Lúc này, cô mới thấy hối hận.

Nếu như khi Hà Tẫn Niên còn yêu cô nhất, cô kiên quyết ôm con rời đi — thì người khiến anh thương nhớ phát điên lúc này, liệu có phải là cô?

Cô không muốn thừa nhận.

Nhưng cô biết rõ… lúc này đây, bản thân mình đang phát cuồng vì ghen tỵ với Thẩm Tinh Hà.

Thoáng cái, nửa tháng trôi qua.

Vết thương do đạn bắn của tôi vẫn chưa lành hẳn.

Không thể dính nước, gặp gió mưa lại đau âm ỉ.

Nhưng em gái tôi – Tinh Nguyệt – luôn chăm sóc tôi từng li từng tí.

Lúc mới sang nước ngoài, tôi thường xuyên gặp ác mộng.

Mơ thấy mình lại đứng trước máy trộn bê tông, tận mắt nhìn thấy Hà Tẫn Niên ra lệnh ném em gái tôi vào đó.

Tôi gào thét lao đến như phát điên, lần nào cũng cố gắng thay em chịu chết. Nhưng lần nào cũng muộn một bước.

Tỉnh dậy, toàn thân đẫm mồ hôi.

Lần nào Tinh Nguyệt cũng nắm lấy tay tôi, dịu dàng an ủi:
“Ổn rồi chị à, tất cả qua rồi, em vẫn ở đây mà.”

Tôi luôn ân hận.

Kiếp trước, chỉ vì không chịu ký đơn ly hôn, mà đã khiến cả tôi lẫn em gái cùng chết thảm.

Nếu ba mẹ ở dưới suối vàng có linh thiêng, họ nhất định sẽ trách tôi mù quáng, không biết nhìn người.

Tình yêu với tôi từ lâu đã chẳng còn quan trọng.

Giữ được mạng sống, thoát khỏi ác ma – mới là điều chúng tôi cần làm.

Hiện tại, chúng tôi đã dần ổn định cuộc sống ở nước ngoài.

Tinh Nguyệt tìm được công việc giảng dạy tiếng Trung tại một trường đại học.

Còn tôi, cũng gia nhập một nhóm nghiên cứu chuyên ngành.

Cuộc sống đã trở nên bình yên.

Tôi gần như không còn nghĩ đến Hà Tẫn Niên nữa.
Tám năm bên anh ta, giờ nghĩ lại, cứ như chuyện của kiếp trước.

Nhưng tôi không ngờ…

Hà Tẫn Niên cuối cùng cũng hối hận.

Anh ấy thậm chí còn mua vé máy bay sang tận nước ngoài, nói rằng muốn đón tôi trở về nhà.

Hôm đó, khi tôi đang làm thí nghiệm trong nhóm nghiên cứu, một đồng nghiệp bất ngờ dùng khuỷu tay huých tôi, ra hiệu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Người đàn ông kia hình như đang đợi cậu, cậu quen à?”

Tôi ngẩng đầu, thoáng sững lại khi nhìn thấy bóng dáng của Hà Tẫn Niên.

Rõ ràng trước khi ra nước ngoài, tôi đã hủy bỏ toàn bộ danh tính, xóa sạch mọi dấu vết.

Không ngờ anh ta vẫn lần ra được.

Tôi lắc đầu, khẽ cười:
“Không quen.”

Tôi không hề có ý định ra ngoài gặp mặt.
Để tránh phải chạm mặt, tôi dứt khoát ăn trưa ngay trong phòng thí nghiệm.

Đồng nghiệp thì hoặc mang mì ly cho tôi, hoặc mua giúp một phần cơm.

Nhưng hôm đó, vào đúng giờ nghỉ trưa, Hà Tẫn Niên lại đỏ mắt xông vào.

“Tinh Hà, ngày nào cũng ăn mì gói thì không tốt cho sức khỏe… thử món anh nấu xem.”

Anh cầm trong tay một hộp cơm bò kho.

Tôi chợt nhớ lại hồi mới yêu nhau, công ty của Hà Tẫn Niên gặp khủng hoảng tài chính, gần như phá sản.
Chúng tôi đã có mấy tháng liền chỉ sống bằng mì gói.

Thậm chí không đủ tiền mua mì đóng gói, đành mua mì vụn bán lẻ trên mạng để sống qua ngày.

Ngày đầu tiên công ty anh phục hồi trở lại, anh ôm chặt tôi đầy hứng khởi, hỏi tôi muốn ăn gì nhất.

Tôi nghĩ rất lâu, rồi mỉm cười:
“Em muốn ăn món cơm bò kho anh tự tay nấu.”

Thế là anh vào bếp làm thật.

Dù tay nghề không ra gì, nhưng anh gắp hết miếng thịt to vào bát tôi, còn mình thì chỉ ăn cơm trắng.

Tôi vừa ăn vừa khóc, nói rằng:
“Đây là món bò kho ngon nhất đời em.”

Sau này, cuộc sống của chúng tôi ngày càng tốt, muốn ăn thịt bò lúc nào cũng được.

Nhưng Hà Tẫn Niên không bao giờ nấu cho tôi thêm lần nào nữa.

Còn giờ đây — anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt đầy mong chờ:
“Tinh Hà, đây là món em thích nhất, em quên rồi sao?”

Tôi giữ vẻ mặt trống rỗng, đưa tay ra.

Anh tưởng tôi muốn nhận lấy, mừng rỡ đưa tới gần hơn.

Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi hất ngược tay, làm hộp cơm rơi thẳng vào thùng rác.

“Tôi quên chưa nói với anh…”

“Thật ra tôi chưa bao giờ thích món cơm bò kho, đặc biệt là món do anh nấu.”

Từ hôm đó trở đi, tôi nói thẳng với Hà Tẫn Niên:

“Từ nay đừng đến tìm tôi nữa.”

“Dù anh có đến, tôi cũng sẽ không gặp.”

“Tôi từng nói rồi — chúng ta chỉ còn là người xa lạ.”

Hà Tẫn Niên mắt đỏ hoe, nắm lấy cổ tay tôi, ánh mắt đầy khẩn cầu:

“Tinh Hà… đừng đối xử với anh tàn nhẫn như vậy…”

“Em rõ ràng… vẫn còn yêu anh…”

Tôi bật cười lạnh:

Yêu?

Tình yêu mơ hồ và giả dối đó — từ kiếp trước, đã bị nghiền nát trong máy trộn bê tông rồi.

Giờ tôi chỉ biết, tôi muốn sống tiếp cùng em gái, tránh xa ác quỷ.

Hà Tẫn Niên vẫn không từ bỏ.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Mỗi ngày, anh đều đến đứng chờ trước cửa phòng thí nghiệm.

Dưới nắng như thiêu như đốt, anh đứng suốt cả ngày.

Liên tục như vậy suốt hai tuần.

Rồi — anh biến mất.

Nghe đồng nghiệp bảo, anh đã về nước, vì gia đình gặp chuyện.

Chuyện gì xảy ra, tôi chẳng có hứng thú tìm hiểu.

Tôi vẫn tiếp tục làm việc trong nhóm nghiên cứu như thường lệ.

Mãi về sau, tôi mới biết được — trong khoảng thời gian Hà Tẫn Niên sang nước ngoài tìm tôi, Bạch Lộ đã lầm tưởng rằng anh thật sự muốn đón tôi về.

Cô ta ôm Nhụy Nhụy định bỏ trốn trong đêm.

Kết quả lại bị người nhà họ Hà bắt tại trận.

Cùng bỏ trốn với Bạch Lộ còn có một người đàn ông, hắn ta tự nhận mình mới là cha ruột của Nhụy Nhụy.

Nhà họ Hà không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, lập tức đưa đứa bé đi làm giám định quan hệ cha con — kết quả cho thấy: đứa trẻ thực sự không phải con ruột của Hà Tẫn Niên.

Khi biết sự thật, Hà Tẫn Niên suy sụp ngồi bệt xuống đất, cả người như già đi cả chục tuổi.

“Bạch Lộ, anh đã đối xử không tệ với em… sao em lại lừa dối anh?”

Sau đó, anh thuê thám tử tư điều tra, cuối cùng mới hiểu rõ mọi chuyện.

Trước đây, anh luôn tin rằng đêm hôm đó do bị chuốc thuốc trong buổi tiệc, anh đã ngủ với Bạch Lộ.

Nhưng thực tế là:

Hôm đó Bạch Lộ say rượu, bị người khác trêu ghẹo, rồi bị lôi vào phòng trong khách sạn bên cạnh.

Nửa đêm cô vào nhầm phòng — chính là phòng của Hà Tẫn Niên — và nằm lên giường anh khi đã mơ mơ màng màng.

Sáng hôm sau, cả hai đều không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra.

Thấy trên người Bạch Lộ đầy vết hôn đỏ, cả hai mới ngỡ rằng đêm qua đã “quan hệ”.

Trước ngày đầy tháng của con, Bạch Lộ mới biết sự thật:
Đứa bé không phải con của Hà Tẫn Niên.

Cô không muốn tiếp tục lừa gạt, nhưng lại không thể yên tâm hưởng thụ tất cả những gì đang có.

Hà Tẫn Niên hoàn toàn thất vọng.

Anh đưa đứa bé vào cô nhi viện, thậm chí còn muốn đuổi cổ Bạch Lộ.

“Anh cứ ngỡ em là đóa bạch liên đơn thuần, hiền lành… Không ngờ em cũng biết tính toán, biết giả vờ — khiến anh thấy ghê tởm.”

Bạch Lộ quỳ gối khóc không thành tiếng, van xin:
“Xin lỗi anh, Tẫn Niên… ban đầu em không cố ý nhận vơ con là của anh đâu… là anh không cho em rời đi…”

“Sau này em mới phát hiện đứa bé không phải con anh… nhưng em thật lòng yêu anh rồi, em chỉ muốn được ở bên anh suốt đời…”

“Dù gì chị Tinh Hà cũng đã nhường anh cho em rồi mà…”

Mặt Hà Tẫn Niên sầm lại, quay đầu gằn giọng:
“Cô nói gì? Cô biết Tinh Hà sẽ rời đi?”

Bạch Lộ gật đầu:
“Hai tháng trước, chị ấy đã nói với em rồi… khi đó chị đã nộp đơn hủy căn cước, nói sẽ rời khỏi đất nước để thành toàn cho tụi mình…”

“Nên anh thấy đó, chị ấy sớm đã không cần anh nữa rồi. Tẫn Niên, em còn trẻ, Nhụy Nhụy nếu không được, mình có thể sinh đứa khác mà… có được không?”

Chưa nói dứt lời, cô đã bị Hà Tẫn Niên đá mạnh ngã lăn ra đất.

“Cô còn biết xấu hổ không? Nói ra được những lời này, cô không thấy buồn nôn à?”

“Là vì đứa bé đó, tôi mới xem cô bằng con mắt khác. Ai ngờ — cô mới là kẻ lừa đảo thực sự.”

“Tôi đã nói rồi — ai dám phản bội tôi… đều không có kết cục tốt đẹp!”

Nghe nói sau đó, Hà Tẫn Niên trực tiếp giao Bạch Lộ cho một lão già biến thái.

Ngày hôm đó, anh định quay về sân bay, ra nước ngoài tìm tôi.

Nhưng vì tâm trạng bất ổn, trên đường xảy ra tai nạn giao thông, trở thành người thực vật.

Cha mẹ nhà họ Hà mấy lần cố gắng liên lạc với tôi, thậm chí gọi thẳng đến phòng thí nghiệm.
Nhưng tôi đều không đáp lại.

Không biết Hà Tuyết lấy được cách nào, cuối cùng cũng nhắn được cho tôi một tin:

“Chị dâu, em xin chị đừng bao giờ quay lại.
Những kẻ từng tổn thương chị — vĩnh viễn không xứng được tha thứ.

Anh em thành ra như vậy, cũng là quả báo.

Em ủng hộ chị bước vào một cuộc sống mới.
Dù chị và anh em đã ly hôn, em vẫn rất quý và kính trọng chị.

Chúc chị mọi điều tốt đẹp.”

Tôi gập điện thoại lại, khẽ mỉm cười.

Rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi.

Hai năm sau.

Tôi đạt được thành tựu lớn trong nghiên cứu khoa học, được quốc gia đón về và đích thân trao tặng huân chương danh dự.

Em gái tôi cũng nhờ những cống hiến trong giáo dục quốc tế mà trở về nước, tiếp tục sự nghiệp giảng dạy.

Lần này, chúng tôi không còn phải sống trong sợ hãi, lẩn trốn từng ngày nữa.

Vì mọi nguy hiểm đã qua.

Vì đất nước sẽ là chỗ dựa cho chúng tôi, thay gió che mưa.

[Hoàn]