21.
Kế hoạch bắt đầu có hiệu quả.
Đào Chi đã nới lỏng dây xích ở chân tôi, cho phép tôi đi lại quanh nhà, không còn bị nhốt mãi trên giường.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Tuy vậy, hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.
Mỗi lần tôi ngỏ ý muốn ra ngoài đi dạo,
dù có nói là đi cùng hắn, hắn vẫn lạnh lùng từ chối.
Rồi lại ghé sát tai tôi, thì thầm bằng giọng như cười mà không phải cười:
“Chị lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ra ngoài…
Xem ra em vẫn chưa đủ nỗ lực, để chị vẫn còn sức đi lại…”
Tôi vẫn còn thiếu một cơ hội cuối cùng — để hắn thật sự buông lỏng cảnh giác.
Tôi đề nghị hắn tiếp tục livestream.
Dù sao…
chỉ khi hắn đang phát sóng, tôi mới có thời gian tự do làm việc của mình.
22.
“Chào mọi người buổi tối~”
Đào Chi mặc một chiếc áo thun đơn giản, ngồi trước camera.
Trên mặt là nụ cười hạnh phúc, hoàn toàn không che giấu nổi cảm xúc.
Bình luận trong phòng livestream lại nhảy loạn như mọi lần:
【Chào mừng Đào Chi trở lại!】
【Sao hôm nay đi theo phong cách thuần khiết vậy? Bị dọa vì bị khóa sóng lần trước à?】
【Cái gì cũng không hiểu mà nói! Đây chắc chắn là chiến thuật đấy: dạo đầu trong sáng vài hôm cho chúng ta chủ quan, rồi đột nhiên tung ra “món chính”!】
【Dù Đào Chi thế nào tôi cũng mê (tặng siêu xe ×1)】
【Sao gần đây thấy Đào Chi như đang yêu ấy?】
【Có chứng cứ không mà đồn đại?】
【Cảm giác thôi! Nhìn cậu ta cười mà cứ như vừa ăn mật ong ấy!】
Đào Chi nhìn màn hình, nụ cười càng ngọt ngào.
Hắn đưa tay che mặt, mái tóc hồng phớt như cũng bị nhuộm thêm một tầng đỏ thẹn thùng:
“Ừm… đúng vậy, em đang yêu.”
“Cũng sắp kết hôn rồi, chắc là vậy.”
Mới bắt đầu livestream mà đã quăng ngay một quả bom tấn — bỏ qua luôn bước hẹn hò, nhảy thẳng đến kết hôn.
Bình luận bùng nổ:
【Yêu đương? Còn cưới nữa? Trả tiền lại đây mau!!】
【Sao phải nổi điên? Cậu ấy làm streamer, chứ có phải idol đâu mà cấm yêu?
Bỏ tiền tặng quà không có nghĩa là streamer phải yêu lại bạn!】
【Nói nghe hay lắm, chắc vì bạn chưa từng tặng tiền.】
【Mấy streamer này yêu đương xong không bao lâu là chia tay thôi, lo gì?】
【Tôi thấy Đào Chi yêu đương là thật đó. Cái mặt thẹn thùng như kiểu… sắp đưa nửa tài sản cho người ta rồi ấy.】
【Dù sao tôi cũng ủng hộ! Nếu cô ta dám bắt nạt Đào Chi thì chết chắc! (tặng Đào Nguyên Tiên Cảnh ×1)】
【Vì tình yêu mà bỏ bê sự nghiệp luôn rồi ha…】
Tôi đặt máy tính bảng lên bàn, mở livestream để theo dõi.
Còn bản thân thì lặng lẽ bắt đầu lục soát trong nhà.
Cuối cùng —
Tôi tìm thấy một quyển album nằm sâu dưới cùng trong ngăn kéo.
Trên bìa ghi: “Kỷ yếu tốt nghiệp Trung học số 5”
23.
Tôi lập tức nhớ lại…
Trước đây Đào Chi từng hỏi tôi học trường cấp ba nào.
Có vẻ chính từ câu hỏi đó, hắn bắt đầu tiếp cận tôi một cách có chủ đích.
Tôi lật giở toàn bộ quyển album.
Nhưng tuyệt nhiên không thấy Đào Chi ở đâu cả.
“Lạ thật…”
Tôi tự lẩm bẩm, rồi cẩn thận rà lại từng trang một lần nữa.
Cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh nhóm.
Trong đó có một chàng trai tóc đen che gần hết mắt, thần sắc âm u, làn da trắng nhợt, trông vừa kỳ quặc vừa u ám.
Nhưng…
đường nét cằm, màu da, khóe mắt thấp thoáng nốt ruồi lệ — tất cả đều rất giống Đào Chi.
Tôi nhìn xuống tên ghi dưới bức ảnh.
“Diệp Yêu?”
Tôi đọc thầm hai chữ đó.
Một góc ký ức bị chôn vùi từ lâu — bắt đầu lay động.
24.
Tôi thật sự từng học ở Trường Trung học số 5,
nhưng đã chuyển trường từ năm lớp 12.
Suốt thời cấp ba, tôi luôn là học sinh rất đỗi bình thường —
không nổi bật, không cá biệt, cũng chẳng ai nhớ mặt.
Việc duy nhất có thể bị mắng,
là tôi thường lén trốn vào nhà vệ sinh nữ để tránh phải chạy thể dục mỗi sáng.
Rồi một lần, tôi vô tình nghe thấy tiếng ẩu đả và chửi rủa từ nhà vệ sinh nam bên cạnh.
Bạo lực học đường.
Lúc đó còn trẻ, nóng máu, tôi không nghĩ nhiều.
Tôi cầm lấy cây lau nhà mà cô lao công để trong buồng,
nhúng vào bồn cầu chưa giật nước của ai đó,
rồi hét lên một tiếng, lao thẳng vào bên kia.
Người có thể không sợ dao, không sợ gậy,
nhưng không ai không sợ một cái chổi dính đầy… chất thải.
Đám học sinh bắt nạt tán loạn bỏ chạy.
Người bị bắt nạt lúc đó — người tôi cứu — chính là Diệp Yêu.
Tôi mơ hồ nhớ mình còn ra vẻ ngầu ngầu mà nói:
“Sau này có chuyện gì, cứ tìm tôi. Tôi sẽ luôn ở bên cậu.”
Nhưng chỉ ít ngày sau đó,
tôi phải chuyển trường vì lý do gia đình.
Còn Diệp Yêu —
chỉ là một học sinh lớp dưới, mới quen vài ngày,
nên tôi cũng dần quên mất.
25.
Ký ức bị chôn giấu bấy lâu cuối cùng cũng quay về.
Cũng đồng nghĩa với việc —
tôi đã tìm được cơ hội khiến Đào Chi hoàn toàn tin tưởng.
26.
Tôi ôm quyển album trở lại phòng, lặng lẽ ngồi đợi.
Ngay khi livestream kết thúc,
Đào Chi liền chạy về phía phòng, háo hức mở cửa.
Và rồi… hắn thấy tôi.
Ngồi đó, tay ôm quyển album, ánh mắt bình thản nhìn hắn.
Hắn không lập tức lao vào giật lấy,
cũng không chất vấn, không gào hét.
Chỉ đứng đó, như hóa đá,
đôi mắt dán chặt vào quyển album trong tay tôi,
vẻ mặt rối ren đến cùng cực.
“Chị đã xem rồi à?”
Giọng hắn khàn khàn, cực nhẹ — như đang lẩm bẩm với chính mình.
“Hồi đó… em thật ghê tởm đúng không?”
“Thời cấp ba, ai cũng nhìn em bằng ánh mắt như nhìn rác rưởi… quái vật…”
Hắn thì thầm, ánh mắt không rời gương mặt tôi, như muốn khắc sâu từng nét vào tận xương tủy:
“Chỉ có chị là khác.”
Tôi hỏi hắn:
“Chỉ mình tôi là khác…
Vậy sao cậu lại trói tôi?
Sao không đi trả thù đám từng bắt nạt cậu?”
Diệp Yêu nở một nụ cười méo mó, ánh mắt đầy tàn nhẫn:
“Chị nghĩ em không trả thù bọn chúng sao?
Từng đứa một, em đều tìm được. Và khiến chúng trở thành… cái mà chúng đáng trở thành.”
“Chỉ có chị…
Em vẫn luôn không dám làm phiền.”
“Em vốn chỉ muốn âm thầm dõi theo chị, sống trong bóng tối…”
“Nhưng rồi chị lại tìm thấy em, vào phòng livestream của em, nói rằng yêu em nhất… sẽ luôn ở bên em…”
“Và rồi… chị lại lừa em! Lại lừa em!!”
“Tất cả là lỗi của chị! Lỗi của chị…”
Hắn không nổi điên.
Ngược lại —
hắn sụp đổ hoàn toàn.
Gục xuống, khóc nấc như trẻ con, mặt úp sát sàn nhà,
như thể muốn chôn cả khuôn mặt mình xuống đất.
Nỗi đau quá lớn khiến hắn không thể bật ra tiếng khóc,
chỉ còn lại âm thanh nghẹn ngào đứt đoạn, vai hắn run bần bật không thể kiểm soát.
Tôi khẽ nở một nụ cười.
Cơ hội của tôi… chính là lúc này.
Tôi chậm rãi bước xuống giường, đến bên hắn, ngồi xổm xuống,
đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hắn.
“Tôi chưa bao giờ thấy cậu ghê tởm.”
Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to đầy sửng sốt,
như không dám tin vào tai mình.
“Nhưng… nhưng em đã làm bao nhiêu chuyện sai…
Em nhốt chị, còn… còn…”
“Em không kiểm soát được bản thân…”
“Em sợ chị sẽ rời xa em… sợ chị bỏ em lại…”
Hắn lại khóc, giọng yếu ớt như mèo con:
Tôi cúi người, khẽ đặt một nụ hôn lên trán hắn.
“Tôi không trách cậu. Là lỗi của tôi…
Là tôi quên mất chuyện quá khứ của chúng ta, khiến cậu đau lòng đến vậy.”
“Từ giờ, tôi sẽ ở bên cậu.”
Hắn khựng lại — toàn thân như hóa đá.
Rồi bất ngờ ôm chặt lấy tôi, mạnh đến mức muốn nghiền nát tôi trong lòng mình.
“Chị ơi… chị ơi…”
Cả người Diệp Yêu run lên, như bị niềm hạnh phúc bất ngờ đánh gục.
Đôi mắt hắn sáng rực, cảm xúc trong lòng bùng nổ,
nhưng lại không dám bộc lộ quá nhiều —
chỉ sợ nếu mạnh tay quá, tất cả sẽ là mơ.
“Chị ơi… em… em thật sự hạnh phúc lắm…”
“Em chưa từng hạnh phúc như thế này…
Nếu chết ngay lúc này… chắc cũng không tiếc…”
Tôi ôm lấy hắn.
Lúc đó, cổ tay tôi cố ý lật nhẹ, rên lên một tiếng vì đau.
Diệp Yêu lập tức phát hiện, lo lắng nhìn vào cổ tay tôi.
Vết hằn đỏ dưới còng tay — là do tôi cố ý tạo ra trước đó.
Hắn đau lòng vô cùng, luống cuống muốn tháo khóa.
Nhưng khi cầm chìa, hắn… do dự.
Tôi cười nhẹ:
“Không sao đâu, dù gì tôi cũng lừa cậu đến hai lần…
Cậu không tin tôi cũng phải.”
“Chị à…
Em tin chị.”
Không chần chừ thêm giây nào,
hắn mở khóa còng tay cho tôi.
27.
Và rồi — kế hoạch của tôi đã thành công.
Chúng tôi ở trên giường.
Hắn vừa khóc vừa cười vì hạnh phúc, khẩn thiết van xin tôi hôn hắn.
Cũng đúng lúc đó, tôi dùng sức mạnh ép chặt chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt hắn.
Diệp Yêu trợn trừng mắt, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc không thể tin nổi.
Ngay trước khi hôn mê, hắn vẫn cố siết chặt cổ tay tôi, trong mắt ngập đầy máu me điên loạn và tàn dư của dục vọng chưa nguôi.
Nước mắt hắn lã chã:
“Tại sao… lại lừa em?”
“Đừng lừa em… đừng lừa em…”
28.
Tôi không phải người quá tệ.
Trước khi rời khỏi nhà hắn, tôi giúp hắn mặc lại quần áo tử tế.
Sau đó mới đến đồn cảnh sát trình báo.
Chứng cứ rõ ràng.
Cảnh sát nhanh chóng bắt giữ hắn.
Do Diệp Yêu là một streamer nổi tiếng, sự việc này bị các tài khoản mạng và trang tin chia sẻ, bóp méo khắp nơi.
29.
Một năm sau.
Tôi chuyển nhà.
Tôi vẫn thi thoảng liên lạc lẻ tẻ với Chu Nghiêm, hắn vẫn muốn quay lại,
nhưng tôi thì đã chán ngấy tình yêu, không còn muốn dính dáng gì nữa.
Hôm đó, trời mưa từ sáng.
Thời tiết âm u, không khí ẩm ướt và nặng nề.
Nhưng tôi thì đang được nghỉ ở nhà — bật máy tính bảng xem video linh tinh làm nhạc nền, tay lướt điện thoại, miệng gặm đồ ăn vặt.
Thật sự quá chill.
“Đinh!”
Điện thoại nhận tin nhắn.
Tôi mở ra xem — là của Chu Nghiêm.
【Chu: Em có thấy tin tức trên mạng chưa?】
Gì vậy?
Tôi nhíu mày, còn đang thắc mắc.
Đúng lúc đó, video trên máy tính bảng chuyển sang một đoạn tin tức,
giọng đọc nữ AI vang lên, rõ ràng từng chữ:
“Chấn động!”
“Hôm qua tại nhà tù thành phố X xảy ra hỏa hoạn, nhiều phạm nhân tử vong, thi thể bị thiêu cháy không thể nhận dạng được.”
“Trong số đó được cho là có cả một streamer nổi tiếng — bị bắt một năm trước vì liên quan đến mâu thuẫn tình cảm — Đào Chi.”
“Nói em yêu chị đi, nói đi, nói đi, nói em yêu chị…”
“【Chỉ】là thật hay chỉ là tin đồn?”
Tôi cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng đang phát video đó.
Đúng lúc ấy —
“Đinh——”
Tin nhắn mới lại đến.
Vẫn là Chu Nghiêm.
Chỉ có đúng một dòng ngắn ngủn:
【Chu: Chị ơi… em lừa chị đấy.】
[Hoàn]