết,
nhưng lỗi này không phải do em. Là do chị đó.”

“Đây là… sự trừng phạt.”

“Vì chị đã lừa em! Chị lừa em!!”

Đột nhiên hắn bùng nổ — hộp sushi trong tay bị hắn ném thẳng xuống sàn.

Cơm rơi vãi đầy đất, mùi tanh thoảng lên.

Mái tóc màu hồng che lấp khuôn mặt đang méo mó vì điên loạn, chỉ để lộ một con mắt đỏ ngầu đầy tia máu đang trừng trừng nhìn tôi.

Ngực hắn phập phồng dữ dội, rõ ràng đang cố đè nén cơn thịnh nộ.

Một lúc sau—

Hắn lại lấy từ túi đồ ăn một hộp sushi mới.

Chỉnh lại tóc tai, cong môi lên cười ngọt ngào như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hắn gắp một miếng sushi đưa đến sát miệng tôi:

“Chị ăn đi nào~”

“Người càng yếu ớt thì càng không rời xa được em đâu.”

Hắn nheo mắt nhìn tôi:

“Chẳng lẽ chị thật sự muốn bị em ‘chơi đến hỏng’ sao?
Em thì không ngại đâu nhé.”

“Vốn dĩ em còn định từ từ nuôi dưỡng tình cảm với chị rồi mới làm mấy chuyện kia,
nhưng xem ra… khỏi cần nữa nhỉ?”

Tôi thở dài, mở miệng ăn miếng sushi hắn đưa.

Đào Chi vẫn tiếp tục livestream.

Mỗi lần lên sóng,
hắn sẽ nhốt tôi trong phòng, khóa trái cửa,
chỉ để lại một chiếc máy tính bảng mở sẵn phòng livestream của hắn.

“Em sợ chị không gặp được em sẽ thấy cô đơn~”

“Nếu có gì cần, cứ nhắn tin cho em nhé. Em sẽ chăm sóc chị thật tốt.”

Nhưng thực chất — đó là thiết bị để hắn giám sát tôi theo thời gian thực.

Vì trong lúc livestream, hắn không thể cứ liên tục nhìn camera giám sát.

Nhưng với chiếc tablet khác đặt bên cạnh,
hắn có thể vừa phát sóng, vừa theo dõi tôi qua video call — một giây cũng không rời mắt.

16.

Livestream bắt đầu.

Đào Chi vẫn như thường lệ, mỉm cười nhìn vào ống kính:

“Chào mọi người buổi tối nhé~”

Hôm nay, cậu ta đeo một vòng cổ hình ổ khóa ở cổ,
trên đầu đội tai chó máy màu trắng — đôi tai sẽ rung rung theo tâm trạng, lúc vểnh lúc cụp.

Vừa lên sóng, bình luận đã tràn ngập khắp màn hình:

【Á á á á! Cún trắng Đào Chi, tai đáng yêu chết mất!】
【Bảo sao tự nhiên tay tôi lại cầm đôi đũa — hóa ra là nhìn thấy món mình thích.】
【Nóng quá trời! (Tặng Đào Nguyên Tiên Cảnh ×1)】
【Nhảy đi nhảy đi! Tôi muốn thấy tai cún rung rung!! (Tặng Vương Miện Pha Lê ×2)】
【Trời ơi, dùng cơ ngực kẹp xương á! S-e-x-y quá!!! (Tặng Ngựa Gỗ Xoay Tròn ×1)】
【Đại gia lại bắt đầu tung chiêu rồi, sao không thấy chị An vào tặng Thiên Thần Hộ Mệnh nữa? Không phải nói sẽ “móc sạch ví bạn trai” à?】
【Haha, chắc đang hẹn hò với bồ cũ rồi đó~】

Đào Chi thấy mấy dòng bình luận kia, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như không,
thậm chí còn cố ý nói thêm:

“Có khi là bạn trai của chị An tệ quá, nên chị ấy không thích nữa rồi.”

“Nhưng không sao cả, có em an ủi chị ấy là được rồi mà.”