Bạch Huyền nhìn chằm chằm tai tôi, ánh mắt như có gì đó là lạ:
“…Còn biết đổi màu nữa à?”
“Câm miệng! Không được nhìn!” – Tôi xấu hổ gào lên, lấy cánh che kín tai.
Hôm sau, tiên giới bùng nổ.
Lúc ấy tôi đang ung dung nằm đong đưa trên chiếc xích đu lửa.
Bỗng phát hiện đám tiên nữ đi ngang cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái.
Lén lút cười, thì thầm rù rì, có người còn mặt đỏ bừng bừng nhìn tôi trộm.
“……?”
Tôi khó hiểu, cho đến khi nghe thấy hai tiểu đồng ngồi xổm trên mây thì thào:
“Nghe bảo hôm qua chiến thần đại nhân chải lông cho phượng hoàng tiên tử, tay chạm khắp người nàng ấy luôn…”
“Chưa hết đâu! Tỷ tỷ của ta có tiên hữu nói, tai nàng đỏ ửng luôn cơ!”
Tôi: “……???”
Ai đang tung tin đồn bậy bạ về lão nương vậy hả???
Tôi lao như tên bắn ra khỏi điện.
Chỉ thấy trên tầng mây cao, một bé con mũm mĩm đang ngồi rung chân lắc lư.
Ngoài Dao Dao thì còn ai vào đây nữa?!
Tôi nghiến răng ken két:
“Bạch Dao Dao!!!”
Tiểu bánh bao cứng người, sau đó trốn còn nhanh hơn thỏ chạy.
9
Hội Bàn Đào ba trăm năm tổ chức một lần, chư thần tụ hội tại Dao Trì, ngọc lộ rượu tiên, nhạc trời du dương.
Ban đầu Bạch Huyền không có ý định đi.
Hắn xưa nay vốn ghét náo nhiệt, càng không thích ánh mắt dò xét từ đám tiên quân tiên tử kia.
Nhưng Dao Dao thì khác.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Bé con bò lên đùi phụ thân, đôi mắt dị đồng lấp lánh như sao, tay nhỏ kéo tay áo hắn đung đưa:
“Phụ thân ơi~ Dao Dao muốn đi~ Nghe nói ở đó có đào ngọt lắm luôn!”
Bạch Huyền cúi đầu nhìn con, ánh mắt bất giác dịu đi.
Hắn giơ tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của bé.
Rồi bỗng quay sang nhìn tôi, nhàn nhạt hỏi:
“Ngươi có muốn đi không?”
Tôi đang dựa bên cửa sổ ăn hạt dưa, nghe vậy ngẩn người:
“Tôi á?”
“Ừ.”
Giọng điệu của hắn bình thản như hỏi thời tiết.
Nhưng trong đôi mắt vàng ấy, lại ẩn chứa một thứ cảm xúc khó hiểu mà tôi không tài nào đọc được.
Giống như… đang chờ mong câu trả lời của tôi.
Tôi phủi vỏ hạt dưa trên tay, cười hí hửng nhảy xuống:
“Đi chứ! Sao lại không đi?”
Bên bờ Dao Trì, chư tiên hội tụ.
Bạch Huyền khoác áo đen viền bạc, sắc mặt lạnh lùng, bước vào hội trường.
Tay trái dắt một tiểu phượng hoàng tung tăng nhảy nhót, tay phải là tôi.
Toàn hội lập tức im lặng ba giây.
Sau đó, tiếng xì xào như sóng cuộn ào đến.
“Đó là con gái của Chiến Thần à? Đáng yêu quá trời!”
“Nghe nói mẫu thân là phượng hoàng? Bảo sao sinh ra linh khí dạt dào như vậy.”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi! Mẫu thân của bé chính là… nàng ấy đó.”
Dao Dao thì chẳng nhận ra bầu không khí khác thường, mắt tròn xoe nhìn ngó khắp nơi.
Đột nhiên chỉ vào mão miện của Thiên Đế, hồn nhiên hỏi:
“Phụ thân ơi, sao gia gia kia trên đầu lại treo mì vậy?”
“Pfft—”
Không biết là vị tiên quân nào không nhịn nổi, bật cười thành tiếng.
Bạch Huyền mặt không cảm xúc đưa tay bịt miệng Dao Dao lại.
Còn tôi thì cười đến run cả vai, suýt nữa sặc nước tiên.
Sắc mặt Thiên Đế chuyển từ đỏ sang xanh, rồi tím tái thấy rõ.
Ông ấy trừng mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao, như thể tôi là kẻ đại nghịch bất đạo.
Bên cạnh, Thiên Hậu thản nhiên đá ông một cái, ra hiệu bằng ánh mắt: Đừng có gây chuyện!
Tôi rụt cổ lại.
Nghe nói Bạch Huyền là đồ đệ tâm đắc của Thiên Đế, từ nhỏ nuôi lớn, cưng như trứng hứng như hoa.
Bây giờ vất vả lắm mới dưỡng được một đóa hoa cao quý, lại bị tôi — một con “heo”… à không, một con phượng — ủi mất.
Không tức mới là lạ.
Tôi cũng hiểu mà!
Vì thế chủ động lại gần nâng chén kính rượu.
Thiên Đế mặt cau có, không thèm nhìn tôi một cái.
Còn cố tình hất đổ ly rượu.
Bị Thiên Hậu đá thêm cú nữa.
Nhưng tôi lại không ngờ…
Thiên Đế không phải giận vì tôi “ủi” mất con nhà người ta, mà vì — tôi phá mất kiếp tình duyên của Bạch Huyền.
Chuyện vòng vo tam quốc, cuối cùng cũng là Thiên Hậu kéo tôi sang một bên, kể cho tôi nghe chân tướng.
Bà nắm tay tôi, nhẹ giọng:
“Con cũng đừng trách Thiên Đế. Thằng bé Bạch Huyền ấy… khổ lắm.”
“Ngàn năm trước mang mối thù huyết hải mà sống. Khó khăn lắm mới trả được thù, thì phát hiện trong trời đất chỉ còn lại một mình.”
“Tiên lộ quá dài, nó cô độc đi một mình đã quá lâu rồi.”
“Có lẽ… ông trời thấy nó đáng thương, nên mới cho một cơ duyên.”
“Tu đủ mười kiếp tình kiếp, mới có thể phi thăng thành Thượng Thần.”
“Không ngờ rằng…”
Câu nói bỏ lửng, nhưng tôi đã hiểu.
Không ngờ rằng — lại bị tôi phá hỏng.
Sau khi Hội Bàn Đào kết thúc, trên đường về tiên phủ, Dao Dao mệt quá, gục đầu ngủ trên vai Bạch Huyền.
Trong kiệu mây, yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng thở đều đều của bé con.
Tôi nhìn ra biển mây cuộn trôi bên ngoài, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ mở lời:
“…Xin lỗi.”
Bạch Huyền ngẩng mắt: “Gì cơ?”
“Tình kiếp của huynh.” – tôi khẽ nói.
“Nếu không vì tôi, bây giờ huynh đã là Thượng Thần rồi.”
Đời cuối cùng của hắn vốn nên là đoạn tuyệt tình ái, viên mãn phi thăng.
Nhưng lại đúng lúc… gặp phải tôi.
Tôi ép người ta lên giường, phá hủy đạo hạnh mấy ngàn năm của người ta.
Cũng khiến hắn lỡ mất con đường phi thăng.
Không gian trong kiệu rơi vào một khoảng lặng dài.
Rất lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:
“Không phải lỗi của nàng.”
“Không cần an ủi tôi đâu, tôi biết hết rồi. Nếu không tại tôi—”
Hắn nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm:
“Ta nói rồi, không phải lỗi của nàng.”
Ánh trăng xuyên qua tầng mây, dịu dàng vẽ lên gương mặt hắn những đường nét mềm mại.
Hắn đưa tay, nhẹ nhàng lau vệt nước dãi ở khóe môi Dao Dao.
10
Từ sau Hội Bàn Đào, Thiên Đế càng ngày càng thấy chướng mắt tôi.
Mấy lần ba lượt hóa thành thiên binh, lén lút mò đến ngoài tẩm điện của tôi.
Lần đầu tiên ông ta biến thành một tiểu đồng quét sân, vừa thò tay đến gần cửa, đã bị Bạch Huyền túm cổ lôi ra.
“Sư tôn, người làm gì ở đây?” – Bạch Huyền mặt không cảm xúc.
Thiên Đế lý sự cùn:
“Trẫm… đi dạo.”
Lần thứ hai, ông hóa thành tiên nữ đưa cơm, vừa mới đặt chén tiên lộ có “gia vị” xuống.
Bạch Huyền đẩy cửa bước vào:
“Sư tôn, sư nương đang tìm người.”
Thiên Đế: “……”
Lần thứ ba, ông dứt khoát biến thành một con tiên hạc, vừa bay lượn đến cửa sổ phòng tôi đã bị Bạch Huyền phất tay áo quét bay xuống mây.
Thiên Đế rơi xuống biển mây, tức đến dậm chân:
“Nghịch đồ!!”
Bạch Huyền khoanh tay đứng đó, bình tĩnh nói:
“Người còn làm loạn nữa, con sẽ nói cho sư nương biết chỗ người giấu quỹ đen.”
Thiên Đế: “……”
Ông trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy thất vọng, rồi hậm hực bỏ đi.
Miệng còn lẩm bẩm mãi không thôi:
“Vô dụng! Vì một con phượng hoàng mà từ bỏ cả cơ hội thành Thượng Thần!”
Tối hôm đó, tôi và Bạch Huyền ngủ cùng một giường.
Tôi nuốt nước miếng.
Cái thái độ của Thiên Đế, chẳng lẽ…
“Ông ta… muốn giết ta thật à?”
Khóe môi Bạch Huyền co giật.
“Không đến mức đó.”
“Chắc ông chỉ muốn đày nàng xuống trần gian thôi.”
Tôi lập tức ôm chặt lấy Dao Dao:
“Tôi không đi!”
Giỡn mặt à?
Ở đây vừa ăn ngon, vừa chơi vui, linh khí dồi dào, tu luyện lại nhanh nữa.
Tôi siêu thích chỗ này!
Tôi nhất quyết không xuống!
Bạch Huyền nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Tôi tưởng hắn qua loa, liền ngồi bật dậy định giảng đạo lý.
Hắn chỉ khẽ nhấc tay.
Toàn thân tôi bị nhấc bổng khỏi mặt đất.
Vượt qua Dao Dao đang ngủ khì, rơi thẳng vào lòng hắn.
Hắn đưa tay che miệng tôi lại:
“Im. Ngủ đi.”
……
Tay thơm quá… dùng cái gì mà mùi dễ chịu thế.
Lại còn có hương bánh hoa quế nữa.
Rồi không hiểu não tôi bị làm sao, đầu óc mơ hồ thế nào… tôi thè lưỡi liếm một cái.
Bạch Huyền toàn thân cứng đờ.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ nét mặt hắn.
Nhưng không khí xung quanh bỗng chốc trở nên… ngột ngạt kỳ lạ.
Tôi chui tọt đầu vào chăn, nhỏ giọng lí nhí:
“Tay huynh có mùi bánh hoa quế… ta không kiềm được.”
Hắn im lặng rất lâu.
Sau đó thở dài.
“Ngươi không phải phượng hoàng sao? Sao đầu óc toàn nghĩ tới chuyện ăn uống vậy?”
Sáng hôm sau.
Tôi bị một mùi hương ngọt ngào từ bánh hoa quế dụ tỉnh dậy.
Lần theo hương thơm, tôi mò tới tiểu trù phòng.
Căn bếp nhỏ này vốn dĩ không có.
Thần tiên mà, đâu cần ăn cơm.
Nhưng tôi thì chưa luyện được thuật bế thực, nên Bạch Huyền đã sai người dựng một căn bếp riêng cho tôi.
Lúc đó, hắn còn lạnh mặt nói:
“Dao Dao muốn ăn món ngươi nấu, ta mới cho dựng.”
Ấy vậy mà hiện tại — chiến thần lạnh lùng số một của tiên giới — lại đang xắn tay áo, vật lộn với đống bột bánh trước bàn bếp.