Lời vừa dứt, sắc mặt Hà Tẫn Niên trở nên u ám lạnh lẽo.
“Ai cho ly hôn hả?”
“Không có sự đồng ý của tôi, Thẩm Tinh Hà làm sao có thể hoàn tất thủ tục ly hôn?”
Trợ lý gãi đầu, liếc anh một cái rồi dè dặt nói:
“Hà tổng, ngài quên rồi sao? Hôm đó bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho cô Bạch Lộ, ngài chẳng buồn xem đã ký ngay. Đơn ly hôn được kẹp ở phía dưới chính là lúc đó đấy…”
Hà Tẫn Niên nổi trận lôi đình, cả văn phòng tan hoang sau cơn giận dữ, trợ lý sợ đến mức chạy trốn không dám quay đầu.
Đứng giữa mớ hỗn độn, anh như mất phương hướng, chỉ còn biết nhìn chằm chằm vào tờ giấy chứng nhận ly hôn trong tay, không thể tin vào mắt mình.
Thẩm Tinh Hà thật sự dám… lén anh làm thủ tục ly hôn?
Ngày hôm sau, cả nhà họ Hà biết tin ly hôn thì như trút được gánh nặng.
Ai nấy đều vui mừng hiện rõ trên mặt.
“Cái người phụ nữ xui xẻo đó đi rồi, mau dọn dẹp lại nhà cửa cho sạch sẽ, xua hết vận đen đi.”
Mẹ Hà còn cố tình thay một bộ sườn xám mới, sai người quét dọn biệt thự từ trên xuống dưới.
Bà thấy con trai mình vẫn ngồi trên ghế sofa, tay nắm chặt tờ giấy ly hôn, vẻ mặt trầm ngâm liền vui vẻ bước đến:
“Tẫn Niên à, con sao lại cau có như vậy? Đây chẳng phải là chuyện tốt sao?”
“Bạch Lộ sinh được cháu gái vàng ngọc cho mẹ, nó từ lâu đã là con dâu mẹ công nhận. Thẩm Tinh Hà ở nhà ta tám năm mà không đẻ được mống nào, số mệnh không hợp, ly hôn là đúng.”
“Giờ con có thể cưới Bạch Lộ đàng hoàng rồi, muốn tổ chức đám cưới kiểu Trung hay Tây, mẹ đều có thể lo.”
Nhưng Hà Tẫn Niên chỉ cảm thấy ngực nghẹn lại, nặng trĩu không thở nổi.
Anh hờ hững đáp:
“Vâng… mẹ quyết sao cũng được.”
Đúng lúc ấy, một chiếc xe sang dừng trước cửa, em gái anh – Hà Tuyết – vội vàng chạy vào:
“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại ly hôn với chị dâu rồi?”
Hà Tẫn Niên làm như không có gì, bình thản đáp:
“Ly hôn rồi. Có gì to tát đâu.”
Ngoài mặt anh ra vẻ dửng dưng, nhưng trong lòng lại như có thứ gì đang vỡ vụn, chỉ biết cầm tách trà lên uống để che giấu sự hoảng loạn bên trong.
Không ngờ câu đó vừa dứt, Hà Tuyết tát anh một cái như trời giáng.
“Anh còn là đàn ông không đấy, Hà Tẫn Niên? Em có ông anh như anh đúng là nhục nhã!”
Anh ngẩng đầu sững sờ:
“Hà Tuyết! Em gan to rồi hả? Dám đánh cả anh mình à?”
“Đánh chính là anh đó – đồ vô ơn!”
Hà Tuyết mắt đỏ hoe, tức giận nhìn quanh cả nhà:
“Mọi người… lương tâm bị chó ăn sạch rồi sao?”
“Chị dâu đối xử với nhà này thế nào, mẹ còn nhớ không? Ba năm trước mẹ bị xơ gan, cần người hiến gan. Ngay cả em còn sợ không dám lên bàn mổ, là chị dâu không nói một lời, tự nguyện cắt nửa lá gan cho mẹ!”
“Lúc đó mẹ nói gì? Rằng dù có soi đèn cũng không tìm được người con dâu nào tốt như thế! Vậy mà giờ mẹ lại đổ lỗi cho chị ấy không biết đẻ?”
Hà Tuyết quay sang nhìn cha mình:
“Hồi đó bố bị tai biến, bác sĩ nói khả năng hồi phục rất thấp. Anh hai bận tối mặt tối mày, một tuần đến viện không được một lần. Còn chị dâu? Vừa đi làm, vừa chăm lo chuyện nhà, còn không yên tâm với hộ lý nên ngày nào cũng đến bệnh viện chăm bố!”
Giọng nói nghẹn ngào mà đanh thép của Hà Tuyết khiến cả nhà họ Hà câm nín.
Cô cuối cùng nhìn về phía Hà Tẫn Niên, từng chữ như dao cứa:
“Còn anh, anh quên rồi sao? Hồi đó anh phải cố gắng thế nào mới theo đuổi được chị dâu về làm vợ? Là anh cầu xin chị ấy làm chủ nhân nhà họ Hà, chứ không phải chị ấy cố sống cố chết giành cái danh bà Hà!”
Ở cửa, Bạch Lộ co rúm người lại, vẻ mặt đầy kinh hãi chứng kiến toàn bộ sự việc.
Hà Tuyết lạnh lùng chỉ vào cô ta:
“Vì một người đàn bà như thế này á?!”
“Là vì cô ta trẻ trung xinh đẹp?”
“Vì cô ta có thể sinh con?”
“Hay vì cô ta giống chị dâu lúc còn trẻ?”
“Anh à, anh tự hỏi lòng mình đi… chỉ vì một người phụ nữ như vậy, mà anh từ bỏ chị dâu – người đã đồng hành với anh suốt tám năm – thật sự… đáng sao?”
Bị chính em gái ruột chỉ mặt mắng mỏ, sắc mặt Hà Tẫn Niên không còn giữ nổi thể diện, lập tức cau mày quát lớn:
“Hà Tuyết, em chán sống rồi đấy à?!”
“Em là con gái đã gả ra ngoài, anh vẫn còn sống sờ sờ đây, cái nhà họ Hà này còn chưa đến lượt em quyết định!”
Hà Tuyết cười khẽ, nụ cười đầy bi thương, rồi lùi lại vài bước:
“Đúng, em là con gái đã gả đi, không còn là người nhà họ Hà.”
“Nhưng Hà Tẫn Niên, em còn có lương tâm. Em biết chị dâu tốt với em thế nào. Cả hạnh phúc bây giờ của em, cũng là chị ấy giúp em có được… Cho nên em không thể đứng yên mà nhìn anh và cả nhà này bắt nạt chị ấy!”
“Vậy nên — em tình nguyện không làm người nhà họ Hà nữa.”
Nói xong, Hà Tuyết quay lưng bỏ chạy, không ngoảnh lại.
Lời của cô khiến cha mẹ nhà họ Hà cũng chấn động, trong lòng trào dâng sự ăn năn day dứt.
Cha Hà khẽ thở dài:
“Tuyết Tuyết nói không sai… Tinh Hà gả vào nhà ta tám năm qua, thật sự không có điều gì đáng chê trách.”
Rồi ông nhìn về phía con trai mình:
“Con trai, chuyện lần này… có phải con đã quá đáng quá rồi không?”
“Dù Tinh Hà không sinh được con, thì cô ấy vẫn là vợ con. Sao con lại đối xử với cô ấy như vậy?”
Hà Tẫn Niên lúc này đầu óc rối như tơ vò.
“Đừng nói nữa.”
Anh đưa tay day day ấn đường, khàn giọng:
“Để con yên tĩnh một lát.”
Anh lê từng bước nặng nề, đi ngang qua Bạch Lộ đang đứng ở cửa, lạnh lùng lướt qua không một ánh nhìn.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lộ cảm nhận được nỗi hoảng loạn chưa từng có.
Cô bỗng linh cảm — nếu Thẩm Tinh Hà thật sự biến mất, Hà Tẫn Niên sẽ hối hận.
Trước kia, cô chưa từng nghĩ đến việc giành giật. Nhưng giờ — con đã sinh, người kia cũng đã rời đi.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Chỉ cần một bước nữa thôi…
Cô sẽ trở thành bà Hà chính thức.
Cô không thể bỏ lỡ cơ hội trước mắt, càng không thể để hạnh phúc mà mình mong chờ bấy lâu trôi tuột khỏi tay.
Cô phải làm gì đó.
“Đưa con cho tôi đi, dì Trương, dì đi nghỉ sớm một chút.”
Bạch Lộ bế lấy Nhụy Nhụy đang ngủ, nhìn gương mặt non nớt của con gái mà trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc nãy, cô đã gõ cửa phòng Hà Tẫn Niên ba lần.
Nhưng anh không thèm mở.
Điều này, trước giờ chưa từng xảy ra.
Đến nước này… cô chỉ còn cách dùng con mình.
Do dự thật lâu, cô nghiến răng, nhẫn tâm véo mạnh vào đùi non mềm mại của con bé.
Đứa trẻ đang ngủ say lập tức khóc thét không ngừng.
Bạch Lộ ôm con, gõ cửa phòng Hà Tẫn Niên:
“Tẫn Niên… Nhụy Nhụy khóc mãi không nín.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán — ba giây sau, Hà Tẫn Niên mở cửa.
Anh bế lấy con gái, nhưng nét mặt lại lơ đễnh, dỗ dành một cách gượng gạo.
Nhưng Nhụy Nhụy vẫn khóc nức nở không ngừng.
Hà Tẫn Niên bắt đầu tỏ vẻ khó chịu thấy rõ.
“Dì Trương đâu rồi? Bà ấy có kinh nghiệm trông trẻ, gọi bà ấy đến đây.”
Bạch Lộ mắt đỏ hoe, khẽ lắc đầu:
“Dì Trương hôm nay trông con cả ngày rồi, mệt lắm… em bảo dì ấy đi nghỉ rồi.”
Hà Tẫn Niên lập tức nổi cáu:
“Tôi trả tiền cho bà ấy để bà ấy trông Nhụy Nhụy. Giờ con còn đang khóc thế kia mà bà ấy lại đi nghỉ? Đó là lý do à?”
“Nói với bà ấy, ba phút nữa không có mặt, thì xách đồ cút khỏi đây cho tôi!”
Dì Trương nghe nói Hà tổng đang tìm, còn chưa kịp thay xong đồ ngủ, đã hoảng hốt chạy vội tới.
Hà Tẫn Niên vừa định đóng cửa thư phòng.
Bạch Lộ đỏ mắt, đưa tay chặn giữa khe cửa.
“Tiểu Lộ, em điên rồi sao? Làm thế sẽ làm tay em bị thương đấy.”
Hà Tẫn Niên nhíu mày, lập tức kiểm tra tay cô.
Nhưng Bạch Lộ lại khóc càng dữ dội hơn.
“Hà Tẫn Niên, anh trước kia không như vậy…”
“Có phải vì chị Tinh Hà rời đi, anh vẫn luôn lo lắng cho chị ấy không?”
“Nhưng chẳng phải anh từng nói, em và Nhụy Nhụy mới là người thân quan trọng nhất của anh sao? Anh còn nói đã sớm muốn ly hôn với chị ấy rồi…”
“Nếu trong lòng anh vẫn còn chị ấy, anh có thể nói thẳng với em mà. Em tuyệt đối sẽ không dây dưa hay cản trở anh đâu, em một mình cũng có thể nuôi con…”
Vừa nói, cô vừa tức giận quay người định bỏ đi.
Nhưng lại bị Hà Tẫn Niên nắm chặt cổ tay kéo lại.
“Tiểu Lộ… đừng làm anh khó xử.”
Hà Tẫn Niên nhíu mày sâu hơn, trong mắt đầy mệt mỏi:
“Em biết mà, Tinh Hà sống ở nhà họ Hà tám năm, đã quá quen với nơi này. Ở thành phố khác cô ấy không có ai thân thích, biết đi đâu bây giờ?”
“Anh vừa suy nghĩ rất lâu…”
“Chắc chắn là cô ấy đang giận. Gần đây anh đã quá thờ ơ với cảm xúc của cô ấy, chắc cô ấy thất vọng lắm…”
Giọng Hà Tẫn Niên khàn đặc, thấp giọng như cầu khẩn:
“Tiểu Lộ… anh phải đi tìm cô ấy.”
Bạch Lộ chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, tim như bị xé nát từng mảnh.