Mẫu thân tôi từng nói, huyết mạch phượng hoàng tuyệt đối không thể bị đứt đoạn trong tay tôi.
Vậy nên… tôi cưỡng ép một người phàm.
Rồi mang thai một cái trứng.
Ba năm sau, động phủ của tôi bị một vị tiên quân chém thành hai nửa.
Hắn xách kiếm xông tới, tôi ôm đầu bỏ chạy.
Khi tôi còn đang nghĩ xem mình đã đắc tội với tiên quân này lúc nào…
Thì nhóc con đang bú sữa đột nhiên nghiêng đầu, non nớt gọi:
“Phụ thân ơi.”
Tôi ngớ người. Hắn cũng sững sờ.
1
Tôi tên là Vân Xí, là con phượng hoàng cuối cùng còn sót lại ở tứ hải bát hoang.
Lúc mẫu thân tôi mất, bà nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào:
“Dòng máu phượng hoàng, tuyệt đối không thể bị đứt trong tay con.”
Tôi hiểu ý bà.
Phượng hoàng – sinh ra từ lửa, chết đi trong lửa, tái sinh từ tro tàn, lẽ ra nên đời đời bất diệt.
Thế nhưng hiện tại, thiên địa bao la, lại chỉ còn lại mình tôi.
Sau khi an táng mẫu thân, tôi lang thang khắp tiên giới và yêu giới suốt mấy năm trời, tìm người thích hợp để sinh trứng.
Nhưng yêu tộc thì xấu quá, tôi nuốt không nổi.
Tiên giới thì toàn mấy kẻ mắt cao hơn đầu, chẳng thèm liếc tôi một cái.
Cho đến khi tôi xuống nhân gian…
Ở bên dòng suối trong núi, tôi nhặt được một phàm nhân bị trọng thương.
Toàn thân hắn đầy máu, hơi thở mong manh.
Nhưng gương mặt ấy lại rất xuất sắc – lông mày thanh tú, ngũ quan tinh tế, đến cả chân mày nhíu nhẹ khi mê man cũng toát lên vẻ cao quý lạnh lùng.
Tôi ngắm nghía hắn thật kỹ, cảm thấy người này không tệ.
Điểm quan trọng nhất – là hắn rất đẹp.
Con sinh ra chắc chắn cũng sẽ đẹp.
Mẫu thân từng nói, huyết mạch phượng hoàng là thứ quý giá, không thể tùy tiện tìm củ khoai méo nào đó để phối giống.
Thế nên, tôi vác hắn về động phủ.
2
Tôi tuy chưa từng trải chuyện nam nữ, nhưng mấy cuốn tranh xuân nhân gian thì xem không ít.
Cứ theo sách mà làm.
Khi quần áo của hắn chỉ còn lại một mảnh cuối cùng, hắn bất ngờ tỉnh lại.
Một tay túm chặt lấy tay tôi.
“Ngươi là ai?”
Rõ ràng hơi thở yếu đến vậy, mà sức tay lại mạnh vô cùng.
Tôi bị hắn kéo loạng choạng suýt ngã vào người hắn.
Không khí có phần xấu hổ. Tôi lúng túng không biết nói sao.
Chẳng lẽ lại bảo thẳng là “ta đến vay giống”?
Hắn nhíu mày, ánh mắt lướt từ mặt tôi xuống y phục đã cởi một nửa.
Giọng khàn khàn nhưng đầy lạnh lẽo: “Ngươi muốn làm gì?”
Tôi chớp mắt, quyết định nói thật:
“Ngươi đẹp trai, ta muốn sinh trứng với ngươi.”
Sắc mặt hắn cứng đờ, như thể vừa bị sét đánh.
Nhân lúc hắn còn đờ người, tôi rút tay về, thuận thế giật luôn lớp áo cuối cùng trên người hắn.
“Vô lễ!” – hắn quát lớn, gương mặt tái nhợt ửng lên một tầng đỏ mỏng.
Hắn định gượng dậy, nhưng vì vết thương quá nặng nên lại ngã xuống.
Tôi đứng từ trên nhìn xuống, lý lẽ thì không vững, nhưng khí thế không thể yếu.
“Ngươi bị thương nặng thế, chẳng phản kháng được đâu. Thay vì giãy giụa, chi bằng ngoan ngoãn phối hợp.”
Nói rồi, tôi đưa tay đặt lên ngực hắn.
Cảm giác dưới tay vừa nóng vừa săn chắc, cơ bắp rõ ràng.
Ừm… rất được.
Hơi thở của hắn lập tức trở nên dồn dập, tai đỏ bừng như máu.
“Ngươi… yêu nữ! Quá vô sỉ!”
“Tộc phượng hoàng chúng ta xưa nay luôn thẳng thắn.” – Tôi cúi sát lại, chiếc lông vàng nơi tóc khẽ lay động.
“Yên tâm, ta chỉ mượn giống thôi.”
“Ngươi…”
Lời trách cứ của hắn bị tôi bịt lại bằng một nụ hôn.
Màn trướng buông xuống, ánh nến lay động.
Bên ngoài, mưa gió nổi lên, sấm chớp vang rền.
3
Đến tháng thứ ba mang thai trứng, tôi mới hậu tri hậu giác nhận ra.
Hôm đó tôi đang cúi xuống suối uống nước, đột nhiên bụng đau quặn một trận.
Nhìn xuống, bụng tôi mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng đỏ rực rỡ.
Mất một lúc, tôi mới phản ứng lại.
Phượng hoàng khi mang thai, cơ thể sẽ tự sinh ra lửa niết bàn để bảo hộ bào thai.
Tôi mừng rỡ.
Thật sự… mang thai rồi!
Ban đầu tôi còn sợ một lần không trúng, tính vay giống thêm vài bận nữa cơ.
Ngày sinh con, tôi đau đến mức gần như cào nát cả vách đá trong động phủ.
Mãi đến tận lúc trời vừa hửng sáng, một quả trứng trắng ngà mới từ trong bụng tôi lăn ra.
Vỏ trứng còn quấn lấy những hoa văn màu vàng đỏ tuyệt đẹp.
Tôi nằm bẹp dưới đất, đến ngón tay cũng không nhúc nhích nổi.
Quả trứng ấy lăn lóc đến bên mặt tôi, thân mật cọ cọ lên má tôi.
Không hiểu sao, nước mắt tôi cứ muốn trào ra.
Nuôi con thực sự vất vả hơn tôi tưởng.
Chưa kịp nở đã quậy phá kinh khủng. Mỗi ngày cứ phải để tôi ôm mới chịu nằm yên.
Tôi mà đặt nó vào ổ, nó liền dùng vỏ trứng đập cộc cộc phản đối.
Tôi ôm nó ngủ suốt hai năm.
Phải hai năm sau mới chịu nở.
Ngày nó phá vỏ trứng ra thật sự… long trời lở đất.
Tôi đang ngồi thiền tu luyện ngoài động, bỗng mây đen kéo đến bao trùm trời đất, sấm sét đùng đoàng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các
Một tia chớp vàng kim xé rách tầng mây, giáng thẳng xuống động phủ.
Tôi gần như lăn xả bò vào trong.
Thiên lôi à????
Khi tôi chạy tới, vỏ trứng vừa vặn nổ tung.
Một cột sáng vàng rực phóng thẳng lên trời, chặn cứng tia lôi điện đang giáng xuống.
Trong ánh sáng đó, một bóng nhỏ lảo đảo đứng dậy.
Non nớt gọi tôi:
“Mẫu thân ơi.”
Mắt con bé – một bên vàng, một bên đỏ.
Trong lòng bàn tay vẫn còn ngọn lửa niết bàn chưa tắt đang nhảy nhót.
Không hổ danh là con tôi! Vừa sinh ra đã vượt qua lôi kiếp rồi!!!
4
Nhóc con này nghịch vô cùng.
Vừa biết đi đã rượt theo cả đàn dã thú trên núi.
Còn lớn tiếng tuyên bố sẽ nướng cho tôi một con thỏ rừng ăn.
Tôi khuyên nhủ:
“Dao Dao, con là con gái, đừng suốt ngày leo trèo chạy nhảy như thế.”
“Y như con khỉ vậy.”
Cục bông nhỏ mắt to chớp chớp:
“Nhưng mẫu thân ơi, con thực sự muốn ăn thịt thỏ nướng mà~”
Chậc.
Thừa hưởng y phụ thân gương mặt của cái tên phàm nhân kia.
Xinh quá xá xinh luôn.
Tôi không nhịn được, chụt một cái lên má nó.
“Được rồi, chỉ lần này thôi đấy. Lần sau là không được nữa đâu.”
Cục bông nhỏ hớn hở chạy theo đuổi thỏ.
Năm con bé lên ba, tôi vốn định dẫn nó về tộc một chuyến.
Ai ngờ động phủ của tôi bị người ta chém một kiếm thành tro bụi.
Tiếng nổ vang trời làm tôi lăn từ trên giường xuống, lồm cồm bò dậy, đầu bù tóc rối.
Trên đống hoang tàn, một thân ảnh cao lớn đứng sừng sững.
Áo đen tóc đen, tay cầm trường kiếm, khí chất tiên gia tỏa ra ngùn ngụt.
Đôi mắt lạnh băng, sắc bén như sao trời đóng băng, dán chặt vào tôi.
Tôi: “……”
Đây là ai vậy?
Tôi từng đắc tội với tiên giới bao giờ sao???
Người kia chẳng nói chẳng rằng, rút kiếm bổ tới.
Tôi ôm đầu bỏ chạy.
Trong lúc hoảng loạn lục lọi ký ức, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc mình từng làm gì chọc giận vị tiên quân này…
Thì nhóc con đang bú sữa trên giường nghiêng đầu, giọng non nớt gọi một tiếng:
“Phụ thân ơi.”
Tôi đơ ra.
Người kia cũng khựng lại, ngón tay cầm kiếm hơi run.
Cả không khí như đông cứng lại trong một khắc.
Tôi trừng mắt nhìn, quay đầu lại, cuối cùng cũng nhận ra vài phần quen thuộc từ gương mặt tuấn tú lạnh lùng kia.
Chẳng phải… đây chính là tên phàm nhân năm xưa tôi “mượn giống” sao?!
Tôi lập tức da đầu tê rần, hoảng loạn lùi mấy bước.
Mà người kia lại đang dán mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Dao Dao trên giường.
Gương mặt lạnh lùng như băng ấy hiếm hoi lộ ra một chút rạn nứt: “Ngươi…”
Dao Dao thì chẳng mảy may để tâm đến bầu không khí đang ngưng trệ, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm, ngọt ngào gọi:
“Phụ thân ơi, bế con ~”
Hắn như bị sét đánh trúng, cứng đờ tại chỗ.
Rồi như máy móc, hắn chậm rãi đưa tay ra.
Tiểu bánh bao lập tức trèo tọt lên, bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy một lọn tóc của hắn, nũng nịu nói:
“Phụ thân thơm thơm.”
Tôi trơ mắt nhìn vị tiên quân mặt lạnh kia… chóp tai đỏ bừng lên từng chút một.
5
Dao Dao là đứa bé thân thiện bẩm sinh, cứ tự nhiên thao thao bất tuyệt:
“Dao Dao nhớ phụ thân lắm đó.”
“Không ngờ phụ thân tuấn tú ghê!”
“Phụ thân là thần tiên luôn á!”
“Còn mẫu thân gạt con, nói phụ thân chết rồi.”
Một ánh nhìn sắc như dao quét qua, tôi cúi đầu chột dạ.
Dao Dao à… câu cuối cùng thật sự không cần thiết đâu con…
Sau đó, bé buồn ngủ.
Tựa trong lòng hắn, ngủ thiếp đi.
Người đàn ông khẽ nâng mí mắt: “Con bé tên Dao Dao?”
Tôi gật đầu.
“Họ gì?”
“Không có… chỉ gọi là Dao Dao thôi.”
Tộc phượng hoàng bọn tôi vốn không có họ, nếu buộc phải có…
Thì họ Phượng chắc cũng được đi?