Tôi chẳng hiểu ra sao, đành ngồi lại nghe phục vụ đọc hóa đơn.
Cuối cùng, anh ta bổ sung một câu:

“Phòng các anh còn có người lấy một hộp thuốc lá ba vạn tệ, tổng cộng hóa đơn là bảy mươi ngàn.”

“Nhất định nhà hàng tính sai rồi! Thuốc ba vạn tệ mà tụi tôi dám hút à?”
Lớp trưởng xua tay lia lịa, mắt lại không ngừng liếc về phía tôi, cười toe:

“Nhàn Nhàn, anh Tiêu đâu rồi? Vào nhà vệ sinh à?”

“Anh ấy đi lấy xe.”
Tôi thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, dứt khoát nói:

“Tiêu Dư không hút thuốc, hộp thuốc đó không thể là của anh ấy, đừng ăn nói hàm hồ.”

“Nếu không phải anh ta thì là ai? Ảnh vừa đi, Tần Tần vừa thanh toán thì hoá đơn tự dưng đội thêm ba vạn. Tôi biết hai người nghèo, sống chật vật, nên rắp tâm lợi dụng Lục Tần, nhưng cầm thuốc lá xong chuồn luôn thì hơi thiếu đạo đức rồi đấy?”

Hắn bảo phục vụ rời đi trước, rồi khoá cửa phòng lại, ra cái vẻ “không lôi được thuốc ra thì đừng hòng đi”.

05

“Nhàn Nhàn à, anh sớm muốn khuyên em rồi. Bằng cấp chẳng là cái thá gì, chỉ có tiền thật mới là năng lực thực sự.”

“Em theo thằng Tiêu Dư ấy, nó không nuôi nổi em, còn lãng phí gương mặt xinh đẹp này.”

“Nếu em muốn, anh có thể cho em thêm năm mươi vạn. Lần này em làm phụ nữ của anh đi, chỉ cần em hầu hạ anh cho sướng, anh đảm bảo em cả đời ăn ngon mặc đẹp, ít ra còn hơn ngồi xe ba bánh với nó.”Đọc full tại page Nguyệt hoa các

Hắn vừa xoa tay vừa cố tỏ ra phong độ, nhưng ánh mắt và khối phồng trong quần lại vạch trần dục vọng trần trụi.

Tôi lặng lẽ nhích người né tránh, bình tĩnh hỏi ngược lại:

“Tôi nhớ là anh có vợ rồi mà?”

“Đúng vậy, vừa mới có thai. Tôi cũng muốn cô ấy yên ổn sinh ra một thằng cu kháu khỉnh. Mà trong mười tháng thai kỳ, tôi cũng phải có nơi giải sầu chứ, em nói xem đúng không?”

Vừa nói, hắn vừa hạ giọng, ngón tay dính đầy dầu mỡ lặng lẽ sờ tới mông tôi.

“Tần Thư Sinh! Lấy cái tay bẩn thỉu đó ra khỏi người tôi!”

Tôi giơ điện thoại lên – trên màn hình là khuôn mặt vợ hắn – cũng chính là “bà Tần”.

“Đồ súc sinh khốn kiếp! Để cái hạ thể điều khiển cái đầu à?! Tôi đang mang thai mà anh lại ra ngoài vụng trộm? Anh nuốt lương tâm cho chó ăn rồi hả?!”

“Vợ ơi! Không, không phải đâu, để anh giải thích! Lúc nãy anh uống nhiều quá, đầu óc mụ mị nên mới… mới như vậy…”

Lúc này thì “men say” của Tần Thư Sinh tỉnh cả.
Hắn luống cuống tự tát vào mặt mình, vừa tát vừa gào khóc xin vợ tha thứ.

Còn tôi thì nhàn nhã lắc điện thoại, mỉm cười đầy hứng thú:

“Vừa nãy chồng chị còn khen tôi đẹp hơn cả hoa khôi ở hộp đêm đấy. Nhìn tình hình này thì trước khi định tòm tem tôi, chắc anh ta cũng lang chạ không ít rồi.”

“Đừng nghe cô ta nói bậy, vợ ơi, cô ta chỉ đang cố chia rẽ tụi mình thôi.”

“Ghi âm tôi gửi chị rồi đấy, chị em à, loại rác rưởi như thế giữ trong nhà chỉ có ngày bốc mùi, dứt khoát chia tay sớm cho lành.”

Tôi khẽ lắc điện thoại, rồi bất ngờ kéo áo khoác của Trịnh Bằng ra.
Trước ánh mắt của bao người, cây thuốc lá ba vạn tệ rơi từ túi áo hắn xuống sàn, nhãn mác vẫn còn dán nguyên.

“Thuốc lá ba vạn đây, tôi giúp anh tìm rồi.
Bữa cơm này tôi cũng không nợ anh, tiền cần trả tôi đã chuyển đầy đủ – không thiếu một xu.”

“Đừng tưởng ai nghèo thì tay chân cũng bẩn.”

Tôi thẳng thừng rời đi, bắt thang máy xuống hầm gửi xe.
Tiêu Dư đã ngồi đợi trong chiếc Maybach, vừa lên xe, tôi liền thấy tin nhắn từ Lục Tần:

“Người không thuộc về cậu, dù có chiếm được thân xác, cũng chẳng có được trái tim.”
Đính kèm là ảnh chụp màn hình – Tiêu Dư gửi lời mời kết bạn với cô ta trên WeChat.

“Cho em nè.”

Tiêu Dư đưa tôi viên kẹo bạc hà:
“Bluetooth đã kết nối sẵn danh sách nhạc của em, anh cũng xịt nước hoa rồi, đảm bảo trên đường về sẽ giúp em tỉnh táo, thư thái.”

“Chu đáo ghê, phải thưởng mới được.”

Tôi ghé qua hôn nhẹ lên khóe môi anh, mặt Tiêu Dư lập tức đỏ bừng, khiến tôi không nhịn được trêu chọc:

“Trước mặt người ngoài thì ‘vợ ơi’ suốt, chẳng biết ngại là gì. Giờ hôn một cái lại đỏ mặt rồi cơ đấy.”

Từ khi yêu nhau, Tiêu Dư ngày nào cũng gọi tôi là “vợ ơi”, lần nào tôi chỉnh anh, anh cũng nghiêm túc đáp lại:

“Đám cưới chỉ là nghi lễ thông báo với thiên hạ. Trong lòng anh, em đã là vợ anh từ lâu rồi. Cả đời này, anh chỉ có một người vợ – là Nhàn Nhàn.”

Tình yêu của anh cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối, nên những lời khiêu khích của Lục Tần chẳng thể lung lay niềm tin giữa chúng tôi.

Tôi tin Tiêu Dư – tin rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ cho tôi một lời giải thích rõ ràng.
Thế nên, tôi không vội.

Tôi quay màn hình lại tin nhắn của Lục Tần để lưu làm bằng chứng, rồi bắt tay chuẩn bị quà cho người yêu của Tổng Tần.

Sau đó, vì tôi chưa chặn cô ta, Lục Tần vẫn thỉnh thoảng nhắn đến vài câu châm chọc:

“Tiêu Dư một mình đến sàn đấu giá, mua sợi dây chuyền lam tinh bản sao trong phim Titanic – đúng là mẫu tôi thích nhất.”

“Anh ấy thuê người tổ chức lễ cầu hôn riêng, đặt cả rừng hoa hồng, còn mời cả nghệ sĩ piano tôi yêu thích nhất đến biểu diễn.”

“Chính anh ấy liên hệ tôi trước, nói cuối tuần sẽ đến biệt thự của tôi.”

Tôi lướt từng bức ảnh cô ta gửi.
Ngày Tiêu Dư đến sàn đấu giá ấy, anh ôm tôi vào lòng nói:

“Vợ à, hôm nay anh tăng ca, tối em khỏi chờ cơm anh nhé.”

Trong lúc mơ màng, tôi vẫn cảm nhận được nụ hôn nhẹ nhàng anh đặt lên tóc tôi trước khi ngủ.

Bó hoa trong lễ cầu hôn anh đặt là hồng xanh – loài hoa tôi yêu nhất.
Sợi dây chuyền kia trong suốt, mang sắc xanh biển – giống hệt màu đại dương mà chúng tôi từng đến sau khi tốt nghiệp.

Cuối cùng là tin nhắn của Tiêu Dư gửi cho ai đó:
“Cuối tuần tôi sẽ ghé qua.”

Nội dung ngắn gọn, rất đúng phong cách của anh.
Tôi ngẩng đầu, bất giác nhớ lại hôm công bố điểm thi năm ấy, anh bình thản nói qua điện thoại:

“Anh làm bài không tốt, không đậu Thanh Hoa rồi.”

Tôi lặng lẽ nấu một bát hoành thánh, gõ cửa nhà anh.
Nhìn anh ngồi đó, nước mắt rơi vào bát súp, tôi dịu dàng nói:

“Không sao đâu, mình học lại một năm nữa.”

Năm ấy, ba mẹ anh ly hôn. Anh trốn về sống trong phòng trọ của tôi, chúng tôi ăn xong hoành thánh, học đến khi cả khu mất điện.

Anh học lại vì tương lai.
Còn tôi, vì muốn được sánh vai bên anh.

Người “não yêu” thật ra là tôi mới đúng.

Từ đầu đến cuối, tôi luôn tin rằng – anh là thiên tài có thể làm thủ khoa.

Tôi chưa bao giờ nhìn sai người.

Tôi tin Tiêu Dư.
Tin rằng anh sẽ không phụ lòng tin của tôi.

06

Gần cuối tuần, tài khoản WeChat của Tiêu Dư trên máy tính vẫn chưa đăng xuất.
Trong khung trò chuyện, nổi bật là tin nhắn từ Lục Tần:

“Anh Tiêu, em sắp kết hôn rồi.”

Tôi lập tức thoát khỏi WeChat, chợt nhớ lại lần trước mình từng nghe được tiếng lòng của con mèo bông.
Tiêu Dư đúng là có mua nhẫn – tôi từng vô tình thấy tờ hóa đơn mà anh cất giấu.

Trong lúc lòng dạ bồn chồn, cô bạn thân Lâm Linh rủ tôi đi chơi.
Trước đó tôi từng hứa, khi cô ấy chính thức nhận được bằng tốt nghiệp, nhất định sẽ tổ chức tiệc mừng thật hoành tráng.
Bây giờ cô ấy rủ, tôi đương nhiên không từ chối.

Hôm sau, tôi cẩn thận trang điểm và chọn trang phục.
Ngay lúc chuẩn bị rời khỏi nhà, tôi lại nhận được tin nhắn từ Lục Tần:

“Bạn trai cô đang đứng ngoài cửa, muốn ra xem không?”
Cô ta gửi kèm một bức ảnh – đúng là Tiêu Dư.
Tôi liếc qua định vị – chính là biệt thự nơi nhóm bạn tôi tổ chức tiệc.

Trong lòng tôi dâng lên một dự cảm.
Trên đường đến biệt thự, lần đầu tiên tôi trả lời tin nhắn của Lục Tần:

“Xem ra hôm nay sẽ có một màn kịch hay.”

Còn vai chính của vở kịch sắp diễn – trong lòng chúng tôi đều đã có sẵn đáp án.

Xe đi vào khu nhà giàu, Lục Tần đã đứng chờ sẵn trước cổng biệt thự.
Chiếc váy dạ hội lộng lẫy trên người cô ta còn rực rỡ hơn cả hoa hồng nở rộ.
Trên cổ, cổ tay và dái tai đều đeo đầy những món trang sức đắt tiền, nặng trĩu.

“Anh ấy đã chuẩn bị cả một biển hoa hồng ở sân sau, đoán xem anh ấy chọn màu gì?”

Cô ta ngẩng đầu, giọng đầy đắc ý như thể chiến thắng đã nằm chắc trong tay.

“Tôi đoán là hồng phấn.”
“Là xanh băng vụn.”

Thậm chí không cần nhìn tận mắt, tôi cũng có thể tưởng tượng ra khung cảnh đó – một biển hoa mộng mơ, mát lạnh như giấc mơ mùa hè.

Tôi thích hoa hồng xanh.
Tiêu Dư từng hứa với tôi:

“Anh sẽ tặng em một biển hoa hồng lãng mạn nhất.”

“Vậy thì… hãy cứ chờ xem.”

Thái độ thản nhiên của tôi khiến vẻ mặt Lục Tần thoáng chút giận dữ.
Cô ta đi thẳng đến cổng biệt thự, nhấn chuông.
Con mèo bông trong túi cô ta nhanh chóng trèo lên vai, giọng nói nội tâm bắt đầu ríu rít như vẹt:

【Chủ nhân sắp kết hôn rồi, cặn bã cũng nên tỉnh ngộ đi thôi – người hắn thật sự yêu là chủ nhân mới đúng.】
【Chỉ có chủ nhân mới xứng với hắn, còn cái cô làm móng tay kia chẳng qua nhờ bám được cặn bã mới hóa gà mái thành phượng hoàng, chắc chắn hắn sớm đã chán ngấy rồi, chỉ đang giả vờ ân ái để kích thích chủ nhân thôi.】
【Đợi đến lúc hắn cầu hôn, con bánh bèo kia nhất định sẽ nổi điên phá đám, rồi vứt cả dây chuyền lam tinh giá hàng chục triệu của cặn bã đi.】
【Cặn bã thấy rõ bộ mặt đanh đá của cô ta, sẽ chán ghét đến tận xương, sai người xé váy cô ta, đẩy cô ta xuống hồ bơi, bắt quỳ xuống xin lỗi chủ nhân.】
【Đến khi mất chỗ dựa, cô ta sẽ cùng đường, thành kỹ nữ ở hộp đêm, dính bệnh dơ bẩn, rồi phải ngủ ngoài đường.】

Con mèo bông hả hê “tuyên án tử” cho tôi một cách đầy hứng khởi.

Chưa cần biết Tiêu Dư có thật sự phản bội tôi hay không, riêng cái việc cho rằng tôi rời khỏi anh rồi sẽ “lăn lộn thành hoa khôi hộp đêm”, đúng là chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Dù gì thì tôi cũng là “người ăn cơm nhà nước”.
Ngành tôi làm không hề có chuyện “phong sát trong giới” như tụi showbiz đâu nhé.

“Xin lỗi, cô không có tên trong danh sách khách mời, tôi không thể để cô vào biệt thự riêng.”

“Tôi là Lục Tần, là nữ chủ nhân của biệt thự này. Anh lập tức vào báo với Tiêu Dư đi, chỉ cần nghe thấy tên tôi, anh ấy chắc chắn sẽ cho người ra đón ngay.”

“Thì ra cô chính là Lục Tần.”