Người đàn ông cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi thấp giọng nói:
“Sau này, con bé họ Bạch.”
Tiên giới chỉ có một người họ Bạch.
Chiến thần – Bạch Huyền.
Hai chân tôi nhũn ra, suýt chút nữa quỳ sụp xuống.
Trời ơi đất hỡi! Tôi rốt cuộc đã gây ra họa gì thế này?!
Bảo sao một mắt vàng một mắt đỏ, tôi còn tưởng là biến dị…
Không ngờ lại là… một bên giống phụ thân.
Bạch Huyền quan sát khắp nơi, ánh mắt có chút chán ghét:
“Ngươi để con bé sống ở đây? Linh khí cạn kiệt thế này, làm sao tu luyện?”
…
Tôi muốn nói — tôi cũng đâu có muốn đâu???
Chỉ là… không giành nổi chỗ tốt với người ta mà thôi!
Tộc phượng hoàng từ đời tổ mẫu tôi đã bắt đầu sa sút rồi!
Giờ kiếm được cái động phủ có chút linh khí như này cũng đã cố lắm rồi!
Bạch Huyền thấy nét mặt tôi thì càng lộ vẻ ghét bỏ.
Hắn vung tay.
Bên ngoài bỗng xuất hiện một chiếc kiệu tiên lộng lẫy.
Hắn bế lấy Dao Dao: “Con bé này, ta mang về tiên giới.”
??
Nè nè nè! Dù ngươi là phụ thân nó, dù ngươi là chiến thần của tiên giới, cũng không thể nói mang đi là mang đi được chứ?!
Tôi lập tức chắn trước kiệu, nghiêm mặt nói:
“Không được.”
“Cho dù ngươi là chiến thần, cũng không thể cướp con người ta!”
Khóe môi hắn giật nhẹ: “Nó cũng là con ta.”
“… Ba năm nay là ta nuôi nó lớn. Nếu muốn mang đi, được thôi — mang ta theo nữa!”
Tôi chỉ định nói để đòi lại chút công đạo, ai ngờ Bạch Huyền thật sự… mang tôi theo luôn.
Hu hu hu… Dao Dao, nhờ phúc của con đó.
Mẫu thân con bây giờ cũng lên trời làm… phượng hoàng thật rồi.
6
Tiên phủ của Bạch Huyền nằm ở nơi cao nhất tiên giới.
Mây mù lượn lờ, lâu đài nguy nga, cung điện lấp lánh vàng son.
Vừa đặt chân xuống, tiểu bánh bao lập tức tỉnh dậy, hí hửng chạy tọt vào điện.
Đôi chân ngắn cũn cỡn nhún nhảy liên hồi, vừa chạy vừa reo lên:
“Nhà của phụ thân đẹp quá đi mất!”
Tôi đứng ngoài điện, chân như mọc rễ dưới đất.
Linh khí tràn đầy, đúng là thánh địa tu luyện!!!
Chỗ tốt thế này… tôi cũng được vào thật sao???
Bạch Huyền liếc mắt nhìn tôi, môi cong lên như cười mà không phải cười:
“Sao? Không dám vào à?”
Hừ.
Tôi hất cằm, nhấc chân bước vào hiên ngang, hùng dũng như tướng quân ra trận.
Tôi có gì mà không dám?
Chưa từng nghe câu “mẫu thân nhờ con mà hiển hách” à?
Vừa bước vào liền đụng phải mấy tiên nữ nhìn tôi đầy kinh ngạc.
Các nàng líu ríu bàn tán, giọng không to không nhỏ:
“Chính là yêu nữ nhân lúc bệ hạ độ kiếp mà…?”
“Không ngờ lại là phượng hoàng.”
“Nghe nói kiếp tình duyên của bệ hạ chính là bị cô ta phá hủy…”
Tôi nhướng mày.
Tình kiếp? Kiếp tình gì cơ?
Tôi định căng tai nghe thêm thì các nàng đã quýnh quáng rút lui.
Thì ra là Bạch Huyền theo sau.
Thôi, đã lên đến Thiên đình rồi, mấy chuyện này kiểu gì cũng lộ ra thôi.
Chỉ là tôi không ngờ — tối đó, tôi bị ép phải nằm ngủ chung giường với Bạch Huyền.
Ở giữa còn chen thêm một cục bông nhỏ đang ngủ tứ chi duỗi tứ phía.
Tôi khuyên nhủ:
“Mẫu thân ngủ với Dao Dao là được rồi, không cần phụ thân ngủ cùng đâu.”
Tiểu bánh bao lắc đầu:
“Tỷ tỷ rắn nói, phu thê là phải ngủ chung giường, thì Dao Dao mới có em gái.”
“……”
Mặt Bạch Huyền đen như mực.
Con rắn chết tiệt đó, suốt ngày dạy bậy!
Cuối cùng vẫn không đấu lại được sự làm nũng dai dẳng của Dao Dao.
Tôi và Bạch Huyền đành nằm chung một giường.
Tôi thì chẳng thấy ngại gì cả — dù sao thì cũng từng ngủ rồi.
Ánh trăng xuyên qua màn lụa, đổ bóng mờ mờ trên khuôn mặt nghiêng tuấn tú của hắn.
Tôi len lén nhìn, phát hiện hắn có hàng lông mi… dài một cách quá đáng.
“Nhìn đủ chưa?” – Hắn bỗng mở miệng, mắt vẫn nhắm.
Bị bắt quả tang nhìn trộm.
Tôi vội vàng xoay người giả vờ ngủ.
“Hừ.”
Người đàn ông hừ nhẹ một tiếng.
Giọng khàn khàn, không hài lòng:
“Hôm đó… vì sao ngủ xong lại bỏ chạy?”
Câu này hỏi đúng thật.
Ngủ xong không chạy, chẳng lẽ chờ anh tỉnh dậy bắt tôi chịu trách nhiệm?
Mà tôi vốn chỉ mượn giống thôi mà.
Không đòi nuôi, không bắt chịu trách nhiệm, anh phải cảm ơn tôi ấy!
Tất nhiên, mấy lời này tôi không dám nói ra.
Đành mơ hồ trả lời:
“Ép buộc ngươi làm chuyện như vậy, ta cũng thấy áy náy…”
“Nên mới bỏ đi.”
Bạch Huyền không nói thêm gì nữa.
Còn tôi, cũng dần dần thiếp đi trong im lặng.
7
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng cười khanh khách của Dao Dao đánh thức.
Bước ra ngoài, liền thấy giữa sân có một chiếc cầu trượt bảy sắc cầu vồng.
Là dải lụa ánh sáng biến thành cầu trượt thủy tinh lấp lánh, mỗi bậc đều được nạm đá sao lấp lánh.
Trượt đến cuối còn có một đám mây bông mềm mại phụt ra đỡ lấy Dao Dao.
Chiếc váy bé con tung bay, trông như một con bướm nhỏ đầy hạnh phúc.
Bạch Huyền đứng bên cầu trượt, môi hơi cong lên.
Hiếm khi thấy Dao Dao vui như thế này.
Haiz, có phụ thân vẫn là khác biệt thật.
Tôi lượn lại gần, cười nịnh nọt:
“Tiên quân còn biết làm cả trò này à?”
Nụ cười trên môi Bạch Huyền lập tức khựng lại.
“Biết chút ít.”
Cầu trượt bảy màu đẹp muốn xỉu này mà gọi là “biết chút ít”?
Thế cái cầu trượt gỗ mà tôi chặt cây bằng rìu, hì hụi làm cả nửa tháng cho Dao Dao chơi… chẳng phải là… lãng phí tuổi thanh xuân à?!
Dao Dao thấy tôi, mừng rỡ chạy tới.
“Mẫu thân ơi mẫu thân ơi, nhìn nè! Đây là phụ thân làm cầu trượt cho con đó!”
Tôi xoa đầu bé, cười đáp:
“Tốt tốt, giỏi quá.”
Bé chớp mắt ngó về phía Bạch Huyền:
“Thế của mẫu thân đâu?”
……
Tôi hơi ngượng ngùng:
“Mẫu thân lớn rồi, không chơi mấy cái này nữa đâu…”
Chưa dứt lời, đã thấy Bạch Huyền vung tay áo.
“Ầm—”
Một cây ngô đồng vạn năm bốc lên từ lòng đất.
Từ nhánh cây rủ xuống hai sợi xích đỏ kim, đuôi xích kết thành một chiếc xích đu lửa đẹp mê ly.
Ôi mẫu thân ơi! Xích đu lửa!!!
Mắt tôi sáng như sao, nhưng vẫn thấy hơi ngại.
Bạch Huyền hừ lạnh:
“Thuận tay làm thôi.”
Trời ạ, người với người đúng là… tức chết người!
Tôi không khách sáo nữa, nhảy luôn lên xích đu.
Còn quay lại hét:
“Tiên quân đẩy cái coi~”
Bạch Huyền khẽ búng ngón tay.
Một luồng tiên lực đẩy nhẹ, xích đu lập tức bay thẳng lên tầng mây.
“Yô hô!”
Tôi hét lớn một tiếng, gió thổi qua tai sướng phát điên.
Dao Dao truyền âm riêng:
“Mẫu thân ơi! Mẫu thân cười dịu dàng chút được không! Ai không biết còn tưởng mẫu thân là con khỉ đó!”
……
Còn Bạch Huyền thì khoanh tay đứng dưới tán cây.
Nhìn người nào đó đang vút lên cao trên không trung, và một bé con đang trượt cầu trượt vui vẻ cạnh bên.
Ánh mắt lạnh lùng thường ngày của hắn, cũng bất giác dịu xuống.
8
Bạch Huyền đối xử với Dao Dao rất tốt.
Đến mức Dao Dao ngày nào cũng khoe với tôi:
“Mẫu thân ơi, có phụ thân thật là tuyệt!”
Sao mà không tuyệt cho được.
Từ khi lên tiên giới, pháp thuật của nhóc con tiến bộ thấy rõ.
Mà da thịt trên người cũng đầy đặn tròn trịa hơn từng ngày — bé con này sắp thành… phượng hoàng béo rồi.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Hậu hoa viên của tiên điện, mây hồng nhuộm nửa vòm trời.
Cảnh sắc đẹp như mộng.
Chỉ tiếc… có một con phượng hoàng đang… cọ lưng.
Tôi bực bội rũ rũ cánh, đuôi lông dưới nắng lấp lánh rực rỡ.
Nhưng dù đẹp đến đâu cũng chẳng chống lại nổi nỗi khổ của thời kỳ thay lông.
Lưng ngứa như có trăm con kiến bò.
Tôi dứt khoát hóa lại nguyên hình, xòe cánh vỗ bay lên, tìm một phiến ngọc nhẵn thín trong vườn để… cọ lưng.
Lông chà lên đá mát, thoải mái đến nỗi mắt tôi khép lại khoan khoái.
“…Thô tục!”
Một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau, khiến tôi trượt chân một cái.
Ngoái đầu lại, thì thấy Bạch Huyền không biết đứng đó từ khi nào.
Khoác áo choàng đen viền bạc, tay cầm một cây lược ngọc trong suốt.
Lông mày khẽ nhíu, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Tôi nổi quạu, toàn bộ lông trên cánh đều dựng đứng:
“Phượng hoàng bọn tôi thay lông đều như vậy đó!”
Bạch Huyền không nói lời nào, đi thẳng tới, giữ lấy phần gốc cánh của tôi.
“Làm gì đó?!” – Tôi định vùng ra.
Thì… cây lược ngọc nhẹ nhàng chải xuống.
……
Răng lược miết dọc theo lớp lông mềm, lực vừa đủ, chuẩn xác gãi đúng chỗ ngứa.
Tôi sướng đến rùng mình cả người.
“Không biết lễ nghi chải lông à?” – Bạch Huyền lạnh giọng chê trách.
Nhưng tay hắn lại dịu dàng vô cùng, từ gốc lông chải xuống tận đuôi.
Tôi định cãi lại.
Nhưng… hắn chải đã quá. Tôi lười luôn.
Khóe môi người đàn ông khẽ cong lên không dễ nhận ra, ngón tay vô tình lướt qua phần lông mềm bên tai tôi.
Cả người tôi cứng đờ.
Lông tai “vù” một cái, đỏ bừng như hoa đào.