Nói xong, cậu ta rút ra một chiếc áo thun nữ —
nhìn vào camera, nở nụ cười càng ngọt ngào hơn:

“Chủ đề của tối nay là: Hương thơm của chị.”

Vừa dứt lời, Đào Chi bắt đầu dụi má vào chiếc áo, thở ra một tiếng như mãn nguyện,
tay còn lại thì hạ xuống dưới gầm bàn, giọng khẽ run:

“Chị ơi…”

Một khoảng im lặng kéo dài vài giây.

Sau đó — bình luận nổ tung.

Màn hình bị spam đến mức không còn đọc rõ chữ:

【Thật không? Thật không vậy trời? Đây còn gọi là “làm màu” hả? Cái xe này tông thẳng vào mặt tôi rồi!!】Đọc full tại page Nguyệt hoa các
【Toang rồi… phòng livestream này chuẩn bị bị report mất thôi… Nhưng mà sướng quá! (Tặng Kẹo Mút ×100)】
【Lâu lắm rồi mới nghe Đào Chi gọi “chị ơi” đó nha! Hưng phấn quá!!】
【Mau mau quay màn hình lại đi!! (Tặng Đào Nguyên Tiên Cảnh ×1)】
【Á á á á!!! (gào thét)(vặn vẹo)(trườn bò trong bóng tối)(lăn lộn)(rung rinh dữ dội)】

Tôi nhìn một lúc,
nhận ra chiếc áo thun trong tay Đào Chi… là áo của tôi.

Tôi chỉ biết bất lực nhắm mắt lại.

Tên này… đúng là còn biến thái hơn cả biến thái.

16.

Quả đúng như dự đoán —
Livestream bị cắt giữa chừng.
Nhưng số người xem trong phòng thì… cao kỷ lục chưa từng có.

Tôi không hiểu nổi Đào Chi làm mấy chuyện này để làm gì.
Rảnh quá phát sốt?
Hay là…

Tôi còn chưa nghĩ xong,
thì Đào Chi đã đẩy cửa bước vào.

Tâm trạng hắn hôm nay rất tốt,
hai cái tai chó trên đầu còn đung đưa theo từng bước đi.

Hắn ngồi cạnh tôi, thè lưỡi liếm nhẹ lên má tôi như chó con,
rồi dụi đầu vào hõm cổ tôi, giọng hớn hở:

“Chị ơi~ Em giỏi không?
Em đã đuổi tên đàn ông đáng ghét đó đi rồi!”

Hắn chìa điện thoại ra —
là giao diện tin nhắn giữa tôi và Chu Nghiêm.

Tuần vừa rồi,
Chu Nghiêm đã gửi cho tôi không ít tin nhắn:

【Chu: Hôm nay sao không nhắn cho anh?】
【Chu: Hai ngày rồi đấy…】
【Chu: Ba ngày rồi…】
【Chu: Năm ngày không trả lời là sao?】
【Chu: Chuyện quay lại hôm trước là anh nằm mơ à?】
【Chu: Em share cái livestream mấy hôm trước… đừng nói em bị thằng đó dụ dỗ nhé?】
【Chu: Một thằng livestream giả nai như vậy cũng hợp khẩu vị em à?】
【Chu: … Anh xin em đó, trả lời đi được không?】
【Chu: Em thích thì cứ xem, anh đưa tiền cho em xem, chỉ cần trả lời anh.】
【Chu: Một tuần không trả lời. Em được lắm…
Tối nay anh sẽ xem thử cái tên streamer mà em mê mệt có gì hay ho.】

Thì ra là vậy.

Đào Chi biết Chu Nghiêm tối nay sẽ vào xem livestream,
nên mới cố tình làm mấy trò “tặng áo – đụng chạm” đó để khiêu khích hắn.

Quả nhiên —
sau khi livestream kết thúc, tin nhắn lại tới:

【Chu: Được rồi. Cái áo trong livestream hôm nay là của em đúng không?】
【Chu: Tàn nhẫn thật. Cố tình diễn màn đó với hắn để anh xem à?】
【Chu: Nếu lần nữa anh liên lạc với em, anh là chó.】

Tôi đọc hết loạt tin nhắn đó,
lặng im một lúc, rồi hỏi:

“Cậu làm mấy chuyện này…
rốt cuộc là vì cái gì?”

Đào Chi sững người mấy giây.

Tôi cứ tưởng hắn sắp nổi điên.

Không ngờ —
hắn lại nhào tới ôm chặt lấy tôi, tim đập thình thịch như trống đánh trong lồng ngực:

“Quả nhiên… quả nhiên chị cũng yêu em rồi…”

“Chị không hét, không chửi, không vùng vẫy,
mà chỉ hỏi ‘tại sao’…
Chị đang cố gắng hiểu em… em vui lắm… vui lắm…”

Ai hiểu nổi cái logic tình cảm của mấy đứa bệnh kiều chứ?

Tôi thì chịu rồi.

Tôi mặc hắn ôm chặt lấy mình, rồi lại hỏi lần nữa:

“Tại sao vậy?”

“Vì em yêu chị mà.”

Trong mắt Đào Chi là một thứ tình yêu điên dại đến mức thuần khiết —
thuần khiết đến đáng sợ, không chút tạp niệm, nhưng lại khiến người ta rợn tóc gáy.

“Còn vì chị luôn lừa em, lúc nào cũng lừa em…
Nên ngoài ở bên cạnh em, chị không được đi đâu hết.”

“Nhưng giờ thì không sao nữa,
vì chị cũng bắt đầu yêu em rồi, đúng không?”

17.

Vì một câu tôi lỡ miệng, Đào Chi liền hiểu sai thành… “chị cũng yêu em”.

Kết quả —
hắn dính tôi còn hơn keo con voi.

Livestream bị khóa 5 ngày,
cũng đồng nghĩa với việc hắn có cả đống thời gian rảnh để thì thầm “lời yêu” với tôi.

Hắn ôm tôi trong lòng, “cái 21cm” cứng ngắc đến mức như… kim cương xuyên quần:

“Chị ơi… yêu chị lắm… yêu chị đến mức chỉ muốn… nuốt chửng chị…
muốn hòa làm một với chị…”

Tôi nghe mà… tai sắp mọc kén luôn rồi.

Tôi cứ nghĩ mãi về chuyện đó.
Hắn nói tôi lừa hắn.

Nếu là vì chuyện tôi quay lại với Chu Nghiêm — thì cũng chỉ một lần duy nhất.
Hay là vì tôi vào livestream thường xuyên muộn giờ?

Tôi đã từng hỏi thẳng hắn:

“Cậu nói tôi luôn lừa cậu…
Là vì mấy chuyện đó sao?”

Nhưng hắn không trả lời.

Rõ ràng rất để ý, nhưng lại chẳng muốn đối diện.
Cứ như… chỉ cần không nói ra thì sự thật sẽ không tồn tại vậy.

18.

Buổi sáng.

Tôi ngồi trước bàn trang điểm.
Đào Chi đứng sau, cẩn thận chải tóc cho tôi.

“Chị ơi, chị nhìn nè, buộc kiểu này có đẹp hơn không?”

Tôi không trả lời.

Khi hắn cúi xuống, áp mặt cọ cọ má tôi như chó con đang làm nũng…

Bỗng tiếng của Chu Nghiêm vang lên ngoài hành lang căn hộ.

Hắn đang gõ cửa nhà tôi:

“An Ninh, em ra đây đi, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Là em thật sự không muốn gặp anh, hay là… đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Sự xuất hiện của Chu Nghiêm như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng — gợn sóng dồn dập.

Đào Chi khựng lại.

Hắn đứng dậy, bước vào bếp như người máy, rút ra một con dao sắc.

Rồi hắn quay lại nhìn tôi, nở một nụ cười dịu dàng — như đang chờ đợi quyết định của tôi.

Tôi có thể hét lên ngay bây giờ, để Chu Nghiêm biết tôi đang ở đây.

Nhưng nếu thất bại, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.

Đào Chi sẽ đuổi theo hắn, mà Chu Nghiêm không biết chuyện gì xảy ra, rất dễ bị tấn công.

Đến lúc hắn quay lại…
Cuộc sống của tôi rồi sẽ ra sao? Không ai biết.

Tôi quay đầu đi, thản nhiên nói:

“Tiếp tục chải tóc đi.”

Nụ cười giả tạo trên mặt Đào Chi lập tức biến thành nụ cười thật sự.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh, nhìn tôi như thể sắp khóc:

“Chị làm em sợ chết đi được…”

“Em tưởng… tưởng chị sẽ chọn hắn ta cơ.”

Hắn ôm chặt tôi, liên tục hôn lên má, mái tóc hồng mềm mại cọ lên da tôi:

“Em biết mà… chị là người yêu em nhất…”

Đào Chi đặt con dao lên bàn trang điểm.

Ánh nắng rọi qua, lưỡi dao phản chiếu tia sáng lạnh lẽo, đâm thẳng vào mắt tôi.

Hắn ngân nga hát, tiếp tục chải tóc cho tôi.
Tâm trạng… xem chừng rất tốt.

Bên ngoài, Chu Nghiêm vẫn kiên trì gõ cửa.
Rồi — dần dần — im bặt.

19.

Sau hai sự kiện vừa rồi.

Tôi nhận ra — Đào Chi thật ra không khó đối phó.

Hắn mong manh, nhạy cảm, méo mó.
Nhưng chỉ cần tôi tỏ ra yêu thương, thật hay giả hắn đều nuốt trọn — thậm chí hắn có lẽ chẳng phân biệt nổi.

Và khi đó, hắn sẽ trở nên mềm mỏng, quyến luyến, ngoan ngoãn.

Với một người “bệnh kiều”, mọi việc hắn làm đều là vì muốn có được tình yêu.

Nhưng…
Tình yêu là thứ hư ảo nhất.
Không phải cứ cố gắng là sẽ có.

Nhưng không sao —
Tôi sẽ cho hắn tình yêu.

20.

“Đào Chi.”

Hắn đang chuẩn bị cho buổi livestream, tôi đột ngột cất tiếng gọi.

Hắn thoáng sững người, quay đầu nhìn tôi đầy ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên tôi chủ động mở lời với hắn.

Tôi giả vờ hỏi:

“Cậu sắp livestream à?”

Đào Chi gật đầu:

“Vâng ạ, chị sao vậy?”

Tôi cúi đầu, không nói.

Hắn liền bước tới, quỳ xuống bên chân tôi, nắm lấy tay tôi, ánh mắt lạnh như băng chứa đầy nghi ngờ:

“Chị sợ thằng đó lại thấy em livestream rồi đau lòng à?”

“Sợ hắn thất vọng hoàn toàn rồi không đến tìm chị nữa phải không!?”

Hắn bắt đầu nổi cáu.

Tôi ngẩng đầu lên, nét mặt đầy tủi thân:

“Không phải… là tại em đó…”

“Em cứ cười nói với người khác trong livestream, em cứ làm nũng với mọi người…
Em có biết em làm vậy chị không thích không?”

“Thật ra từ lâu chị đã muốn em chỉ cười với một mình chị… chỉ làm nũng với mình chị thôi…
Chỉ tiếc lúc trước chị không có nhiều tiền…”

Đào Chi ngây người nhìn tôi.

Ánh mắt cuồng loạn dần dịu lại, thay vào đó là tình yêu mãnh liệt đến biến thái.

“Chị nói thật… sao?”

Tôi gật đầu, cúi người hôn lên môi hắn.

Mi mắt hắn run rẩy dữ dội, thậm chí quên cả thở.

Một cơn sung sướng khôn tả trào dâng từ tận đáy tim.

“Chị…”

Hắn vụng về — gần như theo bản năng — hé miệng, muốn kéo dài nụ hôn, muốn giành lấy nhiều hơn.

Khi môi rời nhau, vang lên một âm thanh rất khẽ.

Hắn vẫn còn chìm trong cơn hoảng hốt lẫn sung sướng, ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt trắng trẻo đẹp đẽ đỏ bừng đến mất kiểm soát.

Nước mắt lăn dài trên má.

Hắn vẫn quỳ gối, ôm lấy eo tôi, dụi mặt vào bụng tôi:

“Em không livestream nữa đâu… không bao giờ nữa…”

“Em là của chị… tất cả của em đều là của chị…”

“Chị ơi… chị ơi… em yêu chị… yêu chị lắm lắm…”

Hắn rúc vào lòng tôi, khẽ gọi tên tôi, nước mắt thấm ướt cả áo tôi.

Tôi đưa tay xoa đầu hắn, từng chút một.

Đào Chi dưới tay tôi, từ tiếng khóc dần biến thành tiếng thở gấp.

Hắn ngẩng lên, đuôi mắt đỏ ửng, hàng mi vẫn vương nước mắt:

“Chị ơi… em nghe lời, không livestream nữa rồi…
Vậy chị thưởng cho em nhé?”

Tôi hỏi:

“Thưởng gì?”

Hắn thì thầm:

“Em muốn… nếm thử hương vị của chị…”

Có vẻ làm streamer lâu ngày, Đào Chi đã luyện thành “tinh thần phục vụ” cực cao.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nằm trên giường,
đôi mắt vô hồn, con ngươi dại ra.

Và đúng như lời đồn —
năng lực của hắn… thật sự danh bất hư truyền.